• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão giả yên lặng.

Dường như có rất ít người hỏi lão vấn đề này.

Lão suy nghĩ một lúc.

Rồi mới vuốt râu cười đáp:

"Hơi thông một ít thôi."

"Cũng không đáng nhắc đến."

Lão cong ngón tay gõ nhẹ.

Bảy mươi hai đạo hậu thiên phong cấm, mười bảy đạo Tiên Thiên Phù Lục trên toàn bộ hộp kiếm đều bị vỡ vụn.

Trăm năm khổ công của Đạm Đài Huyên.

Trong chớp mắt đã hóa thành tro bụi.

Hộp kiếm minh khiếu ong ong.

Bất chợt giữa ban ngày mà có trận trận mây đen, bên tai nghe được tiếng âm phong gào thét, ngay cả trong sân, dường như cũng trong tích tắt đã trở nên âm u lạnh lẽo hơn ba phần, lão giả ngước mắt rồi nói: "Còn là thứ để khu sử hồn phách U Minh."

Lão vẫy tay một cái, một đạo ngọc quang xanh bóng từ hộp kiếm bay ra, rơi vào trong lòng bàn tay của lão.

Đó là một viên bạch ngọc hình trụ sáu cạnh, tất cả sáu mặt, mỗi mặt đều dùng bút pháp rất nhỏ viết ra từng văn tự, phát ra linh vận, rõ ràng dễ thấy, cũng không phải là vật tầm thường, lại dùng mật văn gia trì, dù người ngoài có lấy được thì cũng không thể nào giải được hàm nghĩa chân thật của những văn tự này.

Lão giả chỉ liếc mắt nhìn rồi nói:

"Ồ? Linh bảo Cửu U Trường Dạ Khởi Thi Độ Vong Huyền Chương. . ."

"Còn là Huyền Môn chính tông."

Nguyên thần của Tề Vô Hoặc loáng thoáng cảm thấy có khí âm u lạnh lẽo du tẩu trong hư không, hắn nghe vậy thì hỏi:

"Linh bảo Cửu U Trường Dạ Khởi Thi Độ Vong Huyền Chương sao?"

Lão giả hững hờ trả lời: "Đúng."

"Hồn phách du ngũ đạo, tinh thần quy hư vô. Ung dung trong Cửu U, vạn kiếp lịch tam đồ."

"Đây là một pháp môn cuối cùng để cầu giải thoát bản thân, để cầu trừ bỏ tội của ba vạn kiếp sinh tử mà được trường sinh."

"Ừm, xem như chính thống."

Tề Vô Hoặc hỏi: "Trong chính thống, sao lại làm chuyện giếp người cướp thọ?"

Lão giả bỏ Lục Lăng Bạch Ngọc Trụ xuống, lắc đầu nói: "Kẻ nào là chính, kẻ nào là tà?"

"Tà nhân dùng chính pháp thì chính pháp cũng là tà; chính nhân dùng tà pháp thì tà pháp cũng là chính."

"Lấy pháp môn linh bảo Động Huyền, đi làm chuyện giết người cướp thọ, cũng chính là hắn lén lút, lại dùng khí tức Âm Ti bị tiêm nhiễm, dùng vàng làm vật che chắn, bằng không thì e là đã sớm bị [ Bắc Cực Khu Tà Viện ] phát hiện, từ đấy tru sát, ngũ lôi oanh đỉnh, hồn phi phách tán rồi."

"Nhưng mà những âm hồn này. . ."

Lảo giả ngước mắt nhìn hơn mười quỷ vật bị Đạm Đài Huyên khu sử, không có ý thức chân linh.

Ngón tay trên bàn tay phải của lão vốn định nâng lên tiến hành độ hóa.

Lão chợt dừng lại, hơi suy tư, lại mang chút đùa giỡn nói:

"Ngươi giết tà tu này, phải gánh nhân quả này."

"Hả? ! Ta?"

Tề Vô Hoặc sửng sốt.

Hắn theo bản năng chỉ chỉ vào bản thân rồi nhìn lên trời nói: "Bây giờ ta vẫn chưa có pháp môn, phải làm sao để giúp họ?"

Lão giả vuốt râu suy nghĩ, chỉ nói là giúp mà không phải là thu lại những quỷ vật này, hoặc là trừ bỏ à.

Lão nhìn một tia sát khí trên người hắn, xác nhận tự thân hắn đã trảm tà tu kia.

Có thể giết có thể độ.

Có tâm tru tà, có niệm độ thương sinh, đây mới là người trong Đạo môn.

Lão nhân đùa giỡn nói: "Vậy không bằng ngươi đàn một khúc đàn cho bọn họ, có lẽ bọn họ có thể nhớ lại quá khứ của mình?"

Tề Vô Hoặc ngẩng đầu, nguyên thần của hắn cũng loáng thoáng có thể nhìn thấy những quỷ vật vốn đã mất đi thần trí.

Nhìn ánh mắt của bọn họ ửng đỏ, khí tức điên cuồng.

Dường như chỉ một lời không hợp sẽ đánh giết người sống, chỉ là không biết tại sao ở trong nhà này, chúng lại có vẻ rất trung thực.

Bộ dáng điên cuồng.

Nhưng không nhúc nhích.

Sự tương phản rất lớn, cơ hồ khiến người khác phải kinh ngạc.

Mặc dù Tề Vô Hoặc không biết pháp môn nhưng lão giả nói thì hắn sẽ tin.

Hắn đưa tay lấy đàn do Lật Phác Ngọc tặng ra, đây là đàn do cầm hiên trong thành chế tạo, mục đích là để cho học tử làm quen, phẩm chất của đàn này chỉ tính là bình thường. Tề Vô Hoặc ngồi dưới cây mai, ngón tay đặt trên dây đàn, lại tiếp tục nghĩ đến, tiếng đàn bình thường đương nhiên không thể nào gọi linh tính về, chắc là hắn phải vận chuyện lực lượng nguyên thần, hai mắt hắn cụp xuống, dẫn động nguyên thần.

Tiếng đàn chớp mắt vang lên.

Thần hồn của những hồn phách u quỷ kia trong chớp mắt mơ hồ thanh tỉnh.

. . .

Cùng lúc đó, sau khi Đào thái công diệt sát tàn hồn kia, quay lại địa mạch của bản thân quản hạt, chợt xem xét âm phong khẽ nhúc nhích.

Lão lại im lặng lắng nghe, mơ hồ nghe được tiếng đàn.

"Ô?"

"Đây là. . ."

"Người ở đâu đang đánh đàn. . .?"

"Đi xem thử một chút, chớ nên tái xuất nhiễu loạn."

Trong lòng lão khẽ động đã vận chuyển thuật độn thổ, lần theo tiếng đàn mà đến.

PS: Linh bảo Cửu U Trường Dạ Khởi Thi Độ Vong Huyền Chương, Tái Linh Bảo Trai Nghi Ca chương thứ hai mươi sáu, chung một quyển.

Xuất xứ bản gốc: Đạo Tàng - Động Huyền bộ tán tụng loại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK