• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phát giác được dị thường của Chu Cơ bên này, bốn tên đại yêu đồng thời dừng bước chân lại.

Khuyển Lam cảm thấy tình hình có phần không đúng, trầm giọng nói: "Trước giờ chúng ta chưa từng đắc tội với Vân La sơn, vẫn mong đạo hữu đừng nhúng tay vào chuyện này."

Chu Cơ không trả lời, nâng Tước Hoả Phiến lên quạt về phía đám đại yêu.

Nguyên Anh chân nhân sử dụng loại trọng bảo này tất nhiên có thể phát huy được toàn bộ uy lực, chỉ thấy một con đại bàng toàn thân toả ra ngọn lửa, có thể so được với kích cỡ nguyên thân của đại yêu, lao nhanh đâm về phía bọn người Khuyển Lam.

"Không ổn, tránh ra!"

Khuyển Lam hô to một tiếng, làm người dẫn đầu tránh sang bên cạnh.

Cũng may mà Khuyển Lam nhắc nhở kịp thời, ba con đại yêu còn lại chỉ cảm thấy con đại bàng này mang theo một làn sóng nóng bỏng ác liệt, lướt qua thân đầy nguy hiểm.

Đang lúc chưa hết hoảng hồn, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng vang cực lớn "xẹt xẹt", đám đại yêu quay đầu nhìn qua bên đó, nơi chóp núi cao nhất trên Khê Phong sơn vậy mà lại bị đại bàng đâm gãy rồi.

Không chỉ có thế, những đốm lửa nhỏ rơi xuống kia còn đốt cháy đám cây mây cổ thụ, khắp nơi đều là âm thanh bốc cháy "lách tách, lách tách", đoán chừng chẳng qua bao lâu cả ngọn núi này đều sẽ bị thiêu rụi.

Phu phụ Tiêu Ma Kha cùng sáu con đại yêu đánh nhau lâu như thế, dường như lực phá hoại còn không bằng quạt một cái toàn lực của Tước Hoả Phiến này.

"Thật không hổ là Vân La sơn, Yêu tộc có truyền thừa đúng là khác biệt."

Khuyển Lam mặt chó mình người không khỏi cảm khái, đây còn chỉ là Nguyên Anh chân nhân sử dụng, nếu như là Tượng Tương chân nhân sử dụng Tước Hoả Phiến thì đoán chừng cả quận thành bình nguyên to như thế cũng đều bị đốt còn một miếng nhỏ.

"Khuyển Lam."

Liêm Dụ đi qua nhắc nhở nói: "Tiêu Ma Kha và Cố Hoành Ba được cứu đi rồi."

"Bọn họ chạy không thoát đâu!"

Khuyển Lam nói rất tự tin, phán đoán phương hướng của khí cơ rồi lập tức đuổi theo, hoàn toàn không hề để ý tới Tang Hùng đã biến thành phôi thai, còn cả, dưới một phát quạt kia Triều Khổng Tước đang ngây người tiêu trừ tấm màn đen đã biến thành tro bụi rồi.

...

Sau khi Chu Cơ cứu được Tiêu Ma Kha và Cố Hoành Ba thì lập tức đưa theo bọn họ hoá thành một chùm sáng độn quang ra bên ngoài, nàng ta biết rõ chỉ cần bay xa một chút thì những đại yêu không giỏi độn hành kia sẽ không thể đuổi kịp.

Nào biết vừa mới rời khỏi Khê Phong sơn, đột nhiên có một đạo kiếm quang bắn về phía này.

Tốc độ của kiếm quang rất nhanh, rõ ràng ban nãy vẫn ở nơi xa nhưng chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt, may mà kiếm quang không có sát ý mà chỉ chặn ngang trước mặt đám người Chu Cơ.

"Thiếu Nhạc?"

Chu Cơ nhíu mày, Thiếu Nhạc là đại phái thứ hai đứng sau Thượng Thanh trong Huyền môn, trên dưới môn phái này đều là kiếm tu, cho nên đạo kiếm quang có tính ký hiệu này vừa xuất hiện là có thể nhận ra ngay lập tức.

Đợi đến khi kiếm quang từ từ tản đi, một vị tu sĩ Nguyên Anh xấp xỉ tam tuần từ trong đó bước ra, Tiêu Ma Kha đang dần dần khôi phục lại pháp lực tức khắc nhận ra đối phương: "Nguyên Bệ Vân!"

"Tiêu chân nhân, Cố chân nhân hữu lễ, đạo hữu của Vân La sơn hữu lễ."

Nguyên Bệ Vân cúi đầu chào một vòng, sau đó cũng không lên tiếng nữa, chỉ chặn ở phía trước.

Tiêu Ma Kha lập tức hiểu ra, vô cùng ngạc nhiên hỏi: "Nguyên chân nhân cũng nương nhờ vào Phúc sao?"

"Hầy~"

Nguyên Bệ Vân thở dài một hơi, tương đương với việc ngầm thừa nhận.

Chính vào lúc này, phía chân trời lại xuất hiện một vệt đỏ uốn lượn, sau đó hồng quang loé lên, lại có thêm một người nữa tới.

Người này là một thiếu niên răng trắng môi hồng, cao quán hồng bào, hắn ta vừa xuất hiện lập tức tỏa ra một trận mùi máu tanh nồng đậm, Cố Hoành Ba cũng nhận ra thân phận của đối phương: "Thân Đồ Hoằng?"

"Thân Đồ Hoằng đệ tử bị vứt bỏ của Huyết Ảnh tông."

Thân Đồ Hoằng cũng cúi đầu chào một cái: "Hữu lễ rồi."

Vừa nghe thấy bốn chữ "đệ tử vứt bỏ", đám người lập tức hiểu rõ vị này cũng là thành viên của tổ chức "Phúc", Huyết Ảnh tông cũng thuộc sáu đại phái của Ma tông.

Nếu như nói đối diện với sáu tên đại yêu tán tu thì Tiêu Ma Kha còn có thể một mực giữ được phong độ nhẹ nhàng, nhưng lúc này đối mặt với Nguyên Bệ Vân và Thân Đồ Hoằng, Tiêu Ma Kha không thể hiểu nổi, có phần tức giận nói: "Hai người các ngươi đều có lai lịch, tại sao lại cũng gia nhập Phúc?"

"Tiêu chân nhân hà tất phải hỏi nhiều."

Nguyên Bệ Vân trầm giọng xuống nói: "Nếu như không phải bất đắc dĩ thì ai lại nguyện ý đâu?"

Chu Cơ lặng lẽ gật đầu, nàng ta nhớ tới một người di di khác của Cửu Nhi, nếu như không phải bất đắc dĩ thì đệ tử đại phái có ai lại bằng lòng gia nhập "Phúc" chứ.

"Bất đắc dĩ, hừ!"

Tiêu Ma Kha lạnh giọng hừ một tiếng, nói: "Nếu khi nãy hai người các ngươi cũng tới Khê Phong sơn, ta và nương tử của ta đều không cần phải đánh nữa, trực tiếp tự sát bớt được bao việc."

Nguyên Bệ Vân, Thân Đồ Hoằng không giống với sáu tên đại yêu tán tu kia, bọn họ đều học đạo thuật chính thống, cho dù là hai đấu hai thì cũng không chắc sẽ thua.

Nguyên Bệ Vân cúi đầu không lên tiếng, có thể nhìn ra được vốn dĩ hắn ta và Tiêu Ma Kha có giao tình.

Thời điểm đang định nói chuyện, đám bốn tên đại yêu Khuyển Lam cũng đuổi tới đây, bọn họ nhìn thấy Nguyên Bệ Vân và Thân Đồ Hoằng không hề bất ngờ chút nào, chứng tỏ kỳ thực hai người này là một phần trong kế hoạch.

Nói như vậy thì, lần này "Phúc" vì thu nạp Tiêu Thị phu phụ, hoặc có thể nói là vì muốn có được nửa phần sau của cuốn bí tịch《 Kính Hoa Thủy Nguyệt》, thực ra đã phái đi tám vị Nguyên Anh chân nhân.

"Tiêu chân nhân."

Thân Đồ Hoằng đệ tử bị vứt bỏ của Huyết Ảnh tông bình tĩnh giải thích, nói: "Nhiệm vụ lần này, tu sĩ mười sáu phái trong tổ chức đều không muốn tiếp nhận, chỉ vì mọi người đều từng có tình bạn cố tri với các ngươi, cho nên chỉ có thể để cho yêu quái tám tu ra mặt giải quyết."

Mười sáu phái chính là chỉ bảy phái của Huyền môn, sáu phái của Ma tông, Long cung, Yêu tộc như là Vân La sơn và Ba Tiêu sơn (Thanh Khâu sơn).

Tiêu Ma Kha và Cố Hoành Ba một người là Nguyên Anh chân nhân của Huyền môn, một người là Nguyên Anh chân nhân của Ma tông, lại đều từng tham gia mười sáu phái đấu kiếm, đương nhiên nhân mạch rất rộng.

"Nhưng mà các ngươi không ngờ được."

Tiêu Ma Kha trào phúng nói: "Sáu tên đại yêu đều không cản được bọn ta, vậy nên không thể không ra tay."

"Tiêu huynh."

Nguyên Bệ Vân đại khái không muốn đôi bên chém giết, lại khuyên nhủ lần nữa: "Không bằng các ngươi cũng gia nhập đi, lấy năng lực của phu phụ hai người, vị trí trong tổ chức chắc hẳn cũng rất cao…"

"Không cần nói nữa!"

Tiêu Ma Kha quả quyết quát lên, sau đó kéo đạo bào lên cắt một góc, chỉ nghe thấy tiếng "soàn soạt" đứt làm đôi, hắn ta ném một nửa trong đó lên không trung, sau đó không nhìn Nguyên Bệ Vân lần nào nữa.

Không cùng chí hướng, tư tưởng quan niệm thì không thể cùng nhau đàm đạo, đây là ý nghĩa của việc "cắt áo đoạn nghĩa".

Ánh mắt Nguyên Bệ Vân loé loé, thời điểm ngẩng đầu lên lần nữa trong mắt chỉ còn một mảnh lạnh nhạt.

Tình huống hiện tại hình như lại biến thành hai chọi sáu, có điều lần này không hề có mẹo thắng nào cả, cho dù có cộng thêm Chu Cơ thì cũng như vậy.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ điểm này, nhưng mà trước tranh đấu sống còn, Cố Hoành Ba đột nhiên đi tới trước mặt Chu Cơ, sâu sắc thi lễ nói: "Vừa rồi đa tạ Chu chân nhân."

Chu Cơ cũng hồi lễ, nhìn Ninh Ngọc Manh và Trần Bình An nói: "Hai đứa bé nhà ta bảo ta cứu đấy."

"Vậy sao?"

Cố Hoành Ba cười nhạt, khom nửa người xuống ngẩng đầu nhìn Trần Bình An và Ninh Ngọc Manh: "Di di cảm ơn các ngươi, có điều di di sắp phải chết rồi, trên người chỉ có hai đồ vật nhỏ không đáng tiền, hai ngươi mỗi người cầm một cái đem đi chơi đi."

Nói xong, Cố Hoành Ba lấy ra một cây đèn trắng mịt mờ, cây đèn này vừa được lấy ra liền có từng trận ánh sáng xuất hiện, mặc dù miệng Cố Hoành Ba nói "không đáng tiền" nhưng ai cũng có thể nhìn ra được đây là một món bảo vật.

"Cái này gọi là Thụy Vân Phi Đăng."

Cố Hoành Ba thẳng thắn nhét vào trong tay Ninh Ngọc Manh, trong miệng nói: "Phi đăng này có chút tác dụng nhỏ với việc tu luyện, kỳ thực Vân La sơn của các ngươi cũng không thiếu đồ tốt, nếu Cửu Nhi không thích thì đem bày làm đồ trang trí cũng được."

Tiếp đó, Cố Hoành Ba lại lấy ra một cái trống nhỏ đưa cho Trần Bình An, nói rằng vật này gọi là "Hoàng Bì Ngư Cổ", nhưng mà cái Hoàng Bì Ngư Cổ này thật sự rất bình thường, còn lâu mới sánh được với Thụy Vân Phi Đăng quý báu.

Mọi người đều cho rằng Cố Hoành Ba thích Ninh Ngọc Manh hơn, nhưng chỉ có Trần Bình An cảm nhận được, thời điểm Cố chân nhân nhét chiếc trống nhỏ này vào trong lòng hắn, hình như còn gõ mấy cái vào mu bàn tay của hắn.

Đáng tiếc Trần Bình An là một người phản ứng tương đối chậm, trong lúc nhất thời hắn không hiểu được dụng ý này, đặc biệt là hành động của Cố Hoành Ba lúc này càng giống phân chia di vật, vào thời khắc như này trong lòng Trần Bình An chỉ cảm thấy buồn bã và lưu luyến.

Tặng xong hai món đồ này, Cố Hoành Ba thở ra một hơi thật dài, đứng lên đi tới bên cạnh trượng phu, trong cả quá trình này, cho dù là Nguyên Bệ Vân và Thân Đồ Hoằng hay là đám bốn tên đại yêu Lam Khuyển đều không hề thúc giục.

Bản thân là Nguyên Anh chân nhân, chút khí độ này vẫn phải có.

"Tặng xong rồi? An tâm rồi?"

Tiêu Ma Kha quay đầu nhìn thê tử, mỉm cười hỏi.

"An tâm rồi!"

Cố Hoành Ba nghiêng đầu nhìn trượng phu, cảm thấy mỹ mãn đáp lời: "Có thể lên đường rồi!"

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK