"Bí mật của Phúc?"
Thần sắc của Phó Thanh Nịnh khẽ động.
"Phúc" có thể nói là tổ chức thần bí nhất, hang ổ nằm ở Mật Vân sơn, chỉ thu lưu tán tu Nguyên Anh hoặc là phản đồ từ Nguyên Anh trở lên của các môn phái, hơn nữa còn có năm vị Tượng Tương chân nhân toạ trấn.
Không ai biết mục đích thành lập của "Phúc", chỉ biết rằng bọn chúng thu thập một số pháp khí hoặc trận đồ ở khắp nơi, hơn nữa trước giờ đều không trêu chọc những đại phái có nền móng, bình thường chỉ xuống tay với những môn phái vừa hoặc nhỏ.
"Cửu thúc thám thính được bí mật gì?"
Phó Thanh Nịnh hỏi.
"Lúc trước ta cảm thấy rất kỳ quái, mỗi một vị Tượng Tương chân nhân đều hẳn là có dấu tích có thể lần ra, tại sao năm vị Tượng Tương chân nhân của Phúc lại đều giống như xuất hiện một cách vô căn cứ."
Phó Cửu Thương nói: "Lần này giao thủ, ta phát hiện công pháp và pháp khí của bọn họ cũng là thứ trước nay ta chưa từng gặp, nên mới không có phòng bị bị chém mất ba hồn sáu phách."
Phó Cửu Thương có thể nói là dị loại của Long cung, kỳ thật Chân Long rất ít khi dịch chuyển thân vị, nhưng Phó Cửu Thương không có việc gì liền thích đi dạo khắp nơi, tu vi của ông ta chắc chắn không bằng được cung chủ Long cung Phó Đạo Tề nhưng kiến thức thì chưa chắc đã ít hơn Phó Đạo Tề.
Trong lòng Phó Thanh Nịnh có một vài suy đoán, nhưng lại cảm thấy khó bề tưởng tượng quá mức, vậy nên lại đề cập tới một loại khả năng: "Liệu có phải là tán tu không?"
"Độ khó để trở thành Tượng Tương chân nhân không phải là ngươi không biết, huyết mạch, công pháp và thiên tài địa bảo đều không thể thiếu."
Phó Cửu Thương cười lạnh một tiếng: "Cho dù một người có cơ duyên lớn, có thể lấy tư chất của tán tu để trở thành Tượng Tương chân nhân, chẳng lẽ bốn người kia cũng đều có phần cơ duyên này sao?"
Phó Thanh Nịnh gật gật đầu, đây là lời nói thật.
Tại sao ai ai cũng đều muốn tới đại phái có truyền thừa, chính là vì trong những môn phái này cái gì cũng có, ngay cả kinh nghiệm thất bại cũng có thể tham khảo, có thể tránh được rất nhiều đường quanh co.
"Ý của cửu thúc là…"
Phó Thanh Nịnh nhìn về phía Phó Cửu Thương lơ lửng trên không trung.
"Ta nghi ngờ năm vị Tượng Tương chân nhân của Phúc không phải là người ở châu lục chúng ta!"
Phó Cửu Thương trầm ngâm nói: "Bọn họ thu thập pháp khí và trận đồ ở khắp nơi, chỉ là vì củng cố một thứ tương tự như truyền tống trận, ta nghi ngờ những Tượng Tương chân nhân lạ này chính là truyền tống từ một nơi khác qua đây."
"Không phải người của châu lục chúng ta?"
Mặc dù khi nãy Phó Thanh Nịnh cũng phỏng đoán như thế, nhưng Phó Cửu Thương chính thức nói ra, nàng ta vẫn không dám tin, lập tức hỏi: "Vậy bọn họ có ý đồ gì?"
"Cái này ta cũng không biết."
Phó Cửu Thương lắc đầu: "Nhưng từ tác phong hành sự của "Phúc" có thể thấy vừa tàn nhẫn lại khiêm tốn, đối mặt với đại môn đại phái trước giờ đều là tránh né không trêu chọc, nhưng động một tí lại diệt môn các tiểu phái, vẫn là không thể không phòng."
Phó Thanh Nịnh mấp máy khoé miệng, nhưng nhìn thấy hồn phách của Phó Cửu Thương lại nhạt hơn khi nãy một chút, thế nên lời tới miệng cũng không nói ra nữa, ngược lại biến thành: "Cửu thúc, thúc vào trong Tuyền Cơ Ngọc Bích ôn dưỡng một lát đi, những chuyện này có thể từ từ mưu tính."
"Từ từ mưu tính?"
Phó Cửu Thương bật cười, trong nụ cười có chút ngũ vị tạp trần, sau đó chậm rãi nói với Phó Thanh Nịnh: "Thanh Nịnh, vừa rồi có phải trong lòng ngươi cảm thấy cho dù chuyện này có là thật đi nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến Long cung, dù sao thì chúng ta thân ở Bắc Hải, căn bản không dính dáng đến tranh đấu của bọn họ."
Phó Thanh Nịnh bị nói trúng tâm tư, gật gật đầu.
"Hầy ~"
Phó Cửu Thương thở dài một hơi, trầm tư một lát mới lên tiếng: "Theo việc tu vi tăng cao dần dần sẽ phân thành hai loại trạng thái, một loại là Thái Thượng Vong Tình, dưới trạng thái này trong lòng ngoài việc nghĩ tới bế quan tu luyện ra, bất cứ chuyện gì trên thế gian đều không liên quan đến bản thân mình."
"Một loại trạng thái khác là Hung Hoài (ý chí) Vạn Vật."
Phó Cửu Thương tiếp tục nói: "Dưới trạng thái này, chúng sinh trong mắt bình đẳng, sớm đã không phân biệt môn phái và chủng tộc."
"Cung chủ…"
Phó Cửu Thương dừng một lát, ánh mắt nhìn về hướng Huyền Thủy Chân cung, trong ngữ khí có phần phức tạp: "Hắn chính là đạo Thái Thượng Vong Tình cho nên những năm gần đây quyết sách của hắn luôn khuyết thiếu tình cảm, cái này cũng không thể trách cung chủ, Long cung chúng ta chính là tu loại đạo pháp này."
"Như vậy sao."
Phó Thanh Nịnh có chút mất mát, lẽ nào sớm muộn có một ngày bản thân cũng sẽ biến thành người lạnh nhạt đến mức không quan tâm bất cứ ai như phụ thân sao.
"Đương nhiên cái này cũng không nhất định."
Giữa trán Phó Cửu Thương hiện ra sự kiêu ngạo: "Ta rất không thích trạng thái như thế cho nên mới không ngừng kết giao bằng hữu khắp nơi, thậm chí còn nhúng tay vào chuyện của người khác, cố gắng khiến bản thân mình có càng nhiều mong nhớ, lần này tuy thân tử đạo tiêu nhưng trong lòng ta không hề hối hận."
Nói đến đây thân ảnh của Phó Cửu Thương càng ngày càng nhạt, phần mắt cá chân của ông ta đã bắt đầu biến mất rồi.
"Cửu thúc, trước tiên thúc đừng hao phí khí lực nói chuyện nữa."
Phó Thanh Nịnh khó tránh có phần sốt ruột, điều này nói rõ nàng ta vẫn chưa có "Thái Thượng Vong Tình" chân chính.
Nhưng mà Phó Cửu Thương chỉ nhìn thoáng qua mắt cá chân một cái, trên mặt không để ý chút nào.
"Thanh Nịnh."
Phó Cửu Thương căn dặn nói: "Ta không hy vọng nhìn thấy ngươi trở thành người giống như cung chủ, nếu như có cơ hội, ngươi có thể ra ngoài ngao du ngắm nhìn. Long cung tuy lớn nhưng so với cả châu lục thì vẫn nhỏ hơn rất nhiều."
"Ta biết rồi, cửu thúc."
Phó Thanh Nịnh ghi nhớ câu nói này trong lòng.
"Vậy thì tốt!"
Phó Cửu Thương thở hắt một hơi dài, giống như cuối cùng cũng không còn gánh nặng gì nữa, lúc này, đôi chân của ông ta đã tan biến không thấy đâu nữa rồi.
Nhưng mà Phó Cửu Thương chỉ khẽ run bả vai, giọng điệu thoải mái nói: "Vẫn còn hai việc nhỏ nữa, Thanh Nịnh ngươi giúp ta xử lý một chút."
"Cửu thúc…"
Phó Thanh Nịnh biết đây hẳn là "di ngôn" rồi, sau cùng, Phó Cửu Thương tùy ý buông thả không nguyện ý sống tạm bợ trong Tuyền Cơ Ngọc Bích, ông ta lựa chọn thản nhiên chịu chết.
"Việc đầu tiên chính là tiểu hồ ly của Vân La sơn."
Phó Cửu Thương nói: "Ta nói lấy mất một vật trên người nàng ta, buộc nàng ta phải đưa ta trở về Bắc Hải. Kỳ thật ta không hề lấy, chỉ là thi pháp phong ấn một vài thần thức của nàng ta mà thôi, chờ sau khi ta chết pháp thuật tự nhiên sẽ được giải."
Phó Thanh Nịnh gật gật đầu, nàng ta biết chuyện này.
"Có điều chung quy vẫn là ép buộc một tiểu bối."
Phó Cửu Thương thở dài một tiếng nói: "Trong động phủ của ta có một số đan dược pháp bảo vô dụng, đến lúc đó ngươi giúp ta đưa cho nàng ta đi."
Mặc dù miệng Phó Cửu Thương nói là "đan dược pháp bảo vô dụng" nhưng ông ta là Tượng Tương chân nhân, đối với Chu Cơ ở Nguyên Anh cảnh mà nói chắc chắn có trợ giúp rất lớn.
"Việc thứ hai, chính là người thiếu niên ngốc nghếch kia."
Phó Cửu Thương lại nói tới Trần Bình An.
Điều này nằm trong dự liệu của Phó Thanh Nịnh, ngay cả Chu Cơ cũng thu được nhiều chỗ tốt như thế, Trần Bình An đảm nhận tác dụng "sống nhờ", Phó Cửu Thương nhất định càng sẽ không hẹp hòi.
Nhưng mà, Phó Cửu Thương lại nói như thế này: "Tên tiểu tử này ngốc nghếch, cho hắn đồ tốt hắn cũng không giấu được, trái lại còn có khả năng gặp phải người ghen ghét…"
"Dứt khoát!"
Phó Cửu Thương không hề gì nói: "Cứ để Long Nguyên của ta lại cho hắn đi."
"Cửu thúc?"
Phó Thanh Nịnh sửng sốt một hồi, nàng ta cho rằng bản thân mình nghe nhầm rồi.
Khi mỗi một Chân Long của Bắc Hải Long cung thọ tận, đều sẽ để Long Nguyên cực lớn lại, trong Long Nguyên không có thần thức không có ký ức, chỉ đơn thuần là đan nguyên do pháp lực ngưng tụ mà thành.
Nếu như hậu bối có cần sau khi thành tâm cầu nguyện có thể luyện hóa một viên Long Nguyên, vừa có thể tăng cao tu vi lại là một loại kéo dài huyết mạch.
Nhưng mà, Long cung từ khi thành lập đến giờ không biết đã bao nhiêu năm rồi, trước nay chưa từng có người ngoại tộc có được Long Nguyên.
"Sao?"
Phó Cửu Thương chỉ còn lại nửa thân trên, không vui nói: "Có quy định Long Nguyên nhất định phải để lại trong Long cung sao?"
"Không có, nhưng mà…"
Phó Thanh Nịnh rất muốn nói, nhưng loại tình huống này trước kia cũng chưa từng xảy ra.
"Vậy liền cho hắn đi, thiếu niên này là một đứa trẻ tốt, hắn cũng không có chí hướng lớn gì, chỉ là muốn cùng chung sống với tiểu cô nương mà mình thích."
Phó Cửu Thương nhếch mép mỉm cười: "Có viên Long Nguyên này, chí ít có thể giữ cho thân thể hắn khoẻ mạnh, bách bệnh bất xâm, thoải mái sống đến vài trăm tuổi."
Phó Thanh Nịnh không lên tiếng, nàng ta vẫn đang do dự.
"Đây là việc cuối cùng mà ta muốn làm."
Phó Cửu Thương hỏi: "Trừ phi, Thanh Nịnh muốn để cửu thúc mang theo sự không cam lòng mà rời đi?"
Nghe thấy câu này Phó Thanh Nịnh cuối cùng cũng gật đầu: "Liền theo lời cửu thúc là được rồi, nhưng mà sau khi Trần Bình An có được Long Nguyên cũng được xem là nửa đệ tử Long cung, ta sẽ bắt hắn lập lời thề, hoặc là vĩnh viễn sống ở Bắc Hải hoặc là vĩnh viễn ẩn cư, không thể gia nhập bất kỳ một môn phái nào!"
Đây cũng coi là quy củ của Tu tiên giới, "một người bái hai sư" vốn chính là điều kiêng kị.
"Cái này thì tùy ngươi."
Phó Cửu Thương vẫn rất hiểu rõ Trần Bình An, trừ khi có người nghĩ cách lừa hắn, nếu không Trần Bình An tuyệt đối sẽ không gia nhập bất cứ một môn phái nào.
Khuôn mặt Phó Cửu Thương lúc này đã bắt đầu không còn rõ nữa, ông ta lại không hề sợ hãi chút nào, thong dong ngâm nga hát:
Sợ nhất hỏi ước nguyện ban đầu, ảo mộng biến thành không.
Thiếu niên lập chí ba ngàn dặm, ngập ngừng trăm bước không tấc công.
Tâm vẫn ít, nếp nhăn ưu phiền giữa hàng mày, phù sinh túy tửu quay về mộng.
Thanh xuân vẫn thế, chỉ than thời gian quá vội vàng.
…
Chỉ là còn chưa hát xong, thân ảnh của Phó Cửu Thương đã hoàn toàn tan biến rồi.
Chết đi, Long cung bi thương.
…