Trong lòng Tề Vô Hoặc biết có khác thường, hắn ngước mắt nhìn ánh trăng một chút.
Trong lòng suy nghĩ, tự nhận là yêu dị đến cửa có tránh cũng không kịp nên cười nói: "Cố mong muốn, không dám mời, tại hạ chờ ở đây, không biết quý tiểu thư ngày nào, chỗ nào gặp?"
"Quân tử chớ nên có lòng nghi ngờ, sẽ gặp hôm nay."
Nữ tử thanh y kia mỉm cười, sau đó xoay người rời đi, Tề Vô Hoặc trầm ngâm hồi lâu, một thân trường bào vải xanh, ngồi ở bàn đá ngoài cửa, cách đó không xa chính là đại sơn, hắn nhắm mắt suy nghĩ, trường kiếm nằm ngang trước đầu gối, tiếng gió vẫn như cũ, lượn quanh rừng trúc, tuy hắn biết là dị loại nhưng cũng không chút e ngại.
Chỉ chốc lát sau, quả nhiên hắn nghe được âm thanh có người đến.
Tề Vô Hoặc từ từ mở mắt, thanh kiếm trước đầu gối hơi minh khiếu.
Chỉ là dù lòng hắn đã có chuẩn bị nhưng vẫn bị chiến trận của người đến mà kinh ngạc, mấy trăm người đến, đều mặc tơ lụa, một kiệu gỗ được khiêng đến, thị nữ cầm đèn lồng trước sau đều xinh đẹp động lòng người, ngọc bội 'đinh đương', một bên kiệu là thiếu nữ thanh y trước đó hắn đã gặp, khóe miệng mỉm cười.
Chỗ ở của Tề Vô Hoặc đã là vùng ven ngoại thành Kinh thành, nói là ngoại thành, thật ra chỉ là căn cứ vây quanh kinh thành, đến gần dãy núi, còn có nước chảy, những người đến đây bài trí rất nhiều vật lộng lẫy, trải tấm thảm làm từ lông của ba trăm loại dị thú quý giá, còn có rất nhiều linh quả, rượu ngon, món ngon, trong khoảnh khắc dường như là chổ quan lại quyền quý yến ẩm.
Dù là phủ doãn châu quận du xuân yến cũng không xa xỉ như vậy.
Trong lòng Tề Vô Hoặc hơi kinh ngạc nhưng mặt không đổi sắc, thản nhiên ngồi xuống.
Vị [tiểu thư] kia cũng không xuống mà chỉ nói: "Ở lâu trong nhà, hôm nay nghe tiếng đàn của công tử, trong lòng vui vẻ, chiêu đãi hàn bạc, còn hi vọng quân tử đừng khinh thường."
Sau khi hàn huyên một lác, vị tiểu thư kia cũng chỉ ở trong kiệu, đánh mấy khúc đàn, đều là thủ bút của đại gia, Tề Vô Hoặc không thích đánh đàn, chỉ là Tô tiên sinh nói quân tử lục nghệ, không thể không học nên bị ép học, hắn cũng nghe qua rất nhiều, nghe tiếng đàn của vị tiểu thư tuổi không lớn lắm này du dương réo rắt, đúng là từ khi hắn du học đến nay là nghe được hay nhất.
Sau đó Tề Vô Hoặc dùng lời nói để thăm dò nhưng thiếu nữ không lộ diện kia lại thông minh nhạy bén, mỗi lần có cao ngôn đại luận, nhãn quang kiến thức, phán đoán thế cục thiên hạ hôm nay của nàng đều rất chuẩn, còn trên cả lão sư của Tề Vô Hoặc.
Mà dường như vị tiểu thư kia cũng bị một phần ngôn từ trong lời nói của Tề Vô Hoặc làm kinh ngạc, hay thở dài.
Hai người trò chuyện với nhau rất hợp ý, bất tri bất giác mặt trời đã sắp mọc, mới ly biệt, lúc đó, mặt trời mọc ở phương đông, sương mù trong rừng, Tề Vô Hoặc tay cầm trường kiếm, tiễn nữ tử ngồi kiệu kia rời đi, hắn trầm tư rất lâu.
Mà sau lúc đó thì thiếu nữ kia thường hay đến đây, mỗi lần đến đều là lúc màn đêm dày đặc, mà chờ đến lúc mặt trời mọc sẽ đi, cứ như vậy đã mấy tháng, Tề Vô Hoặc từ từ buông lỏng cảnh giác, khi thì đánh đàn, khi thì rảnh rỗi trò chuyện, có thể có lương hữu như này luận bàn nên học thức của hắn đối với thế gian này cũng từ từ tăng lên.
Trong nội tâm của hắn cũng biết thiếu nữ này tuyệt đối không phải người thường.
Tuy rằng nàng không phải con người nhưng lại giữ mình chính đại thì cũng không sao.
Đêm mười lăm Trung Thu, vừa uống trà xong, nói vài lời, Tề Vô Hoặc đang đánh đàn.
Bất chợt thị nữ xinh đẹp mặc thanh y kia mỉm cười, nghiêng tai lắng nghe vài câu rồi cưỡi khẽ, trái phải đều có lực sĩ chuyển đến tấm thảm thật dày trải trên mặt đất, ngay lập tức thiếu nữ thanh y kia ngước mắt nhìn Tề Vô Hoặc một chút, cười giảo hoạt nghiền ngẫm, tay cầm một thanh kim ngọc như ý, cúi người dùng như ý vén rèm, nhẹ nhàng mở rèm kiệu ra.
Tề Vô Hoặc đang đánh đàn, lòng của hắn vốn yên tĩnh như nước, thấy vậy thì thầm kinh ngạc, tiềng đàn ngừng lại một chút.
Loạn âm chưa tuyệt thì người trong kiệu đã bước ra.
Tóc đen óng như mây nước, giày nhẹ nhàn bước lên thảm, không lâu sau tiếng nói nhu hòa nhưng lại hào phóng tự nhiên, cười giỡn nói:
"Duyên cớ gì cầm âm của Vô Hoặc lại loạn?"