Lúc Tề Vô Hoặc đóng cửa lại thì sự nhiệt tình bên ngoài thoáng cái đã trở nên an tĩnh lại, gần như xấu hổ.
Môn phi kia tuy hơi thấp nhưng không hiểu sao lại có cảm giác 'ngăn cách ánh mắt'.
Rất nhiều người ở bên ngoài sân, bọn họ hoặc là viên ngoại, hoặc là phú hộ ở trong thành trấn này, đều là những người linh thông tin tức nhất, đầu tiên là họ bị trận cuồng phong bao phủ toàn bộ thành trấn hôm nay làm kinh hãi, sau đó, khi những người đến dự tiệc ở Lật gia trở về thì chuyện Tề Vô Hoặc giao hảo với Sơn Thần đã nhanh chóng truyền ra.
Bọn họ kinh ngạc, không dám tin.
Sau đó, mang theo sự thấp thỏm không yên của thiếu niên ngày xưa, còn có khát vọng có thể dính chút tiên duyên.
Dẫn theo nữ nhi đang tuổi lớn trong nhà.
Mặc y phục tơ lụa thượng hạng như tiên nhân.
Mang theo lễ vật còn có giá trị hơn cả căn nhà của người sa cơ thất thế này để kết giao tiên duyên.
Trên mặt nặn ra nụ cười sáng lạn nhiệt tình.
Muốn kết một thiện duyên.
Nhưng lại ăn một cánh cửa đóng lớn!
"Thật sự là hạng người thật vô lễ!"
"Xuẩn phu tự cho là đúng!"
"Cho là có chút giao tình với vị Sơn Thần kia thì ánh mắt lên đến đỉnh đầu, không biết mình có bao nhiêu cân lượng, lại còn dám tỏ sắc mặt với ta, đáng chết, đáng chết!"
Sắc mặt của những viên ngoại, phú hộ này đều hơi cứng nhắc khó coi.
Thân phận của họ ở trong thành trấn này là gì? Chưa từng bị ai đối đãi như vậy?
Bản thân họ cảm thấy vốn đã 'hạ thấp tư thái' đến, nhìn thấy tiểu tử ăn mặc mộc mạc này ánh mắt vẫn trên trời thì không khỏi tức giận, bất bình trong lòng - Mình đã hạ mình, đích thân đến đây, còn mang theo lễ vật, biểu đạt ý nguyện thân mật, chẳng lẽ tiểu tử kia không phải mang ơn, thuận thế tiếp nhận lễ vật, tạo mối quan hệ với mình, kết thành nhân mạch.
Như vậy thì hắn ở thành trấn này không phải như cá gặp nước sao?
Cho dù là ở trong phủ thành kia thì hắn cũng có thể dừng chân!
Chuyện này mặc kệ là đặt ở trước mắt ai cũng là một cơ hội rất tốt, ai ngờ tiểu tử này lại phách lối như vậy - chút phách lối này, đương nhiên bọn họ cũng không quen bị một kẻ 'quê mùa' như vậy từ chối, cho nên tức giận thôi.
Chỉ là giờ phút này cho dù trong lòng họ đã giận dữ, đã nói lời căm hờn như vậy mấy lần nhưng trên mặt vẫn muốn giả ra dáng vẻ mọi chuyện đều tốt, cười ha hả chào hỏi lẫn nhau, sau đó mới rời khỏi.
"Xem ra, hôm nay Tề tiên trưởng hơi mệt."
"Ha ha, đúng vậy, đúng vậy, dù sao những chuyện trải qua hôm nay cũng có chút không thoải mái."
"Ồ? Sao lại hơi lạnh."
"Đúng vậy, sao bất chợt lại trở nên lạnh như vậy."
Bọn họ vô ý thức run rẩy, lúc ngẩng đầu, họ thấy không biết như thế nào mà thời tiết hôm nay lại hơi âm u, gió thổi, lạnh buốt, nhớ lại chuyện phát sinh ở Lật gia hôm nay mà họ đã nghe đồn thì cả đám đều không khỏi rùng mình mấy cái, miễn cưỡng hàn huyên với nhau mấy câu rồi cũng cáo từ đi về.
Mà bọn họ cũng không nhìn thấy, sau khi bọn họ rời đi có một lão giả đứng ở đầu ngõ.
Mặc y phục hoa văn đơn giản nhưng lại lộng lẫy, đầu đầy tóc bạc, tay cầm một cây mộc trượng có hoa văn tinh tế, chính là Thổ Địa Đào thái công cảm nhận được có biến hóa nên đã chạy đến, lão vuốt râu đứng từ xa nhìn âm khí luẩn quẩn trên không căn nhà kia, vẻ mặt nghiêm túc: "Đây là. . . Âm khí lúc trước ta đã thấy. . ."
"Thì ra lúc trước ta nhìn thấy không phải tà tu kia."
"Mà là âm hồn bị tà tu đó khu sử."
Đào thái công vuốt râu cảm khái.
"Đáng tiếc, đáng tiếc, những hồn phách này đã bị tu sĩ tà đạo kia dùng bí pháp rèn luyện, lại dùng hoàng kim nhiễm khí tức của quỷ sai Âm Ti làm dẫn tử, trách được sự cảm ứng của Âm Ti đối với những hồn phách này, để họ cho rằng những hồn phách này đã bị dẫn đi, tiến vào trong Âm Ti luân chuyển, hồn phách của những người này đã không thể cứu rồi. . ."
"Hoặc là bị tu sĩ thu đi rồi dưỡng thành binh mã."
"Hoặc là bị luyện hóa."
"Hoặc là tan biến trong trời đất. . ."
Dù sao Đào thái công cũng đã làm Phúc đức chính thần rất lâu rồi.
Nhãn lực sắc bén, nhìn một cái đã suy đoán được chân tướng, lão vuốt râu cảm khái, tuy lão có lòng trắc ẩn nhưng thực lực lại không đủ, cần phải trả giá hơi lớn, mà trả giá lớn như vậy chỉ vì dẫn độ hơn mười vong hồn.
Lão cũng không có tâm cảnh và giác ngộ như vậy.
"Đáng tiếc."
"Nếu như các ngươi gặp được là ta của trước kia thì có lẽ đã khác."
"Không. . ."
"Ta lúc đó cũng bất lực."
Lão giả lắc đầu, tự giễu rồi quay người định đi.
Nhưng vào lúc này, lão chợt cảm thấy có chút biến hóa, bước chân dừng lại một chút.
. . .