Tiếng nói của lão giả hơi ngừng lại, vuốt râu, thần sắc ôn hòa thoải mái, nói: "Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta truyền thụ cho ngươi."
"Không nằm trong năm loại này."
"Không phải loại Diệu Pháp, không liệt kê là Huyền Chương, không xưng quyển Ngọc Quyết."
"Không dùng làm Đạo Điển cất giấu, không ghi lại văn tự Chân Kinh."
"Chỉ truyền miệng, ngươi biết ta biết, riềng mình ngươi tập được."
"Duy chỉ có những thứ này, ngày khác cũng không thể truyền ra ngoài."
Hiểu biết trên tu hành của Tề Vô Hoặc còn chưa đủ, hắn cũng không hiểu rõ lời đùa giỡn của lão giả có ý gì.
Lão nhân lấy quyển ghi chép nguyện vọng của những người này trên tay hắn, lại nhìn thấy sự tiếc nuối và hi vọng với người nhà ghi trên đó, chữ chữ thành khẩn, như phát từ tâm, lão giả cuộn lại thở dài, nói: "Vô Hoặc có biết, vì sao Đạo môn truyền pháp, phải kể tới phải kể đến lần khảo nghiệm luyện tâm, duy chỉ có người có tâm tính thuần lương kiên định mới có thể truyền thụ đại đạo không?"
Lão nhân nhìn những chữ viết này, nói: "Tu giả muốn tìm trường sinh, nửa đời trước thường du tẩu thiên hạ, tiêu sái tuỳ tiện."
"Đối với các pháp môn kéo dài tuổi thọ chẳng thèm ngó tới."
"Nhưng mà càng đi về sau, cực hạn tuổi thọ từ từ đến mà không cửa đột phá."
"Thời gian càng dài, càng bị chuyện này bức bách sợ hãi, nếu tâm tính không đủ thì thường sẽ không chịu nổi sợ hãi như vậy, từ từ thay đổi, hóa thành 'con mọt' vì cầu thọ nguyên sẽ dùng rất nhiều thủ đoạn, mọt giả, cũng như độc trùng. . . Vì kéo dài tuổi thọ của mình, thủ đoạn nào cũng có thể dùng được."
"Mặc dù lúc các nhà truyền pháp đều rất thận trọng nhưng lòng người dễ thay đổi cũng khó mà tính được chính xác."
Tề Vô Hoặc thì thầm: "Mọt. . ."
Trong lời nói của lão giả, hắn dường như nhìn thấy từng thiếu niên đạo nhân nhỏ tuổi như mình bây giờ, từng bước một tiến lên, cuối cùng không chịu nổi áp lực đến từ cực hạn thọ nguyên, từ từ vặn vẹo, từ từ tự rời bỏ bản tâm, hóa thành bộ dáng con mọt vặn vẹo trong khe hẹp của thiên địa, vặn vẹo lên khát vọng kéo dài tuổi thọ.
Lão giả nhìn hắn một cái rồi nói: "Có phải là không biết vì sao không?"
"Bởi vì chờ sau khi ngươi luyện hóa nguyên tinh, thu hồi Mạng Bảo thì tuổi thọ của ngươi dài bao nhiêu, chính ngươi sẽ thấy."
Thần sắc Tề Vô Hoặc khẽ biến, hắn đã hiểu tính áp bách của câu nói kia.
"Từ sau lúc đó, sống mỗi một ngày, tiêu hao đi bao nhiêu nguyên khí tuổi thọ thì trong lòng đều hiểu rõ."
"Mỗi ngày đều cảm nhận được tuổi thọ của mình giảm bớt rõ ràng, cảm nhận được ngày tử vong đến."
Lão giả cũng chỉ về hướng mi tâm của Tề Vô Hoặc, để Nê Hoàn cung mi tâm của hắn cũng cảm nhận được từng đợt ngưng trệ và nhoi nhói, lão nói:
"Tựa như là nhìn thấy một thanh kiếm đã định trước sẽ lấy mạng ngươi, mỗi ngày đều hướng đến phía ngươi."
"Ngươi không tránh được, không thể trốn, chú định tại ngày đó ngươi sẽ trong chốc lát nguyên khí tán đi mà chết, ngày ngày đến gần, tháng tháng không ngừng."
"Không nhanh một bước nhưng cũng không dừng một bước."
"Đây tức là đại khủng bố."
Bàn tay của lão giả xoa đầu thiếu niên, cười nói: "Nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ."
"Dù cầu trường sinh nhưng thấy chết không sợ, chậu trống mà hát, mới là đạo sĩ."
"Ngươi đã tự xưng bần đạo, thì phải biết người nào là đạo giả."
"Người đi đại đạo, thân tâm thuận lý, chỉ đi theo đạo, hành sự vì theo đạo, mới là đạo sĩ."
"Hôm nay ta truyền cho ngươi bốn chữ, Vô Hoặc cần nhớ kỹ."
Tiếng nói của lão nhân dừng một chút rồi nói:
"Cầu mà không tham."
"Hình như ngươi có bằng hữu đến, lão phu sẽ không ra mặt. . ."
Lão nhân xoa mái tóc đen của Tề Vô Hoặc, lúc bàn tay của lão nâng lên, đã biến mất một cách tự nhiên không thấy đâu nữa.
Nguyên thần của Tề Vô Hoặc giờ phút này vô cùng mỏi mệt, hắn lại cảm nhận được bên ngoài có khí tức quen thuộc, thế nhưng hắn không biết khí tức này đến cùng là vị Thổ Địa nào, hắn cũng không cách nào gọi tên được, muốn đứng dậy đi mở cửa nhưng thân thể của hắn còn không bằng nguyên thần, ngay cả động cũng không động đậy được, bàn tay đành phải đánh đàn, nguyên thần dẫn tiếng đàn ra, hắn dùng cách này để mở cửa.
. . .
Đào thái công nhìn mộc phi thấp bé, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán của lão.
Lão vừa nghe được tiếng đàn, nhìn thấy những hồn phách từng bị pháp môn linh bảo của nhất mạch Động Huyền luyện qua lại trực tiếp được siêu độ.
Một khúc đàn, độ hóa vong hồn? ! !
Thổ Địa đã từng quen biết những quỷ sai Âm Ti kia nhưng xưa nay lão chưa từng nghe qua thủ đoạn như vậy.
Lão muốn lui.
Không dám lui!
Lúc lão giãy dụa không chắc thì chợt nghe được tiếng đàn ung dung, âm trầm bổng như xa xưa, thánh thót như tiên, mộc phi tự nhiên mở ra.
Người thiếu niên ngồi đánh đàn dưới cây mai, lam sam như trước, tóc đen rủ xuống, tiếng nói trong sáng ấm áp:
"Có bằng hữu từ phương xa đến, quên cả trời đất."
"Bằng hữu, mời vào. . ."