• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dư âm tiếng đàn không dứt, hòa vào trong gió, Tề Vô Hoặc ngước mặt lên nhìn.

Gió đêm hiu hiu thổi, ánh trăng nghiêng trên rừng.

Hắn lập tức nhìn thấy một thiếu nữ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi từ trong kiệu bước ra.

Đầu đội ngọc liên quan, khoác tử tiêu (lụa dệt từ tơ sống), bội hồng ngọc, đeo phượng dao.

Đôi mắt sáng, cổ tay trắng, bước đi lộng lẫy và tao nhã, đẹp chưa từng thấy.

Ánh mắt lưu chuyển, tỏa sáng rực rỡ.

Thần sắc của Tề Vô Hoặc bình tĩnh thản nhiên, hỏi danh tính, thiếu nữ thành thật trả lời, tự xưng là Quỳnh Ngọc, hai người vẫn tương giao tâm đầu ý hợp, cho rằng là hảo hữu chí giao, cứ như vậy qua thời gian mấy tháng.

Trước đại khảo, các học tử cũng muốn vào núi du ngoạn, cũng đến các đạo quán, chùa, miếu để cầu mình có kết quả tốt trong đại khảo.

Tề Vô Hoặc theo các hảo hữu leo lên đỉnh Yên Phong nổi tiếng nhất ngoài Kinh thành, chỗ cao nhất trên đó là một đọa quán, thờ cúng thần nữ trong truyền thuyết.

Nghe nói rất linh nghiệm, người đến đây cầu nguyện, tám, chín phần mười đều có thu hoạch.

Tề Vô Hoặc cầm ba nén hương, bước vào đại điện.

Thần nữ mà đại điện thờ trên mặt có phủ một tấm lụa mỏng, đại điện được xây rất cao, mắt thường gần như không nhìn thấu, Tề Vô Hoặc cũng không có hứng thú nhìn gương mặt của cái được gọi là thần nữ.

Chỉ là lúc hắn định dâng hương, ánh mắt nhìn thoáng qua thì thần sắc chợt cứng lại, người bên ngoài thuận mắt nhìn theo, lại nhìn thấy chỗ đó là thị nữ theo hầu bên cạnh thần nữ trong đại điện, người mặc thanh y, ta nâng như ý, tóc cột hai trái đào, nụ cười sáng lạn giảo hoạt.

Tề Vô Hoặc nhìn chằm chằm tượng thị nữ thanh y kia.

Thần vận gương mặt của nó vậy mà lại giống như đúc người mà hắn gặp mỗi đêm kia.

Đạo trưởng bên cạnh thấy động tác của Tề Vô Hoặc dừng lại thì hỏi:

"Sao công tử không dâng hương mà lại đứng ở đây?"

Thần sắc Tề Vô Hoặc không thay đổi, hắn chỉ nói:

"Vẫn chưa biến tôn xưng vị thần nữ này thế nào nên chưa dâng hương."

Đạo trưởng mỉm cười trả lời:

"Quỳnh Ngọc thần nữ."

Tề Vô Hoặc chậm rãi gật đầu, lưng thẳng tắp, cầm hương cắm vào trong lư hương:

"Quỳnh Ngọc. . ."

Đêm đó, hắn vẫn chờ ở chỗ gặp nhau, lúc gặp lại hảo hữu thì người sau lại đến cáo biệt với hắn, nàng cảm khái nói: "Vốn chỉ muốn đàn kết bạn, nhưng nếu công tử đã biết thân phận của ta thì giữa chúng ta sẽ khó bình đẳng giao lưu."

"Ta vốn là quý gia nữ (con gái nhà cao quý), bị người hãm hại mà chết, vì lúc nhỏ từng tu hành công pháp chính thống, vì thế chưa chết hẳn, tu hành mấy năm, trở ra Âm thần trăm dặm, vì thế mà gặp quân."

Tề Vô Hoặc khẽ nhíu mày: "Sơn Thần. . . Thần linh. . ."

"Quả thật có thể trường sinh sao?"

Quỳnh Ngọc lắc đầu nói:

"Không tính là trường sinh, chỉ như âm linh, sống tạm mà thôi."

"Với tài của ngươi, tương lai chắc chắn danh chấn thiên hạ."

"Quyển này là dưỡng thần pháp năm đó ở Xan Hà Động ta có được, truyền lại cho quân, xem như một hồi quen biết giữa chúng ta."

Thiếu nữ vươn tay điểm lên mi tâm của Tề Vô Hoặc.

Một cỗ cảm giác huyền diệu khó giải thích và văn tự chảy vào trong mi tâm của hắn, tinh thần hắn vừa rung nhẹ đã tản ra.

Rõ ràng hắn cảm thấy chỉ trong tíc tắc nhưng khi hắn mở mắt lại đã là sáng hôm sau, y sam trên người hắn đã dính đầy sương sớm, trước mắt không thấy cố nhân, hắn xúc động rất lâu rồi quay người đi.

Sau đó Tề Vô Hoặc thi một lần đã đậu, thi đỗ tiến sĩ, được bổ nhiệm làm Bí thư tỉnh Hiệu thư lang, một năm sau, hắn chọn khảo thí [chế khoa], được điều nhiệm làm Hoài Nam huyện úy.

Bảy năm say, lúc Tề Vô Hoặc hai mươi lăm tuổi được thăng lên làm Giám sát ngự sử, sau đó lúc ba mươi sáu tuổi, hồi kinh lên chức làm Khởi cư xá nhân, kiêm Thự tri chế cáo.

Ba năm sau, hắn rời kinh xuất chưởng Đồng Châu thứ sử, lại thăng chức làm Trung Châu đô đốc, đón đến đưa đi, dưỡng khí còn rất tốt, bởi vì thuở thiếu thời hắn đã trải qua đói khổ nên đối với bách tính rất hiền lanh, khởi công xây dựng thủy lợi, mở kênh đào, giảm gánh nặng thuế trong nhiệm kỳ của mình, hơn phân nữa bổng lộc của hắn đều giúp bách tính.

Thậm chí bách tính còn khắc bia đá ghi chép công đức cho hắn.

Sau khi hắn mãn nhiệm kỳ, lại được điều nhiệm làm Biện Châu tiết độ sứ, lúc hắn bốn mươi sáu tuổi được chính triệu vào Hoàng thành đảm nhiệm Kinh triệu doãn.

Thời kỳ này, nước nhà không yên, Hoàng đế nhân tộc tự xưng là năm Thần Võ, đang chinh chiến với yêu tộc, tướng lĩnh Chúc Long bộ đột nhập biên quan, thi triển phương pháp đằng vân giá vũ, đại tướng quân Tiết độ sứ bị giết, cần có người đến trấn áp cục diện.

Tề Vô Hoặc lại không kết đảng với người khác nên loại nhiệm vụ chịu chết này đương nhiên sẽ rơi lên người hắn, hắn được bổ nhiệm làm Ngự sử trung thừa, đến đó thống soái quân đội, hành tẩu bên ngoài hơn hai mươi năm, Tề Vô Hoặc cũng quen biết rất nhiều hạng người hào kệt, trận chiến này, hào kiệt anh dũng, còn dũng tốt thì phục vụ quên mình, mất mấy năm, đại phá yêu quốc.

Mở rộng hơn chín trăm dặm biên quan, xây dựng ba thành, dùng Tam Tài Trận trấn áp, chống cự yêu tộc trùng kích, bách tính biên cương bia khắc công cho hắn trên chỗ vốn là thánh sơn của yêu tộc.

Sau khi hắn khải hoàn trở về thì danh vọng càng to lớn, chuyển nhiệm làm Lễ bộ thị lang, sau lại tích lũy công lao, lên chức làm Hộ bộ thượng thư kiêm Ngự sử đại phu, người người đều xưng hắn xuất tướng nhập tướng, thanh danh cực thịnh, thậm chí còn vượt trên Tể tướng.

Tể tướng ghen ghét, dưới sự âm thầm lưu ngôn phỉ ngữ của y, Tề Vô Hoặc bị giáng chức, phóng ra ngoài làm Thứ sử. Lúc này, trong lòng hắn vẫn còn sự bất bình, lúc hắn ở trong sân nhà mình tự đánh đàn, theo dây đàn, thở dài than vãn, trong lời nói của hắn lộ ra sự vô cùng không phục, hắn rất phẫn hận với gian tướng lộng quyền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK