Thời gian từ Bắc Hải Long cung lên bờ cũng không lâu, dưới sự hộ tống của thị vệ, rất nhanh đã quay trở lại Nguyệt Nhi đảo.
Nhìn ánh nắng nóng rực đã lâu không thấy trên bầu trời, Trần Bình An khẽ híp mắt lại, đột nhiên có loại cảm giác như đã qua mấy đời.
Nhưng trong phút chốc tâm trạng của hắn đã tốt lên, bởi vì Chu Cơ cô cô mang mạng che mặt màu đen đang đợi hắn trên bờ biển.
“Nhưng mà tại sao Cửu Nhi không ở đây?”
Trong lòng Trần Bình An dấy lên nghi ngờ.
Sau khi thị vệ của Long cung nhìn thấy Chu Cơ thì đặt mấy rương gỗ đàn hương Phó Cửu Thương chuyển tặng xuống, sau khi nói rõ sự việc thì hành lễ rồi rời đi, Chu Cơ lúc này mới biết được Phó Cửu Thương đã qua đời.
“Chẳng trách mấy ngày trước, ta đột nhiên cảm thấy trên người nhẹ nhàng hơn, lúc tu luyện cũng không gặp phải bất kỳ trở ngại nào nữa.”
Chu Cơ mở rương ra liếc nhìn vài cái, bên trong toàn là pháp bảo và đan dược quý báu, một số pháp vật đừng nói là Nguyên Anh cảnh, thậm chí ngay cả Tượng Tương cảnh cũng có thể dùng được.
Chu Cơ không khỏi cảm khái trước khí phách to lớn của Long cung, bởi vì bọn họ thực sự có thể chuyển giao tất cả những thứ này cho chính mình theo như lời trăng trối của Phó Cửu Thương.
“Chu Cơ cô cô...”
Trần Bình An nhón chân lên nhìn vài vòng, phát hiện vẫn không thấy bóng dáng của Điềm Cửu Nhi, đang chuẩn bị mở miệng hỏi.
Có điều dường như Chu Cơ biết được hắn muốn hỏi điều gì, lơ đãng chuyển chủ đề: “Trần Bình An, sao ngươi lại ở lại Long cung lâu như thế?”
“Ta...”
Quả nhiên đứa trẻ thành thật Trần Bình An, thật sự rất ngoan ngoãn thuật lại những trải nghiệm kia của mình ở Long cung.
Khi Trần Bình An nói đến gian phòng nhỏ Tuyền Cơ Ngọc Bích kia, Chu Cơ âm thầm tặc lưỡi, nàng ta biết giá trị của Tuyền Cơ Ngọc Bích.
Khi Trần Bình An nói đến ngày Phó Cửu Thương tỉnh dậy, Chu Cơ có điều suy nghĩ.
Khi Trần Bình An nói về Bắc Lạc sư môn Mặc Kỳ Lân, Chu Cơ cau mày lại, với hiểu biết của nàng ta vậy mà lại là lần đầu tiên nghe nói về loại thụy thú này.
Khi Trần Bình An đề cập đến việc Phó Cửu Thương lão tổ để lại Long Nguyên cho mình, Phó Thanh Ninh cũng hy vọng hắn ở lại Long cung, Chu Cơ cuối cùng cũng không nhịn được, buột miệng thốt lên: “Vậy tại sao ngươi không ở lại?”
Đối với Chu Cơ mà nói, nếu như Trần Bình An ở lại Bắc Hải Long cung, sự an toàn của hắn cũng sẽ được đảm bảo, cho dù sau này tông chủ có đổi ý hắn ta cũng không thể lẻn vào Long cung để giết Trần Bình An.
“Chu Cơ cô cô... tại sao ta phải ở lại chứ?”
Trần Bình An rất buồn bực, hắn và Cửu Nhi đã hẹn phải trở về Bình An trấn, chính hắn làm sao có thể ở lại được?
“Ai, có lẽ đều là số mệnh cả!”
Chu Cơ tự nhủ trong lòng, nếu như Trần Bình An ở lại, có lẽ chẳng cần phải đến đại phái nào nữa.
Nhưng Trần Bình An đã từ chối, chứng tỏ giữa hắn và đại phái nhất định có duyên phận.
“Chu Cơ cô cô.”
“Huống hồ...”
Chu Cơ thầm nghĩ trong lòng, trong cơ thể của Trần Bình An có chứa Long Nguyên của Chân Long, điều này đối với việc tu hành mà nói chắc chắn sẽ càng có lợi.
Thừa dịp Chu Cơ đang sững sờ, Trần Bình An cuối cùng cũng tìm được cơ hội hỏi: “Cửu Nhi đâu, sao ta lại không nhìn thấy nàng ấy đâu cả.”
“Cửu Nhi...”
Chu Cơ dừng lại một chút, bình tĩnh như thường nói: “Con bé đã trở về Vân La sơn rồi.”
“Cửu Nhi quay về rồi?”
Trần Bình An nghe xong thì choáng váng đủ một khắc, sau đó mới cẩn thận dè dặt hỏi: “Vậy, vậy nàng ấy còn trở lại không?”
Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng đến mức tái nhợt của Trần Bình An, Chu Cơ thầm thở dài trong lòng, nàng ta quyết định sẽ không nói toàn bộ sự thật cho thiếu niên còn chưa tròn mười bảy tuổi lúc này.
Thứ nhất là quá tàn nhẫn, hai là sẽ ảnh hưởng đến việc Trần Bình An trở thành đệ tử của đại phái.
Cho nên, Chu Cơ lấy ra cây thúy ngọc trâm từ trong ngực, đưa cho Trần Bình An rồi nói: “Cửu Nhi quay về là bởi vì xảy ra chút chuyện khẩn cấp, nhưng con bé lại sợ ngươi lo lắng, cho nên đã để lại thứ này.”
Trần Bình An nhận lấy ngọc trâm, hắn tất nhiên nhận ra đây là di vật của mẫu thân Điềm Cửu Nhi, cũng là thứ quý giá nhất của nàng ấy.
“Cửu Nhi nói...”
Chu Cơ hơi trầm mặc một lúc: “Đợi đến sau khi ngươi lên bờ, nhờ ta dẫn ngươi đến La Vân sơn trước, hai người các ngươi hẹn gặp ở La Vân sơn.”
“Thật sao?!”
Trần Bình An lập tức thở dài một hơi, thậm chí còn có chút tự trách, vừa nãy có một khoảnh khắc hắn còn nghĩ là Cửu Nhi không muốn gặp lại mình nữa.
Chu Cơ chỉ vung tay một cái, những hộp quà bằng gỗ đàn hương do Long cung đưa đến kia đã lập tức biến mất trong hư không, có lẽ đã bị thu vào trong món pháp bảo nào đó, sau đó nàng ta nói với Trần Bình An: “Ngươi có mệt không, nếu như mệt thì ngày mai chúng ta xuất phát, nếu không mệt thì bây giờ có thể đi ngay.”
“Không mệt không mệt.”
Trần Bình An vội vàng cuống quýt nói, hắn nhớ Cửu Nhi quá rồi.
“Được!”
Chu Cơ cũng không nhiều lời, chỉ căn dặn nói: “Lát nữa ta độn quang phi hành, ngươi đừng mở mắt ra, nếu như không chịu được thì nhớ nói to cho ta biết.”
Hiện giờ Yêu tộc đã thống nhất, Quỳ Ngưu của Thanh Khâu sơn đã bị hủy tộc, La Vân sơn không còn kẻ thù sinh tử nữa, Chu Cơ tự nhiên cũng có thể tùy ý khống chế độn quang.
Trần Bình An là lần đầu tiên được độn quang của Nguyên Anh chân nhân cuốn theo phi hành, lúc bắt đầu quả thực có chút không thích ứng được, trước mặt là tiếng gió phần phật, hô hấp khó khăn, màng nhĩ gần như muốn vỡ tung ra.
Sau đó nữa Trần Bình An đã có thể từ từ thích ứng, sau khoảng hơn nửa canh giờ, hắn cảm giác dường như đã dừng lại.
“Chu Cơ cô cô, ta có thể mở mắt được chưa?”
Trần Bình An lớn giọng hỏi.
“Có thể.”
Chu Cơ nhẹ nhàng đáp lại, nàng ta luôn không nhiều lời.
Trần Bình An chậm rãi mở mắt ra, nửa canh giờ trước, trước mặt chính mình vẫn chưa nhìn thấy bờ Bắc Hải, bây giờ đã là một mảnh núi rừng rậm rạp tươi tốt.
Tiên gia đạo pháp, quả nhiên vẫn rất lợi hại.
“Đây chính là Vân La sơn sao?”
Trần Bình An tưởng rằng đã đến rồi.
“Không phải.”
Chu Cơ lắc đầu, nàng ta nhìn trái nhìn phải như thể để xác định phương hướng, sau đó nói với Trần Bình An: “Ngươi đợi ở đây một lát, ta đi xử lý chút chuyện.”
Chu Cơ nói xong thì khai triển độn quang rời đi, sau một canh giờ nàng ta mới trở lại, chỉ có điều trong tay có thêm một tấm huyền thiết lệnh bài.
“Đi thôi.”
Chu Cơ cũng không giải thích nhiều, Trần Bình An cũng không tò mò hỏi nhiều, hắn nào biết tấm huyền thiết lệnh bài này gọi là “lệnh bài nhập môn”.
Thực ra trước khi xuất phát Chu Cơ đã quyết định rồi, để cho Trần Bình An bái nhập Thượng Thanh phái.
Đây không chỉ là đệ nhất đại phái của Huyền môn mà hơn nữa Trần Bình An và môn phái này còn có duyên gặp nhau một lần, trong lòng cũng sẽ không cảm thấy quá xa lạ.
Tuy nhiên Thượng Thanh phái cũng không phải tùy ý thu nhận đệ tử, tư chất, căn cốt, tâm tính, tất cả đều phải khảo nghiệm hợp cách rồi mới thu nhận, hơn nữa mỗi năm chỉ nhận một lần, bây giờ cũng không phải thời gian mở rộng sơn môn thu nhận đồ đệ.
Với lai lịch của Chu Cơ, vẫn không đáng để Thượng Thanh phái vì nàng ta mà thay đổi quy tắc thu nhận đồ đệ.
Nhưng may mắn vẫn còn một cách khác, trên châu lục này có rất nhiều quốc gia, tông thất hoàng tộc của những quốc gia này chỉ cần có “lệnh bài nhập môn” trong tay là có thể được miễn khảo hạch và tự động trở thành đệ tử ngoại thất.
Đệ tử ngoại thất không được dạy hạch tâm công pháp, nhiều nhất chỉ có thể bái Hóa Đan chân nhân làm sư.
Đương nhiên những tông thất này không hề để ý, thậm chí việc này giống như mạ một lớp vàng, bởi vì nếu không có “lý lịch” là đệ tử ngoại thất của Huyền môn đại phái thì căn bản là không đủ tư cách để tranh đoạt đại thống hoặc là kế thừa phong địa.
Vừa nãy Chu Cơ ra ngoài, chính là để “mượn” một tấm lệnh bài nhập môn cho Trần Bình An.
…