Trước kia khi chưa gặp được "Phúc", Trần Bình An đã từng nghe về tổ chức này rất nhiều lần rồi, cũng hiểu rõ một số thông tin, ví dụ như:
Thành viên của bọn họ đều do phản đồ của các phái hoặc là tản tu của sơn dã cấu thành.
Không phải Nguyên Anh chân nhân không thu.
Cửu Nhi có một di di sau khi rời khỏi Vân La sơn cũng được tổ chức này thu nạp.
"Phúc" đã từng có năm vị Tượng Tương chân nhân tọa trấn, thực lực đã có thể so sánh với một đại phái.
Có điều chân long trong cơ thể mình kia từng đánh tới cửa, đã giết được một người làm trọng thương một người, nếu nói như vậy thì hiện tại "Phúc" cũng chỉ có ba Tượng Tương chân nhân có lực chiến đấu thôi.
...
Thời điểm Trần Bình An đang liệt kê tin tức ở trong đầu, Tiêu Ma Kha và Cố Hoành Ba cũng đã lướt đến, đối diện với sáu vị tu sĩ Nguyên Anh, đôi phu phụ này chưa từng thay đổi sắc mặt.
"Phu nhân."
Tiêu Ma Kha trêu chọc nói: "Mấy vị đạo hữu của Phúc này tổng cộng đã từng đến mấy lần rồi?"
"Chân thân từng đến hai lần, thần thức lén lút thăm dò thì không rõ, ít thì cũng phải tới bảy, tám, chín, mười lần rồi đi."
Cố Hoành Ba mặt không biểu cảm nhưng mà lời nói ra lại là ngầm mỉa mai.
"Vậy thì đã là bằng hữu cũ rồi."
Tiêu Ma Kha cười ha ha phối hợp nói.
Chu Cơ nghe đến đây mới hiểu thời điểm vừa mới đến lúc đầu, Tiêu Ma Kha đã nói "Vốn tưởng là bằng hữu cũ, không nghĩ tới lại là bằng hữu mới" hoá ra là có ý này.
"Ài! Trong lúc nóng ruột ta cũng đã làm sai một chuyện."
Trong lòng Chu Cơ cực kỳ hối hận, nửa tháng trước những thần thức Nguyên Anh lượn vòng quanh quẩn trên vùng trời của Khê Phong sơn kia kỳ thực không phải là truy binh của Thanh Khâu sơn mà là mấy người của "Phúc" này.
Mục đích của bọn họ cũng không phải mình và Điềm Cửu Nhi, mà là Tiêu Ma Kha và Cố Hoành Ba.
Khó trách Tiêu Ma Kha lại cảnh cáo nơi này vốn không phải chốn đào nguyên, rất có khả năng sẽ biến thành cục diện tu la, chỉ là chính mình không có nghe vào tai.
"Lỡ gia nhập vào trong tranh chấp của người khác, thực sự là không nên."
Chu Cơ nhíu mày, tìm cơ hội có thể rời đi, mặc dù mấy ngày này quan hệ với Tiêu Thị phu phụ cũng không tồi nhưng còn lâu mới đến mức có thể ra mặt vì bọn họ.
"Tiêu chân nhân hà tất phải cố chấp như vậy."
Lúc này, trong "Phúc" có người lên tiếng, giọng nói trầm thấp thô lỗ: "Chúng ta là thành tâm mời ngươi gia nhập, lại nói, phu phụ hai người các ngươi đều phản bội ra khỏi môn phái rồi, tình cảm cũng vì thế nhân mà không có chỗ dung, trời đất rộng lớn nơi nào lại có chốn dừng chân của các ngươi."
Người này vừa nói vừa lấy nón xuống, Trần Bình An bất ngờ phát hiện, dưới ánh trăng hắn ta vậy mà lại có "đầu chó thân người", đồng tử phản chiếu lục quang lấp lánh, hai cái răng chó cực lớn lộ ra ngoài miệng, đặc biệt đáng sợ.
Không nghĩ tới đây là một Yêu tộc.
"Cái này ngươi sai rồi."
Tiêu Ma Kha nhìn về phía Cố Hoành Ba, mặc dù đại địch ở trước mặt nhưng ngữ khí nói chuyện với thê tử vẫn dịu dàng như cũ: "Chỉ cần hai người chúng ta ở bên nhau thì nơi đâu cũng là chốn dừng chân."
Yêu tộc đầu chó thân người nghe thấy thế, im lặng một lát, tiếp tục nói: "Nếu Tiêu chân nhân và Cố chân nhân đã không nguyện ý gia nhập, vậy bọn ta cũng không miễn cưỡng, có điều nghe nói Cố chân nhân biết manh mối nửa phần sau của《Kính Hoa Thủy Nguyệt》, có bằng lòng nói cho bọn ta biết không."
Nguyên Thận tông sau trận nội loạn môn phái lần ấy cũng đánh mất nửa phần sau của bộ công pháp hạch tâm《Kính Hoa Thủy Nguyệt》.
Nửa phần trước của《Kính Hoa Thủy Nguyệt》là cho "Trúc Nguyên, Huyền Quang, Hoá Đan" cảnh giới tu hành, nửa phần sau mới là bí tịch dành cho Nguyên Anh chân nhân và Tượng Tương chân nhân tu hành, đương nhiên là quý giá không gì sánh nổi.
Có điều đây cũng không phải bí tịch gì, Chu Cơ cũng từng đọc qua.
"Khuyển Lam, trước đừng nói ta không biết, cho dù ta có biết thì tại sao phải nói cho ngươi?"
Cố Hoành Ba thẳng thắn nói: "Nói ít lời lạc đề thôi, dứt khoát giống như hai lần trước dùng công phu trên tay nói chuyện đi."
Lúc đầu Trần Bình An cảm thấy ngữ khí nói chuyện của Cố Hoành Ba dịu dàng, ưa chuộng âm luật, bèn cho rằng tính cách của nàng ta sẽ rất dịu dàng, không nghĩ tới lúc đánh nhau lại không ậm ờ chút nào.
Bên cạnh đó, hoá ra yêu quái đầu chó thân người kia gọi là Khuyển Lam.
"Tiêu chân nhân cùng Cố chân nhân tu vi cao thâm, đạo pháp tuyệt diệu."
Khuyển Lam chủ động thừa nhận: "Lần trước bên ta tới bốn người, không ngờ lại không phải là đối thủ của phu phụ các ngươi, nhưng mà lần này có sáu người, Tiêu chân nhân và Cố chân nhân không có mẹo thắng đi, ta hỏi các ngươi lần cuối, hai vị thật sự không định gia nhập vào chỗ của bọn ta? Hoặc là nói cho bọn ta biết tăm tích của《Kính Hoa Thủy Nguyệt》..."
Nghe ý của Khuyển Lam thì hình như bọn họ có biện pháp khắc chế thần thông của Tiêu Ma Kha và Cố Hoành Ba rồi.
"Chờ một chút."
Tiêu Ma Kha đột nhiên lên tiếng cắt ngang.
Mặt mày Khuyển Lam hoà hoãn lại, hắn ta cho rằng Tiêu Ma Kha thay đổi tâm ý rồi.
"Tranh chấp giữa chúng ta."
Tiêu Ma Kha nói: "Có thể đừng ảnh hưởng đến người khác không."
Đây là chỉ ba người Trần Bình An bọn họ, bên này của "Phúc" toàn là Nguyên Anh chân nhân, tất nhiên cũng đã phát hiện từ sớm.
Khuyển Lam thoáng nhìn về phía Chu Cơ, trầm giọng nói: "Nhiệm vụ lần này của bọn ta chính là Tiêu chân nhân và Cố chân nhân, sẽ không làm ảnh hưởng tới những người khác, vả lại Ninh tông chủ sắp thống nhất Yêu tộc, tuy rằng bọn ta sớm đã là quỷ không nhà, nhưng trong lòng cũng vì chuyện này mà cảm thấy vinh quang."
"Đây là có ý gì?"
Chu Cơ còn chưa nghĩ rõ ràng đã thấy tất cả năm người còn lại của "Phúc" đều chậm rãi lấy mũ xuống.
Một tên có đầu sâu thân người, hắn ta ôm quyền hướng về phía Tiêu Ma Kha và Cố Hoành Ba: "Hai vị chân nhân, lần trước chúng ta đã từng gặp rồi, Liêm Dụ mặt dày xin được chỉ dạy lần nữa."
Một tên là đầu hổ thân người, hắn ta cũng ôm quyền hướng về phía Tiêu Ma Kha và Cố Hoành Ba: "Trú Hổ xin được chỉ dạy lần nữa."
Một tên là đầu cá thân người, hắn ta cũng ôm quyền hướng về phía Tiêu Ma Kha và Cố Hoành Ba: "An Ngư xin được chỉ dạy lần nữa."
Khuyển Lam, Liêm Dụ, Trú Hổ cùng An Ngư chắc hẳn chính là bốn vị từng tới lần trước, chỉ có điều không đánh lại Tiêu Ma Kha và Cố Hoành Ba.
Còn về hai tên còn lại, một tên đầu chim thân người, hắn ta tự xưng là "Triều Khổng Tước", một tên đầu gấu thân người, tự xưng là "Tang Hùng", bọn họ thi lễ với Tiêu Ma Kha và Cố Hoành Ba: "Hai vị chân nhân, tại hạ đắc tội rồi."
Đêm nay người đến Khê Phong sơn vậy mà lại toàn là Yêu tộc, chẳng trách bọn họ lại nói Ninh tông chủ có thể thống nhất Yêu tộc thì bản thân mình cũng thấy vinh quang.
Mặc dù những đại yêu quái cảnh giới Nguyên Anh này sắp vật lộn sống chết nhưng lời lẽ cử chỉ đều nho nhã lễ độ, kỳ thực nghĩ kỹ thì cũng phải thôi, dẫu sao thì mọi người đều đã sống mấy trăm năm rồi, nếu như động một tí lại chửi ầm lên vậy trên thực tế chính là làm mất thể diện của mình.
"Vậy được thôi!"
Tiêu Ma Kha nghe thấy đối phương bảo đảm không liên lụy đến Ninh Ngọc Manh và Trần Bình An, không còn thấp thỏm nữa, vừa bấm khẩu quyết, bên người lập tức xuất hiện trên trăm cánh hoa lê.
Những bông hoa lê này màu hồng có, màu trắng cũng có, trong màn đêm tản ra ánh sáng say mê, công pháp của Bách Hoa cốc có liên quan nhiều đến hoa, cho dù là kỹ năng giết người thì cũng đẹp không tả xiết.
Tiêu Ma Kha lướt trên không trung, hắn ta khẽ vung tay phải, cánh hoa bên này giống như tên rời khỏi cung, tách ra bắn về phía sáu tên đại yêu.
Có vài yêu quái động tác khá nhanh nhẹn, miễn cưỡng có thể tránh được tất cả số phi hoa, cũng có những tên yêu quái dáng người quá lớn, sau cùng vẫn bị vài cánh hoa lê chạm vào người.
Chỉ nghe thấy mấy tiếng vang lớn "đoàng đoàng đoàng", những bông hoa lê này nhìn trông xinh xắn đẹp đẽ, nhưng uy lực lại rất lớn, phàm là yêu quái bị nổ đến cơ thể sẽ là máu thịt lẫn lộn, trong không trung tức khắc có một mùi khét khó ngửi.
Trần Bình An nhìn xong, hắn cảm thấy Tiêu chân nhân chắc hẳn là vị trí "hạ khuyết" ở trong môn phái, giống như Tần Minh Nguyệt của Thượng Thanh phái.
Lần này Trần Bình An thật sự đoán đúng rồi, bình thường phạm vi công kích phủ trời lấp đất như thế này cơ bản đều là đạo pháp tu hành của hạ khuyết.
Nhưng mà đám yêu quái này đều có da thô thịt dày, cho dù hiện tại bị nổ có phần nhếch nhác, nhưng cho bọn họ một thời gian nhất định thì cũng có thể dần khôi phục lại.
Nếu như đây là tình huống một đấu một thì Tiêu Ma Kha chắc chắn còn có thể tung thêm vài đợt công kích, đối diện với sự tấn công liên hoàn, dù cho năng lực tự hồi phục của đại yêu rất mạnh thì chắc chắn sau cùng cũng sẽ bị giết chết.
Cố Hoành Ba nhìn thấy trượng phu động thủ, nàng ta biết tình hình thực ra không lạc quan, vì vậy vừa lên đã sử dụng hoan thuật trong《Kính Hoa Thủy Nguyệt》của Nguyên Thận tông.
"Trụy Minh!"
Cố Hoành Ba chỉ khẽ kêu một tiếng, liền thấy trong sơn cốc nháy mắt trở nên đen kịt.
Đây không chỉ là "đen kịt" như ý trên mặt chữ mà thậm chí ngay cả thần thức của hai bên cũng bị cắt đứt, Chu Cơ thử cảm ứng khí cơ của Ninh Ngọc Manh và Trần Bình An, vậy mà lại giống như không thấy tăm hơi đâu nữa, không mảy may có chút hồi ứng nào.
"Không hổ là đại phái đứng đầu Ma tông năm ấy."
Trong lòng Chu Cơ thầm nghĩ, có điều nàng ta vẫn luôn nắm tay Ninh Ngọc Manh, cho nên không hề lo lắng.
Còn về Trần Bình An, không cần nghĩ nhiều, Ninh Ngọc Manh nhất định sẽ nắm lấy hắn.
Có thể nói trong cả sơn cốc chỉ có Tiêu Ma Kha không chịu ảnh hưởng, bởi vì Cố Hoành Ba không sử dụng hoan thuật trên người hắn ta, chỉ thấy trong một màn tối tăm mù mịt, trăm cánh hoa lê bay lượn khắp nơi.
Hoa lê bay tới nơi nào, tiếng nổ liền vang lên ở nơi đó, khắp nơi đều là tiếng gào thét của đại yêu sau khi bị nổ bị thương, dưới hoan thuật "Trụy Minh" những đại yêu này giống như biến thành kẻ mù, chỉ có thể bị động chịu đòn.
Tiêu Ma Kha và Cố Hoành Ba phối hợp công pháp thật sự là hoàn hảo không tì vết.
"Triều Khổng Tước, ngươi còn chờ cái gì?!"
Lúc này, Khuyển Lam đột nhiên hét lớn một tiếng.
Lời vừa dứt, chỉ nghe thấy trong bóng tối dường như có âm thanh chim lớn mở rộng đôi cánh, sau đó một tiếng chim kêu lanh lảnh, trời đất dần khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Lúc này Triều Khổng Tước đã biến thành một con chim khổng lồ sặc sỡ cao mười mấy trượng, há cái mỏ sắc nhọn, dường như là muốn nuốt tất cả màn đen mà "Trụy Minh" tạo ra vào trong bụng.
...