Trấn nhỏ tên Bình An trấn, bình thường đến nỗi không có khả năng bình thường hơn, không có Đào Chu Công cực kỳ giàu có, không có dòng dõi có học vấn lưu truyền trăm năm, cũng không có quan lại hào môn phi thường hiển hách.
Thứ mà trên Bình An trấn có vẻn vẹn là phụ nhân dưới chòi hóng mát bán tào phớ, mặc dù từ nương đã già, nhưng cũng đa tình.
Lão a bà dán ô giấy dầu bên cạnh cầu đá, mỗi ngày đều nhìn lũ trẻ ngây thơ, thơ mộng chạy quanh mình, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn luôn nở nụ cười;
Dưới bóng cây có tiên sinh xem tướng lải nhải lắc đầu, hù lừa gạt thiếu nữ mới biết yêu;
Mặt trời chiều ngã về tây, khi mục đồng vội vàng lùa trâu cày về nhà, những con đường lát đá vôi xanh bị giẫm kêu “kẽo kẹt kẽo kẹt", cũng báo hiệu một ngày trên trấn nhỏ sắp kết thúc.
Hình như mọi người đều rất nhàn nhã, bởi vì thời gian ung dung như vậy còn có rất nhiều.
Bên ngoài Bình An trấn là một khu rừng trúc rộng lớn, không thể nhìn thấy tận cùng, lá trúc sẽ “xào xạc” nếu như có gió nổi lên, sau khi bị mưa gột rửa, rừng trúc chìm trong làn sương mờ ảo, mênh mông bồng bềnh như là tiên cảnh.
Lại là một năm cốc vũ (*).
(*) Một trong 24 tiết trong một năm, vào khoảng 19, 20 hay 21 tháng tư.
Mưa cũng không nặng hạt, nhưng mưa bụi mắt thường rất khó phân biệt, bình thường người ta chỉ phát giác khi xuân y bị ướt, lúc chạng vạng tối khi khói bốc nghi ngút từ các hộ gia đình, mưa bụi hỗn hợp, toàn bộ tiểu trấn giống như một bức tranh Đan Thanh thủy mặc.
"Trần Bình An!"
Đột nhiên một tiếng la hết sức có lực vang lên, phá vỡ sự yên bình của bức tranh thuỷ mặc.
Người lên tiếng chính là phụ nhân chạc 30 tuổi, dáng người hơi mập, mặc váy gai bố trâm thường gặp, nàng đứng ở dưới mái hiên nhà của mình, lớn tiếng kêu to về phía sát vách.
Phụ nhân rõ ràng là người nóng tính, người khác chưa kịp đáp lại, nàng lại kêu thêm lần nữa: "Trần Bình An, Trần Bình An, Trần Bình An…"
"Ê này ~ "
Cuối cùng cửa gỗ sát vách mở ra, một thiếu niên đi từ bên trong ra.
Thiếu niên tuổi tác không lớn, cũng chỉ là dáng vẻ 14-15 tuổi, đầu đội một cái khăn trùm đầu màu xám, mặc một bộ bố y màu nâu sẫm, trên áo choàng có vài mảnh vá dễ thấy, gia cảnh hẳn là rất là bình thường.
Mặc dù là nhà thiếu niên nghèo nhưng bộ dáng cũng rất thanh tú, dưới đôi lông mày rậm là một đôi mắt ôn hòa thanh tịnh, bả vai không cường tráng nhưng cũng không quá gầy, điều thú vị là sống lưng hơi có vẻ quật cường đều bị một thân khí tức che dấu sạch sẽ.
"Ngũ, Ngũ thẩm."
Chỉ là người thiếu niên vừa mới mở miệng lập tức đã phá hỏng những thứ kia, ngược lại hắn không nói lắp chỉ là không biết nói những gì mình muốn nói.
"Trần Bình An, ngươi lại đỏ mặt!"
Phụ nhân còn chưa đáp lời, thì một cái đầu khác đã vươn ra từ phía sau nàng, cái đầu vừa đáng yêu vừa khỏe mạnh, đây chắc là nhi tử của Ngũ thẩm, hắn cười lớn nói: "Trần Bình An, sao ngươi thường xuyên đỏ mặt vậy chứ, thẹn thùng giống như một cô gái, như vậy thì sau này làm sao làm tiên sinh dạy học được?"
Thì ra người thiếu niên ngại ngùng này tên là Trần Bình An, càng xấu hổ hơn khi bị bạn hàng xóm chế nhạo như vậy, há miệng muốn giải thích nhưng lại không biết phản bác như thế nào.
"Đứa nhỏ này, ngốc quá."
Ngũ thẩm lắc đầu, kéo Trần Bình An tiến vào trong viện tử, thuận tiện còn đá nhi tử nhà mình một cước: "Không cho phép bắt nạt Bình An, hắn thật thà như vậy mà."
"Mẫu thân!"
Nhi tử Ngũ thẩm có tên là Hổ Đầu, hắn sờ lấy đầu ghen nói: "Vì sao các người đối xử với Trần Bình An tốt như vậy, chẳng lẽ cũng bởi vì hắn là học sinh của lão phu tử, hơn nữa dung mạo đẹp trai, nghe lời cố gắng, thành thật hết lòng tin theo…"
Hổ Đầu vừa mới bắt đầu còn rất phẫn uất, nhưng mà càng nói âm thanh càng nhỏ, cuối cùng dứt khoát ngậm miệng lại, lúc này Ngũ thẩm cũng xoay người, trừng mắt hỏi ngược lại: "Ngươi cứ nói đi, chúng ta có nên ưa thích đứa trẻ ngoan như Bình An hay không."
…
Trần Bình An là hài tử ngoan, đây là nhận thức chung của tất cả mọi người Bình An trấn, mặc dù hắn không phải dân bản địa, chỉ là một cô nhi do lão phu tử dạy học trên trấn nhặt về.
Lão phu tử họ Trần đọc đủ thứ sách văn thơ, nhưng hắn cũng không đặt cho Trần Bình An cái tên lịch sự tao nhã gì, nói chung dưới trong lòng lão phu tử hi vọng đứa bé này "bình an vô sự" là được rồi.
Về sau lão phu tử qua đời, người trên trấn liền chủ động chăm sóc Trần Bình An, một mặt do mọi người cảm ơn ân đức của lão phu tử lúc còn sống dạy học miễn phí cho các hài tử.
Một mặt khác, Trần Bình An có tri thức hiểu lễ nghĩa, phẩm hạnh rất tốt, mà mọi người cũng hi vọng sau này hắn có thể kế thừa y bát của lão phu tử, trở thành tiên sinh dạy học duy nhất trên trấn.
Về phần những phụ nhân trung niên như Ngũ thẩm này, tâm tư của các nàng đơn giản hơn rất nhiều, chỉ cần nhìn Trần Bình An chạc tuổi với hài tử nhà mình, đau lòng vì hắn không thôi.
Nhưng mà Trần Bình An cũng chưa từng ăn uống chùa, mỗi lần kiểu gì hắn cũng sẽ giúp người khác viết thư hoặc là câu đối phúng điếu, nếu như đối phương thực sự không cần những vật này, hắn cũng sẽ hỗ trợ làm chân chạy việc.
Bình An trấn bị biển trúc ngăn cách, nếu như đi vào trong thành tất nhiên phải xuyên qua mảnh rừng trúc rậm rạp kia, hộ gia đình trên trấn có thể không viết thư gửi về nhà, nhưng vẫn cần những vật dụng hằng ngày.
Chỉ lấy nhà Ngũ thẩm làm ví dụ, hiện tại nhu cầu cấp bách chính là thảo dược, bởi vì khi đi săn Ngũ thúc bị thương.
Trần Bình An vừa tiến vào trong nhà Ngũ thẩm, hắn lập tức ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, giương mắt nhìn lại, trên bàn chân của Ngũ thúc bị băng bó một tầng vải làm thành từ quần áo cũ.
"Bình An tới rồi sao, tranh thủ thời gian ngồi xuống ăn cơm đi."
Nhưng mà Ngũ thúc giống như người không sao cả, hắn còn có tâm hồn để uống rượu, hồn nhiên không để chút thương thế đó ở trong lòng.
"Chỉ biết uống rượu, không biết ngày nào sẽ say chết đâu!"
Ngũ thẩm tức giận mắng, có lẽ phu thê trung niên sống chung chính là như thế này đây, Ngũ thẩm nhìn thấy trượng phu bị thương, mặc dù cũng rất đau lòng nhưng lời nói trong miệng lại rất "khắc nghiệt".
"Nếu thực sự có thể say đến chết, vậy thì đúng là rất thoải mái."
Ngũ thúc lại uống nửa chén rượu gạo, trên mặt lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, sau đó mở miệng nói: "Mẹ nó thật kỳ lạ, hôm nay đi săn trong rừng trúc luôn cảm thấy sau lưng cứ như có đôi mắt đang theo dõi ta, nhưng vừa quay đầu lại không có gì, từ trước đến nay chưa bao giờ xảy ra tình huống này, cho nên mới vô tình rơi vào trong bẫy."
"Ông là uống rượu đến hồ đồ rồi!"
Ngũ thẩm hừ lạnh, bà ta nghĩ rằng trước khi đi săn trượng phu của bà ta đã uống rượu.
"Có phải không?"
Ngũ thúc cũng chỉ có thể đổ lỗi cho lý do này, bởi vì ông ta thực sự không nhìn thấy bất cứ cái gì.
"Ngũ thúc."
Trần Bình An nhìn chỗ miếng vải vẫn còn chảy máu, ngồi xổm xuống chậm rãi hỏi: "Có đau không?"
"Không đau!"
Ngũ thúc mượn rượu cậy mạnh khoe khoang nói: "Thân thể của ta cường tráng biết bao, trước kia bị thương còn nặng hơn thế này, nằm hai ngày đã khỏi hẳn."
"Đó là bởi vì trong nhà có thảo dược của Vĩnh Hòa Đường!"
Ngũ thẩm lạnh lùng ngắt lời: "Bây giờ đúng lúc lại dùng hết, bên ngoài vẫn đang mưa, chỉ có thể chờ mưa tạnh rồi ta mới đi lên trấn mua về được, ông cứ chịu đựng trước đi đã."
Ngũ thẩm vừa nói chuyện với trượng phu vừa bưng thức ăn lên bàn, đậu phụ hành lá, cá rô hấp, còn có thú hoang nấu với măng, không đẹp mắt nhưng có thể lấp đầy bụng.
Sau khi bốn người ăn cơm xong, Trần Bình An chú ý đến vết máu chỗ vết thương của Ngũ thúc càng ngày càng nhiều, hắn lặng lẽ nhìn một lúc lâu rồi đột nhiên nói: "Ngũ thúc, tối nay ta sẽ đi mua thảo dược trong trấn, như vậy ngươi mới có thể sớm khỏe lại."
"Không cần không cần, không đau một chút nào."
Ngũ thúc khoát tay từ chối, thật ra không đau là giả, dù sao trong bẫy đều là cọc nhọn cắm ngược, hơn nữa còn đâm thủng vào bắp chân, cho nên ông ta mới uống rượu để giảm đau.
Nhưng đêm nay chắc chắn không thể đi lên trấn được, tầm nhìn của rừng trúc khi trời mưa là rất thấp, trong một môi trường tối tăm như vậy thì ngoài việc bị lạc, còn có thể đạp nhầm vào bẫy săn bắn.
Ngũ thúc chỉ coi Trần Bình An đang khách sáo, Ngũ thẩm đang rửa bát trong bếp cũng không nghe thấy cuộc đối thoại này, đợi đến khi Trần Bình An cáo từ về nhà, Hổ Đầu đùa giỡn với con chó nhà mình một hồi thì đột nhiên hắn ta nghĩ tới cái gì, cau mày nói: "Nương, người nói Trần Bình An có thật sự đi lên trấn mua thuốc không, hắn cứ luôn ngốc nghếch như vậy."
"Lên trấn làm gì?"
Ngũ thẩm hỏi ra mới biết có chuyện như vậy, bà ta phát ra tiếng kêu sợ hãi "Ai nha", vội vàng chạy sang nhà bên cạnh, lúc này mới phát hiện Trần Bình An không có ở nhà, áo tơi che mưa cũng biến mất.
"Đứa trẻ ngốc nghếch này..."
Ngũ thẩm kinh ngạc thấp giọng nói: "Nhất định là đội mưa đi vào trong trấn mua thuốc rồi."
"Là thật sao?"
Ngũ thúc không tin được nói.
"Ông cả ngày không đi săn thì là uống rượu, ngay cả những thứ trong nhà của mình mà ông cũng không biết, sao biết tính cách của Bình An chứ."
Ngũ thẩm nhìn vào rừng trúc bất tận cách đó không xa, lo lắng nói: "Ta nhìn hắn lớn lên, đứa trẻ này nặng tình nặng nghĩa, tấm lòng cũng lương thiện, chỉ cần nói thì nhất định sẽ làm được."
"Còn không phải sao..."
Hổ Đầu cũng ở bên cạnh xác nhận: "Khi còn nhỏ chơi trốn tìm, chúng ta để Trần Bình An trốn dưới gầm cầu đừng ra ngoài, kết quả là hắn thật sự không nhúc nhích dù chỉ một chút, đợi đến khi chúng ta nhớ tới hắn thì thủy triều dâng cao cũng chạm vào bắp chân của Trần Bình An, nếu trễ hơn một chút..."
"Cho nên."
Hổ Đầu lè lưỡi: "Sau đó chúng ta không dám đùa giỡn với Bình An vì sợ hắn sẽ nghiêm túc."
"Vậy… vậy thì làm sao bây giờ."
Ngũ thúc cũng ngây ngẩn cả người.
"Còn có thể làm sao bây giờ?"
Ngũ thẩm thở dài: "Rừng trúc nhiều đường nhỏ như vậy, bây giờ đuổi theo cũng không đuổi kịp, chỉ có thể ở nhà chờ."
Ngay lúc này đây, những đám mây đen trên bầu trời trở nên dày hơn, trên nền đêm đen, khu rừng trúc tươi tốt vào ban ngày bây giờ giống như một con thú hung dữ đang mở cái miệng như chậu máu khổng lồ, lặng lẽ chờ đợi con mồi tiến vào đó.
…