Cơm Hoàng Lương, vẫn chưa chín?
Câu nói kia dường như đã khiến Tề Vô Hoặc tỉnh lại, hắn chậm rãi di chuyển ánh mắt, nhìn túi đồ trên mặt bàn, hắn thấy bên cạnh có vài cuốn sách mở ra, còn có ba xâu đồng tiền mà Tô tiên sinh đưa đến.
Hắn nhìn đến cây xanh mình trồng, đống bắp cải chất ở góc tường, nhìn ra ngoài sân, cửi vẫn chưa chẻ xong, bản thân đang nằm trên chiếc giường gỗ tự làm, trên giường vẫn còn lưu lại hơi ấm, hắn nhắm mắt lại, trong mắt lại khôi phục linh quang:
"Đúng vậy. . . Cơm Hoàng Lương nhà ta còn chưa chín."
Người thiếu niên dưới sự thúc giục của lão giả đứng dậy, chuẩn bị đồ ăn, mang nồi trên bếp và cơm Hoàng Lương xới ra, lại cắt một mâm đồ ăn, để lên bàn, ngồi ngay ngắn, cầm đũa ăn cơm nhưng động tác của hắn dừng lại.
"Tiểu tử, đồ ăn cũng sắp nguội rồi, còn sững sờ cái gì?"
Trên bàn cơm, lão giả lùa một miếng cơm Hoàng Lương, lại gắp một đũa dưa cải giòn thoải mái ăn với cơm rồi mới chỉ Tề Vô Hoặc mỉm cười nói: "Thế nào? Mộng cũng đả tỉnh, vẫn đang suy nghĩ sao?"
Tề Vô Hoặc ngẩn đầu lên, cũng không trả lời.
Trong ánh mắt của hắn mang theo một tia suy nghĩ trầm ngâm.
Tuyết lớn ngoài cửa sổ đã dừng, chim tước đậu trên nhánh sao, rỉa lông, nhánh cây lắc lư, tuyết đọng trên đó rơi xuống, một phái sơn thôn thú vị, trên mặt bàn có chén sành ton đựng cơm Hoàng Lương, có dưa cải giòn rụm, trên bắp cải có thêm vào khoanh ớt, vừa mắt đáng yêu.
Giờ phút này cách lúc Tề Vô Hoặc tỉnh mộng đã rất lâu rồi, cơm Hoàng Lương đã chậm rãi nguội đi, Tề Vô Hoặc ăn không có vị, buông đũa xuống, bình thản nói với lão giả: "Lão trượng. . . Vừa rồi, ta có một giấc mộng. . ."
Tiếng nói dừng một chút, nhìn chiếc giường bên canh: "Ngọc chẩm kia. . ."
Lão giả cười nói:
"Hử? Ngọc chẩm sao? Đó là của một du phương đạo sĩ đưa cho ta."
"Hắn nói có lợi cho giấc ngủ, an thần nhập mộng."
Tề Vô Hoặc trầm mặc gật đầu.
Lão giả cười hỏi: "Xem ra, quả như đạo nhân du phương kia nói, ngươi ngủ rất say."
"Nhưng mà, mặc kệ giấc mộng của ngươi thế nào ngươi cũng không cần quá để ý, nhân sinh như mộng, mộng như nhân sinh, ngươi, ta sống trên cõi đời này, sao biết không phải là mộng của bản thân?"
"Trong giấc mộng này, Vô Hoặc có thu hoạch gì sao?"
Tề Vô Hoặc sụp mắt, mặc dù nói mà mộng cảnh nhưng tất cả những chuyện hắn trải qua trong mộng cảnh lại rõ ràng như vậy, có lẽ chuyện nhỏ hắn không thể nhớ nhưng rất nhiều đại sự lại rõ ràng như vậy, rất dễ năm bắt.
Nếu là có thể đi lại con đường này.
Hắn có thể càng thông thuận hơn trước đó, cũng càng dễ dàng làm được những công lao sự nghiệp mà đời trước đến cuối đời mới làm được, nhưng như vậy thì sao? Thiếu niên chợt cảm thấy chán nản.
Bảy mươi năm qua mây khói tan đi, ngoài tám trăm dặm người trở về.
"Chỉ là mộng sao. . ."
Tề Vô Hoặc xúc động rất lâu rồi trả lời:
"Đạo sủng nhục của phu, nghèo đạt chi vận, đắc tang chi lý, sinh tử chi tình."
"Gặp hết rồi. . ."
Lão giả vuốt râu, cười to nói: "Mộng tốt."
Ăn xong một bữa cơn, Tề Vô Hoặc rửa chén xong, lau khô tay, muốn sắp xếp đồ của Tô tiên sinh cho, lấy hai xâu tiền đồng ra, một xâu trong đó thì bỏ vào ngăn tủ, để dễ lấy dùng.
Chẻ củi, quét sân, giặt quần áo như ngày xưa, không có gì khác.
Sau đó lúc hắn rãnh rỗi mới cầm lấy mấy quyển cổ thử của Tô tiên sinh cho.
Đây là điển tịch chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân năm sau, trên đó đều là tri thức thủ sĩ khoa cử, mà chỗ tối nghĩa khó hiểu trong đó, Tô tiên sinh dùng bút chu sa đỏ viết chữ nhỏ chú giải, để giải thích tri thức trong đó.
Những thứ này đối với Tề Vô Hoặc đều là phần chưa được học.
Thậm chí một số quan lại sĩ tử cũng chưa chắc có thể giải thích hoàn toàn thông suốt, Tô tiên sinh có lý giải sâu với chúng, đâu ra đó, dù trong toàn bộ châu quận cũng có danh tiếng, cũng bởi vì điểm này, mới có nhà quan lại quyền quý đưa các hài tử của mình đến thư viện trong tiểu trấn này học tập.
Tề Vô Hoặc lật vài trang, vẫn chưa đọc mà trong đầu đã có rất nhiều văn tự, như nước chảy qua, chính là nội dung của quyển sách này, như những thứ này hắn đều đã rõ trong đầu, như từng đọc qua không chỉ mười mấy lần, vẫn chưa xem mà sâu trong đầu đã hiện ra như vô cùng quen thuộc.
Động tác của Tề Vô Hoặc dừng lại một chút.