Nghe đồn, con khổng tước đầu tiên giữa đất trời đã từng nuốt Phật Tổ vào trong bụng, sau khi Phật Tổ phá bụng đi ra không hề giết con khổng tước kia mà ngược lại còn phong bà ta thành "Phật Mẫu".
Triều Khổng Tước ở cảnh giới Nguyên Anh đại khái cũng được di truyền vài phần năng lực như vậy, tuy rằng không thể nuốt được Phật Tổ nhưng hấp thụ màn đen do "Trụy Minh" tạo ra thì vẫn làm được.
Đương nhiên Triều Khổng Tước cũng không hề dễ chịu, vì ngăn chặn hoan thuật phản phệ, hắn ta chỉ có thể đờ người đứng ở nơi đó dốc toàn lực đi tiêu hoá tấm màn đen ở trong bụng.
Cố Hoành Ba nhìn thấy thần thông của bản thân bị phá, sắc mặt có phần hơi tái nhợt,《Kính Hoa Thủy Nguyệt》là một môn công pháp rất hao phí linh cơ, dù rằng nó quả thực có uy năng quỷ dị không thể lường được.
Điểm này ngay cả Khuyển Lam cũng phải thừa nhận, cả người hắn ta đã bị nổ không còn một chỗ nào lành lặn nữa, nhìn đồng bọn thê thảm không kém gì mình ở chung quanh, Khuyển Lam nghĩ lại còn thấy rùng mình nói: "Lần trước nếu như không phải Tiêu chân nhân và Cố chân nhân thủ hạ lưu tình thì bọn ta chắc hẳn là đã chết ở nơi này rồi."
Lần trước không có Triều Khổng Tước loại bỏ hoan thuật, có thể tưởng tượng được bốn "kẻ mù" bị đánh thảm đến mức nào.
"Cố chân nhân."
Khuyển Lam nhìn Cố Hoành Ba, bội phục nói: "Ta nghe nói trong《Kính Hoa Thủy Nguyệt》có bốn loại hoan thuật, chỉ cần ngươi sử dụng thêm một loại, bọn ta sẽ không còn bất kỳ biện pháp nào nữa."
Thiên hạ không có thần thông nào không thể phá, lần trước bốn người Khuyển Lam bị Tiêu Thị phu phụ đánh cho một trận, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng ném lại nơi này, sau khi trở về lập tức tìm kiếm biện pháp có thể phá trừ thần thông của bọn họ.
Người mới đến lần này là Tang Hùng và Triều Khổng Tước chính là cố ý nhằm vào Tiêu Ma Kha và Cố Hoành Ba.
Có điều, Tiêu Ma Kha lại không tin, hắn ta vừa vỗ về thê tử vừa vận chuyển pháp lực, khi cảm thấy thời cơ khá thoả đáng rồi, hắn ta bất chợt ngưng mày, quát to: "Trói!"
Chỉ thấy dưới lòng đất đột nhiên chui lên vô số nhánh cây lê uốn lượn, mỗi một nhánh cây đều to bằng vòng eo người trưởng thành, những nhánh cây quanh co này đan xen trong sơn cốc, nhanh chóng hình thành một cái lồng hình bầu dục cực lớn trực tiếp nhốt toàn bộ sáu tên đại yêu ở bên trong.
Lồng bằng cây lê cực kỳ bền chắc, nhưng khí lực của đám đại yêu cũng rất dồi dào, bọn họ không ngừng nài ép lôi kéo, thời điểm nhìn thấy sắp thoát ra được, lại chỉ thấy đỉnh lồng đột nhiên có một khe hở nhỏ, không đợi đám đại yêu kịp phản ứng lại, vô số bông hoa lê trắng muốt bay xuống lả tả.
Cái lồng này cũng là đạo pháp thần thông của Bách Hoa cốc, hơn nữa Tiêu Ma Kha cảm thấy trừng phạt lần trước còn chưa đủ, lúc này hắn ta đã có ý muốn giết người rồi, vậy nên điều động linh cơ toàn thân, một hơi biến hoá ra mấy trăm cánh hoa lê chạm vào là nổ chuẩn bị giết chết vài tên để răn đe cảnh cáo.
Hoa lê phát ra đạm quang màu ngà, từng cánh từng cánh rơi vào trong lồng, tiếp sau đó, một hồi âm thanh tiếng nổ liên hoàn vang lên còn mãnh liệt hơn khi nãy.
"Đoàng đoàng đoàng…"
Trần Bình An chỉ cảm thấy mặt đất cũng đang rung chuyển, khắp nơi đều là đất đá ngói vụn đang lăn lộn, toàn bộ Kê Phong sơn phảng phất như sắp sụp đổ, nếu không phải Chu Cơ thi pháp đỡ Trần Bình An và Ninh Ngọc Manh thì bọn họ cũng không thể đứng vững được.
Trong tiếng ầm ĩ này, bên chiếc lồng kia đột nhiên truyền tới một tiếng gấu gầm cực lớn, rồi lập tức chìm vào trong ánh lửa cuồn cuộn.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng nổ cuối cùng cũng dần ngừng lại, trong lồng đã không còn bất kỳ động tĩnh gì, Tiêu Ma Kha sử dụng quá nhiều linh cơ, lúc này cũng có phần kiệt sức, hắn ta nghỉ ngơi một lát, lúc này mới tháo mở chiếc lồng do nhánh cây lê tạo thành.
Nếu bình thường mà nói, trên mặt đất phải có sáu cái xác của đại yêu mới đúng, nhưng sau khi mây mù tản đi, Tiêu Ma Kha bất ngờ phát hiện bộ dạng của Khuyển Lam, An Ngư, Liêm Dụ và Trú Hổ chỉ đầy người bụi đất chứ dường như đều toàn vẹn không chút tổn hại nào.
Cho dù là Triều Khổng Tước vẫn luôn đứng đờ người tiêu hoá bóng đêm thì cũng không chịu tổn thương thực chất gì cả.
Chỉ có Tang Hùng hiện ra rõ bản thể cao khoảng chừng trăm trượng, không còn động đậy nằm trên mặt đất, hình như hắn ta chết rồi, trên người không còn linh cơ chập chờn.
Nhưng nếu quan sát kĩ thì hình như Tang Hùng vẫn chưa chết, bởi vì ở bên cạnh bản thể có thêm một phôi thai như màng trong suốt, khí cơ lại giống y hệt với Tang Hùng, hình như trong phôi thai còn có tiếng nhịp tim đập "thình thịch".
"Đây là… thuật chết thay?"
Chu Cơ lẩm bẩm nói.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Ninh Ngọc Manh và Trần Bình An ở bên cạnh, Chu Cơ giải thích nói: "Tên Tang Hùng này chắc hẳn có một môn thiên phú thần thông chết thay, hắn ta dùng bản thể giúp đồng bọn ngăn chặn thương tổn do đạo pháp của Tiêu chân nhân, thời điểm sắp chết hắn ta biến thành một phôi thai."
"Nếu như vậy thì há chẳng phải là bất tử sao?"
Ninh Ngọc Manh vô cùng kinh ngạc hỏi.
"Nào có dễ dàng như thế."
Chu Cơ lắc lắc đầu nói: "Khí cơ trong phôi thai kia bạc nhược, không có chút năng lực tự bảo vệ nào, nếu như không có đồng bọn bên cạnh thì Tang Hùng sao có thể dám sử dụng chiêu này, nhưng mà hiện tại xem ra Tiêu chân nhân và Cố chân nhân đều nguy hiểm rồi."
Quả thật, khi bốn tên đại yêu không bị thương đám Khuyển Lam chậm rãi bước ra, sắc mặt của Tiêu Ma Kha và Cố Hoành Ba đều có chút trầm trọng.
Tất nhiên bọn họ cũng nhìn ra được đây là thuật chết thay.
Thần thông của hai người bị phá, vả lại vừa rồi còn hao tốn quá nhiều linh cơ, đối mặt với bốn tên đại yêu còn lực chiến đấu, không biết nên ngăn chặn như thế nào.
"Phu nhân."
Tiêu Ma Kha thở dài một hơi: "Xem ra hôm nay chúng ta lành ít dữ nhiều rồi."
Mặc dù lời Tiêu Ma Kha nói rất chán nản nhưng ngữ khí lại vẫn giống như bình thường, phần lớn là cười nhạo chế giễu.
Cố Hoành Ba lại càng không thèm để ý, nhàn nhạt nói: "Vậy thì thế nào, chẳng qua cũng chỉ là chết mà thôi."
"Lời này của phu nhân rất hay!"
Tiêu Ma Kha cười lớn ha ha hai tiếng, sau đó khoa trương cong cánh tay, Cố Hoành Ba lườm trượng phu một cái, nhưng vẫn nhẹ nhàng để tay lên.
Đôi phu thê này đối mặt với cái chết vẫn không quên thể hiện tình cảm, sau đó đứng thẳng ngẩng cao đầu, bình tĩnh nhìn bốn tên đại yêu đi qua bên này.
"Chu di, chúng ta có thể cứu không?"
Ninh Ngọc Manh ở phía không xa nhìn "thầy âm nhạc" của mình, lòng không chịu nổi quay đầu hỏi Chu Cơ.
"Muốn cứu, cũng không phải là không thể."
Chu Cơ lặng lẽ đánh giá lực chiến đấu của hai bên, Thiên Hồ của Vân La sơn là một trong những huyết mạch xuất sắc nhất của Yêu tộc, dòng của Khuyển Lam và Liêm Dụ chỉ có thể dựa vào một thân hung tợn cùng thần thông trời cho để chiến đấu.
Nhưng Vân La sơn có truyền thừa và đạo pháp của chính mình, cho nên đến thế hệ của Ninh Bá Quân ông ta mới nắm chắc dám thống nhất Yêu tộc.
Nếu như chỉ là cứu Tiêu Ma Kha và Cố Hoành Ba rồi chạy trốn thì mặc dù cũng có vài phần mạo hiểm nhưng cũng không phải không có khả năng.
"Trần Bình An, ngươi cảm thấy nên cứu hay không cứu?"
Đột nhiên, Chu Cơ nhìn về phía Trần Bình An hỏi.
"Hả?"
Trần Bình An hơi sững sờ, bản thân hắn vẫn luôn sắm vai người vô hình, không ngờ có một ngày vậy mà lại còn có thể được hỏi ý kiến.
"Ừm… ừm… Chu Cơ cô cô, cổ ngữ có nói cứu một mạng người còn hơn xây…"
Trần Bình An sắp xếp lại từ ngữ một chút, đang muốn nói ra lý do của bản thân, không nghĩ tới Chu Cơ không kiên nhẫn khoát khoát tay: "Được rồi ngươi đừng nói nữa, biết ngay là ngươi cũng quyết định như thế."
"Cửu Nhi."
Chu Cơ nhìn Ninh Ngọc Manh: "Cho ta mượn Tước Hoả Phiến."
Ninh Ngọc Manh nghe thấy thế đưa Tước Hoả Phiến qua, Chu Cơ và Ninh Ngọc Manh cùng thuộc nhất mạch cho nên có thể sử dụng Tước Hoả Phiến như nhau.
Chu Cơ cầm lấy Tước Hoả Phiến, sử dụng pháp lực khẽ phất, Tước Hoả Phiến "soạt" cái mở mặt quạt ra, tức khắc, nhiệt độ trong sơn cốc đột nhiên bất ngờ tăng cao.
…