• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Trần Bình An và Khâu Ngạn quay lại dược viên, lại cộng thêm La Tam gia cùng La bà bà, nhân thủ liền đông đúc hơn.

Bọn họ căn cứ vào đặc tính thích môi trường ẩm thấp của củ cải nhỏ, cuối cùng cũng tìm được củ cải nhỏ số 1850 và củ cải nhỏ số 3762 ở trong một hang đất bên cạnh đê.

Lúc này sắc trời cũng đã sắp sáng, đêm thứ hai ở Thượng Thanh phái của Trần Bình An lại trôi qua bằng việc cả đêm không ngủ.

Có điều chuyện này cũng có chỗ tốt, La Tam gia đã quen biết với đệ tử ngoại thất mới nhập môn là Trần Bình An.

Trong mảnh dược viên do Trần Bình An phụ trách này, tổng cộng có ba cỗ thế lực, lần lượt là "Củ Cải bang", "Đan Sâm bang", còn có một bang do Hoa Nhụy phu nhân đứng đầu là "Dược Hoa bang".

La Tam gia bối phận cao tư lịch cao, dưới sự ảnh hưởng của ông ta, những hậu bối củ cải kia đều khá ra sức giúp đỡ cho công việc của Trần Bình An.

Mặc dù các tỷ tỷ của "Dược Hoa bang" thích trêu ghẹo Trần Bình An nhưng lúc bình thường quan hệ cũng không tệ, không có gây phiền phức cho Trần Bình An.

Bang duy nhất có ý kiến với Trần Bình An chính là "Đan Sâm bang", bởi vì Trần Bình An và Củ Cải bang đi lại quá thân cận, mà Đan Ngũ gia cùng La Tam gia lại là kẻ thù cũ, tất nhiên cũng là giận chó đánh mèo với Trần Bình An.

Nhưng mà dưới sự dạy bảo của Khâu Ngạn, Trần Bình An rất nhanh đã trở thành một người làm vườn hợp cách của dược viên, Đan Ngũ gia mấy lần muốn xoi mói tìm cớ để gây sự, kết quả đều không tìm được cơ hội.

Ban đêm một ngày nọ, ở trong động phủ của Đan Sâm bang, nhi tử của Đan Ngũ gia khuyên nhủ: "Cha, ta thấy tên Trần Bình An kia cũng không tồi, mấy ngày trước ta bảo hắn trải chút cỏ khô vào trong động, Trần Bình An còn có lòng đem cỏ khô đi phơi, chúng ta hà tất phải gây sự với hắn."

"Ta là cố ý gây sự sao?"

Đan Ngũ gia vuốt râu hỏi ngược lại: "Ngươi không cảm giác được à, rõ ràng Trần Bình An đối xử với củ cải tốt hơn với đan sâm chúng ta một chút, hắn có một cái trống nhỏ, chỉ có mỗi lần trêu đùa củ cải nhỏ mới lấy ra, nhưng cứ hễ vừa đến nơi này của chúng ta là lại đem trống nhỏ giấu đi."

Cái trống nhỏ kia chính là Hoàng Bì Ngư Cổ mà Cố Hoành Ba từng tặng cho Trần Bình An trước lúc lâm chung, kỳ thực chỉ là một món đồ chơi, chẳng qua là thời điểm lắc qua trái phải âm thanh "tùng tùng tùng" có thể trấn an động vật nhỏ và thực vật chưa khai thông trí tuệ.

Sau khi Trần Bình An phát hiện ra, thường xuyên lấy Hoàng Bì Ngư Cổ chơi đùa với những củ cải nhỏ kia.

Nhi tử của Đan Ngũ gia vẫn là rất biết giảng đạo lý, nói: "Ngài cả ngày chỉ suy nghĩ chuyện soi mói, người ta tránh còn không kịp, sao có thể dám thân cận chứ."

"Vậy ta mặc kệ!"

Đan Ngũ gia trừng mắt nói: "Nếu như Trần Bình An cũng giống với Từ Nguyên và Võ Khánh Đường, chuyện gì cũng không quan tâm, ta ngược lại không thèm để ý, nhưng nếu hắn đã làm việc, vậy thái độ không thể thiên vị được."

"Hầy~"

Nhi tử của Đan Ngũ gia cũng không biết phải nói gì, Trần Bình An cần cù chăm chỉ làm việc, dù sao cũng chẳng có được lợi ích gì.

"Bây giờ Trần Bình An có Tiểu Khâu chiếu cố, cũng không có cơ hội."

Đan Ngũ gia nói: "Có điều ta nghe nói Tiểu Khâu phải đi rồi, đến lúc đó chúng ta lại ra tay, để cho Trần Bình An biết cái gì gọi là "xử lý mọi việc công bằng"!"

Nhi tử của Đan Ngũ gia mặc dù không đồng ý nhưng hắn ta chỉ là con, phản đối cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể chờ tới lúc đó âm thầm bảo vệ một chút, không để cho Trần Bình An chịu quá nhiều khổ cực.

···

Một tháng nháy mắt đã qua đi, Khâu Ngạn cũng đã tới lúc phải rời khỏi dược viên.

Đám người Từ Nguyên, Võ Khánh Đường, Yến Truyền Giang, Vinh Bành, Mạc Khê Thanh chỉ tiễn tới cửa lầu các, nói một tiếng "sau này sẽ gặp lại" liền coi như xong rồi.

Nhưng mà Trần Bình An cảm niệm một tháng này, Khâu sư huynh chăm sóc mình rất nhiều, cho nên một mực tiễn hắn ta tới trên vách núi để ngồi tiên hạc, lúc này mới dừng bước.

"Bình An."

Khâu Ngạn cũng không gọi "tiểu sư đệ" nữa, đại khái ở trong lòng hắn ta, tình cảm sư huynh đệ của đệ tử ngoại thất Thượng Thanh phái càng giống với "quan hệ đồng liêu", "Bình An" mới là xưng hô giữa bằng hữu.

"Tiễn quân ngàn dặm, cuối cùng cũng phải từ biệt, ngươi trở về đi, nhưng mà..."

Khâu Ngạn nghiêm túc nói: "Ba năm sau ngươi rời khỏi dược viên rồi, nhất định phải tới Đại Triệu tìm ta, ta ở nhà đợi ngươi!"

Khâu Ngạn nói xong liền cưỡi một con tiên hạc để xuống núi, Trần Bình An lại trèo đèo lội suối trở về, chờ tới khi quay về dược viên đã là đêm khuya duỗi tay không nhìn thấy năm ngón rồi.

Trần Bình An mượn ánh trăng lờ mờ đi về hướng lầu các, nào biết lúc đi được một nửa, dưới lòng bàn chân giống như bị thứ gì đó vướng vào, đột nhiên mất đi trọng tâm ngã xuống đất.

Cùng lúc đó, một đám đông đan sâm nhỏ sớm đã mai phục sẵn hô to rồi xông qua đây, bọn chúng nhảy lên người Trần Bình An, chui vào trong lồng ngực Trần Bình An, thậm chí còn bò vào trong ủng của Trần Bình An, Trần Bình An cảm giác cả người mình đều bị vô số đan sâm nhỏ bao trùm.

Nếu là người khác đối mặt với tình huống như vậy, đã sớm dùng sức hất bay mấy cái đi rồi, hoặc là dùng sức giẫm chết mấy cái, trước hết để cho bản thân thoát khỏi tình cảnh này rồi lại nói.

Nhưng mà Trần Bình An biết những thứ này đều là các sinh mạng, vậy nên hắn không hề làm như thế, chỉ vừa nhắm mắt lắc đầu, vừa che lấy miệng không để cho đan sâm nhỏ nhảy vào trong miệng mình.

Thế nhưng Trần Bình An càng lo lắng làm đan sâm nhỏ bị thương, bọn chúng lại càng làm loạn rất hăng say, may mà những đan sâm nhỏ này dường như đã được dặn dò trước, cũng không có đánh Trần Bình An, chỉ là đoạt tất cả mọi thứ trên người hắn.

Thời điểm Trần Bình An thật vất vả mới có thể đứng lên được, những đan sâm nhỏ kia đã sớm chạy mất rồi, đồng thời Hoàng Bì Ngư Cổ trong ngực mình và cả cây trâm ngọc mà Cửu Nhi để lại, tất cả cũng đều biến mất rồi.

Lúc "Đan Sâm bang" phát động tập kích gây ra động tĩnh rất lớn, "Củ Cải bang" và "Dược Hoa bang" cũng phát giác ra, bọn họ đi qua nhìn thấy Trần Bình An một thân lộn xộn, còn có mùi vị mà đan sâm lưu lại, tức khắc hiểu rõ là xảy ra chuyện gì.

Hoa Nhụy phu nhân là người bao che khuyết điểm lập tức nổi trận lôi đình: "Bình An là đệ tử ngoại thất ngoan ngoãn nhất cần cù nhất mà ta từng gặp, Đan Ngũ không đi dạy dỗ những người không làm việc gì kia trái lại còn tới ức hiếp một đứa trẻ thật thà, lão già kia muốn làm cái gì?"

Hoa linh chi Từ nương tử dịu dàng duỗi tay nhỏ ra, muốn giúp Trần Bình An lau bụi đất trên mặt.

Trần Bình An cố kỵ nam nữ khác biệt, hơi rụt về sau, Từ nương tử vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Lau bụi bẩn thôi sợ cái gì?"

La Tam gia cũng rất đủ nghĩa khí, trực tiếp phân phó một nhi tử nói: "Triệu tập tất cả củ cải trong gia tộc, Đan Ngũ lần này nếu như không xin lỗi, chúng ta liền đuổi ông ta ra khỏi mảnh dược viên này!"

Đại khái là cho dù ở nơi nào, "người thật thà bị bắt nạt" cũng là một việc có thể dấy lên phẫn nộ cực lớn, nhất là Trần Bình An những ngày qua vẫn luôn một mực tận tụy làm công việc của dược viên.

Cuối cùng, không chỉ có hai bầy người là "Củ Cải bang" và "Dược Hoa bang", chỉ cần là thực vật tinh quái từng được Trần Bình An dụng tâm chăm sóc, tất cả bọn họ đều liên hợp lại đi tới cửa động phủ của Đan Sâm bang.

"Đan Ngũ, ra đây!"

Giọng nói vang dội của La Tam gia xuyên qua cửa lớn, trực tiếp truyền vào bên trong.

"Cha!"

Nhi tử của Đan Ngũ gia nghe được, vừa hãi vừa sợ oán giận nói: "Ta đã nói rồi bảo ngài đừng đi ức hiếp Trần Bình An, ngài chính là không nghe, hiện tại phải làm sao bây giờ?"

Đan Ngũ cũng không ngờ mọi việc sẽ huyên náo tới lớn như vậy, ông ta chỉ đơn giản là giáo huấn Trần Bình An một chút, không nghĩ tới có nhiều người rảnh rỗi nguyện ý ra mặt giúp đỡ như thế.

Nhưng mà Đan Ngũ cũng không bằng lòng nhận sợ, nếu lúc này nhận sợ rồi, thì về sau sẽ không thể lăn lộn tiếp nữa.

Sau khi mở cửa lớn động phủ ra, Đan Ngũ chắp tay chậm rãi đi tới, hung dữ quét một vòng nhìn La Tam gia và Hoa Nhụy phu nhân, lúc này mới thản nhiên nói: "Các ngươi hơn nửa đêm vây quanh động phủ của ta, là muốn như thế nào?"

Đan Ngũ gia không hổ là một trong số những "người có thể quyết định Lục Lâm" trong mảnh dược viên này, dáng vẻ chẳng lo lắng gì này của ông ta ngược lại là thật sự hù dọa một đám quần chúng vây xem.

Nhưng mà Hoa Nhụy phu nhân và La Tam gia không hề sợ chút nào.

"Đan Ngũ!"

Hoa Nhụy phu nhân trực tiếp hỏi: "Tại sao ngươi để cho con cháu của ngươi đi ức hiếp Trần Bình An, hắn có chỗ nào đắc tội với các ngươi sao?"

"Đan Ngũ, ngươi mau chóng xin lỗi."

La Tam gia lập tức nói giúp vào: "Bằng không, chúng ta liền phá hủy động phủ này của ngươi, để cho cả nhà ngươi lưu lạc ở bên ngoài!"

"Ngươi dám!"

Đan Ngũ nghe xong mặc dù cũng có chút hoảng hốt, nhưng miệng vẫn rất cứng, ông ta lại chuyển ánh mắt về phía Trần Bình An, phát hiện tuy rằng người hắn đầy bụi đất, nhưng cũng không có thương tích gì, cuối cùng thở phào một hơi.

"Các ngươi phải huy động nhân lực đến mức này sao?"

Đan Ngũ làm bộ bất mãn nói: "Đây chỉ là tiểu nhi bối nhà ta chơi đùa với Trần Bình An mà thôi, nếu là thật sự muốn bắt nạt hắn, Trần Bình An còn có thể hoàn hảo không chút tổn hại gì đứng ở trước mặt các ngươi?"

"Ngươi thật là không biết xấu hổ đấy, Đan Ngũ."

La Tam gia phỉ nhổ một câu nói: "Ngươi chính là đoán chắc Trần Bình An thật thà sẽ không đánh trả, lúc này mới dám đánh lén người ta, sao ngươi không đi đánh lén Võ Khánh Đường ấy, có tin hắn ta tức giận sẽ đạp chết hết các con các cháu của ngươi ngay tại chỗ không?"

Cái này ngược lại là lời nói thật, Đan Ngũ bị chọc thủng tâm tư ngay trước mặt, cũng không được tự nhiên nói: "Võ Khánh Đường chỉ là một đệ tử ngoại thất, nếu như hắn ta dám làm như vậy, môn quy lại há có thể tha cho hắn?"

"Hừ!"

La Tam gia hừ lạnh một tiếng: "Ít nói lời vô nghĩa đi, hiện tại ngươi chỉ có một con đường có thể đi, lập tức xin lỗi Trần Bình An, bằng không chúng ta sẽ không tha cho ngươi!"

"Xin lỗi vì loại chuyện nhỏ nhặt này? Không có cửa đâu!"

Đan Ngũ căn bản không đồng ý, nếu như Trần Bình An là đệ tử chân truyền của Thượng Thanh phái, cho dù là dập đầu nhận lỗi cũng đều không có vấn đề.

Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, nếu như Trần Bình An là đệ tử chân truyền, Đan Ngũ cũng căn bản không dám trêu chọc.

Cho nên tình huống hiện tại là, một bên hùng hổ dọa người muốn ra mặt cho Trần Bình An, một bên khác cứng cổ không chịu đáp ứng, có điều bởi vì La Tam gia cùng Hoa Nhụy phu nhân liên hợp lại, cho nên khí thế của Đan ngũ gia càng ngày càng suy yếu.

Có một số đan sâm nhỏ không biết chuyện gì xảy ra, bọn họ trốn ở trong động phủ, nhìn những người khách không mời mà đến đang vây quanh cửa lớn, trên khuôn mặt nhỏ toàn là kinh hoảng cùng sợ hãi.

Trần Bình An không đành lòng, thời điểm đang muốn mở miệng nói chuyện, Từ nương tử ngăn hắn lại.

"Bình An tiểu ca nhi, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ."

Từ nương tử khẽ giọng nói: "Lần này chúng ta liên hợp lại, nói không chừng có thể đuổi toàn bộ Đan Sâm bang đi, nếu như ngươi mềm lòng buông tha, lần sau có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa."

Trần Bình An nghe xong trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn nói ra: "Cho dù có sai cũng không đến mức bị đuổi đi, dù sao thì nơi này cũng là nhà của bọn họ, nếu như không phải là bất đắc dĩ, ai lại muốn rời bỏ quê hương của mình đâu."

Từ nương tử sửng sốt một chút, trong ngữ khí của Trần Bình An, vậy mà lại lộ ra hoài niệm không gì sánh được đối với quê hương.

Hắn không phải tự nguyện đến Thượng Thanh phái sao?

"Đan Ngũ gia."

Trần Bình An đột nhiên lên tiếng.

Trần Bình An là người trong cuộc cũng là người bị hại, cho nên hắn bên này vừa mở miệng, Đan Ngũ gia cho rằng Trần Bình An cũng muốn gây rối, lập tức cảnh giác mà hỏi: "Ngươi muốn làm cái gì?"

"Ta không muốn làm cái gì cả."

Trần Bình An đưa tay ra: "Ngươi đem đồ vật đã cướp đi trả lại cho ta là được rồi."

"Chỉ như vậy?"

Đan ngũ gia chớp chớp mắt nhỏ, có chút không dám tin tưởng.

"Chính là như vậy!"

Trần Bình An lại nghiêm túc lặp lại một lần.

"Được!"

Đan Ngũ gia sợ Trần Bình An đổi ý, lập tức phân phó nhi tử chuyển đồ vật tới.

"Hầy, tiểu tử này…"

La Tam gia ở một bên thở ngắn than dài, đây là cơ hội tốt biết bao nhiêu chứ, đúng lúc có thể đuổi Đan Ngũ ra khỏi mảnh dược viên này, chỉ đáng tiếc Trần Bình An mới là người bị hại, tâm lại quá mềm, dễ dàng tha thứ cho Đan Sâm bang.

Hoa Nhụy phu nhân ngược lại là không có phản ứng lớn như vậy, trong một tháng ở chung này, nàng ta đã sớm phát hiện Trần Bình An là một thiếu niên lương thiện trọng lời hứa, có quyết định như vậy cũng coi là nằm trong dự liệu đi.

Cũng không lâu sau, mấy đan sâm nhỏ kéo một cái trống nhỏ tới, chính là cái Hoàng Bì Ngư Cổ kia của Trần Bình An.

Có điều mọi người cũng đều phát hiện, da trống của Hoàng Bì Ngư Cổ bị quẹt rách rồi, để lộ ra một lỗ hổng đen như mực, rõ ràng là hết sức khó coi.

"Cái này, cái này..."

Đan Ngũ gia cũng rất buồn bực, ông ta chỉ là ra lệnh cướp cái trống nhỏ này về, không có ý định hủy hoại mà.

"Có lẽ là lúc kéo đi, bị cục đá ở trên đường quẹt rách…"

Đan Ngũ gia xấu hổ nói.

Trần Bình An nhìn trống nhỏ bị rách, trong lòng là một trận khổ sở.

Đây là quà Cố Hoành Ba tặng trước khi lâm chung, thời điểm mỗi lần mình lắc, luôn có thể nhớ tới tình yêu kiên trinh tiêu sái của đôi vợ chồng Tiêu Ma Kha cùng Cố Hoành Ba này.

Không nghĩ tới lại bị hỏng mất ở nơi đây, Trần Bình An yên lặng nhận lấy Hoàng Bì Ngư Cổ, lại ủ rũ hỏi: "Còn có một cây trâm ngọc đâu."

"Trâm ngọc?"

Đan Ngũ gia sửng sốt một chút, ông ta chỉ nhớ bảo con cháu cướp trống nhỏ về, không biết còn có trâm ngọc mà.

"Đan Ngũ, ngươi đừng giả bộ hồ đồ!"

La Tam gia quát: "Chẳng lẽ là Trần Bình An còn có thể lừa đồ vật của ngươi hay sao?"

"Ta thật sự không rõ."

Đan Ngũ gia biết lúc này thề thốt cũng vô dụng, đành phải đi tìm những đan sâm nhỏ tham gia tập kích đến, sau khi hỏi một chút mới biết được, lúc ấy trong ngực Trần Bình An quả thực là có một đồ vật nhọn nhọn dài dài, về sau hỗn loạn cũng không biết đánh rơi ở chỗ nào rồi.

Trần Bình An vội vàng chạy về tìm, trâm ngọc đối với Trần Bình An mà nói cực kỳ quan trọng, trong một tháng này không biết có bao nhiêu đêm, hắn chính là nắm trâm ngọc này mới có thể ngủ được.

Nhưng mà Trần Bình An tìm rất lâu cũng không thấy bóng dáng đâu, cuối cùng "Củ Cải bang", "Dược Hoa bang" và "Đan Sâm bang" đều cùng qua đây hỗ trợ, nhưng vẫn không biết cây trâm ngọc kia lăn đến chỗ nào rồi.

Trần Bình An lúc này cảm thấy vô cùng mất mát và tủi thân.

Hắn vốn dĩ không biết tại sao lại bái nhập Thượng Thanh phái, vừa nhớ nhà lại nhớ Cửu Nhi, còn có một loại mê mang vì bị trưởng bối Chu Cơ cô cô "vứt bỏ".

Lúc ban ngày, bằng hữu duy nhất ở dược viên là Khâu Ngạn cũng đã rời đi rồi.

Mặt khác, bản thân làm việc vẫn luôn rất nghiêm túc, cũng không biết tại sao lại đắc tội Đan Ngũ gia, hắn phải dung túng Đan Sâm bang đến ức hiếp bản thân.

Bây giờ, trống nhỏ hỏng rồi, trâm ngọc cũng mất rồi...

Những yếu tố này tập hợp lại một chỗ, thiếu niên khi trước chưa từng ra khỏi Bình An trấn kia, rốt cục rơi giọt nước mắt đầu tiên tại Thượng Thanh phái.

Trần Bình An vừa khóc, cho dù là La Tam gia, hay là Đan Ngũ gia, bọn họ mới phản ứng được Trần Bình An chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, thật sự vẫn còn là một đứa trẻ.

"Được rồi, ngươi đừng khóc nữa."

La Tam gia "lộp cộp lộp cộp" đi tới, thở dài nói: "Trâm ngọc có thể để ngày mai lại tìm tiếp, về phần trống nhỏ thì ta đi hỏi người khác một chút, xem có thể sửa lại được hay không."

"Hỏi ai?"

Đan Ngũ gia đầu tiên là sững sờ, sau đó trong nháy mắt kịp phản ứng lại: "Có phải là lão Tiết?"

"Không phải ông ta thì còn có thể là ai!"

La Tam gia kéo ống quần của Trần Bình An, ra hiệu cho hắn đuổi theo bước chân của mình, đồng thời còn an ủi nói: "Lão Tiết rất lợi hại, mỗi lần chúng ta bị thương đều là tìm ông ta trị liệu, giúp ngươi sửa cái trống nhỏ hẳn là vấn đề không lớn."

···

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK