“Không đồng ý? Tại sao ngươi lại từ chối?”
Đây là điều mà Hầu An Đô không ngờ tới, vậy mà còn có người có thể từ chối lời mời của Thượng Thanh phái?
Đó chính là đệ nhất đại phái của Huyền môn, nếu như Thượng Thanh phái có ý muốn chiêu mộ hắn ta, Hầu An Đô thậm chí còn cảm thấy không phải là không thể suy xét đến chuyện đổi môn phái, cho dù đây là điều tối kỵ của người tu đạo.
“Bởi vì ta không muốn tu tiên, chỉ muốn làm một tiên sinh dạy học.”
Trần Bình An thành thật trả lời.
Nhưng Hầu An Đô nghe thấy vậy, đầu tiên hắn ta cau mày lại, nhìn chăm chú vào Trần Bình An hơn mười giây, sau đó phẩy tay áo một cái nói: “Ngươi không muốn nói thật thì thôi đi, hà cớ gì phải dùng những lời này để nói lấy lệ với ta, coi thường trí tuệ của Hầu mỗ sao?”
“Ta...”
Trần Bình An cũng không biết giải thích thế nào, từ trước đến nay hắn không biết nói dối, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Hầu An Đô đương nhiên sẽ không tin, câu nói “không muốn tu tiên chỉ muốn làm một tiên sinh dạy học” này, ai mà tin mới là đồ ngốc ấy.
Hầu An Đô tưởng tượng ra lý do thích hợp nhất, đó chính là Hoàng Bách Hàm của Thượng Thanh phái rất muốn thu nhận thiếu niên này làm đồ đệ, nhưng bởi vì một số nguyên nhân không tiện tiết lộ nên tạm thời vẫn chưa thu nhận đồ đệ thành công.
Nhưng Hoàng Bách Hàm ngay cả《 Định Chân Tiêu Dao Quyết 》cũng đã tiết lộ rồi, ít nhất đã nói rõ là rất coi trọng thiếu niên này.
Kỳ thực Hầu An Đô hoàn toàn không quen biết Hoàng Bách Hàm, nhưng đối với cái tên “Chúc Đình Quân” này có thể nói là như sấm bên tai, những sự tích về vị tiền bối Huyền môn này trong sư môn gần như đều đã được biên soạn thành một cuốn tiểu thuyết:
Thiên tư trác tuyệt, chưa đến một trăm năm đã tu thành Nguyên Anh;
Khi mười sáu môn phái đang đấu kiếm, Chúc Đình Quân cầm Xích Mang trong tay, nghiền ép mười lăm môn phái còn lại, đánh cho tất cả Nguyên Anh chân nhân không thể chống đỡ nổi, chiêu thức lúc đó ông ta sử dụng chính là《 Định Chân Tiêu Dao Quyết 》.
Cuối cùng, vì để mài giũa cảnh giới, ông ta lại an tâm trì độn ở Nguyên Anh tam trùng cảnh cả trăm năm.
“Lỡ như sau này thiếu niên này thật sự trở thành đồ tôn của Chúc chân nhân, vậy thì vẫn nên kết giao một phen thật tốt, tu tiên cũng chẳng phải chỉ toàn là đánh đánh giết giết...”
Trong lòng Hầu An Đô tính toán một lúc, đột nhiên xoay người lại chỉ vào Hồ Tứ Nương, hỏi Trần Bình An: “Ngươi muốn cứu con ly miêu này?”
“Đúng vậy, bởi vì ta cảm thấy...”
Trần Bình An đang định giải thích lý do, nhưng Hầu An Đô đã trực tiếp xua tay ngắt lời, một con ly miêu tinh quái không có nền móng mà thôi, giết hay là thả chẳng qua cũng chỉ là một ý nghĩ.
“Hồ Tứ Nương!”
Hầu An Đô sải bước đi đến trước mặt Hồ Tứ Nương, nhìn xuống nàng ta nói: “Hôm nay vận khí của ngươi rất tốt, có người muốn cứu tính mạng của ngươi, cũng mong ngươi sau này hãy tự giải quyết ổn thỏa, đừng phạm giới làm chuyện ngu ngốc nữa.”
“Cảm ơn ân công! Cảm ơn ân công!”
Hồ Tứ Nương hoàn toàn không ngờ, bản thân cũng đã từ bỏ rồi, nhưng vẫn còn có người bằng lòng cứu mình, loại kích động như được sống lại từ cõi chết này đã thúc giục nàng ta vùng vẫy bò đến khấu đầu tạ ơn Trần Bình An.
“Hầy, thật đáng tiếc quá!”
Trong lòng mấy người xem náo nhiệt ở phường thị nhất thời tối sầm xuống, nhìn thấy Hồ Tứ Nương không chết thì cảm thán tiếc nuối, thậm chí còn có người thầm quở trách Trần Bình An lo chuyện bao đồng.
Thực ra Hồ Tứ Nương và bọn họ không thù không oán, nhưng bọn họ lại cứ muốn nhìn thấy Hồ Tứ Nương chết, mặc dù tổn hại người khác cũng không có lợi gì cho bản thân, nhưng ít nhất sau này khi tán dóc sẽ có nhiều thêm một chủ đề.
“Chu di, đây là có chuyện gì thế?”
Ninh Ngọc Manh mù mà mù mờ, nàng ta còn tưởng rằng khi Hầu An Đô nghe thấy câu “thiên hạ không phải là thiên hạ của người, cũng không phải thiên hạ của yêu, mà là thiên hạ của chúng sinh” này thì trong lòng cũng vô cùng đồng tình, cho nên mới tha cho Lâm phu nhân.
Chu Cơ đương nhiên hiểu được lý do thực sự khiến Hầu An Đô bỏ qua cho Hồ Tứ Nương, tha cho một con ly miêu quái không đáng để ý, nhưng lại có cơ hội kéo gần quan hệ với nhất mạch của Thượng Thanh Chúc Đình Quân, vụ mua bán này chung quy vẫn không lỗ.
Chỉ có điều rất buồn cười là thật ra Trần Bình An và Hoàng Bách Hàm vốn không thân quen, nhưng chuyện này kỳ lạ là kỳ lạ ở chỗ, Trần Bình An hoàn toàn không hề nói dối.
“Coi như là Trần Bình An đã cứu Hồ Tứ Nương.”
Chu Cơ nói với Ninh Ngọc Manh: “Cửu Nhi, con đi dìu con tiểu ly miêu kia qua đây, pháp lực của nàng ta bị phong ấn lại chảy nhiều máu như vậy, chắc là không đi nổi nữa rồi.”
Khi Ninh Ngọc Manh đi đỡ Hồ Tứ Nương, biểu cảm của ba phu tử nhà họ Lâm rất khác nhau.
Tâm trạng của Lâm Nguyên Thịnh là phức tạp nhất, sau khi nhìn thấy Hồ Tứ Nương được cứu, ông ta cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi, xem ra trong lòng cũng không hy vọng Hồ Tứ Nương sẽ chết ở đây.
Có điều, hai nhi tử của hắn ta thì trợn tròn mắt.
“Hầu đạo trưởng! Hầu đạo trưởng!”
Đại nhi tử của nhà họ Lâm lao đến trước mặt Hầu An Đô, lớn tiếng nói: “Sao ngươi lại có thể tha cho yêu quái chứ, lỡ như nàng ta quay về báo thù thì phải làm sao, vẫn nên nhanh chóng tiêu diệt đi chứ!”
“Con người ngươi, tại sao một chút lương tâm cũng không có?”
Hầu An Đô rũ mi mắt, không vui nói: “Nàng ta tốt xấu gì cũng là kế mẫu của các ngươi, đối xử với các ngươi cũng xem như không tệ, hà cớ gì cứ nhất định phải đẩy nàng ta vào chỗ chết? Trời cao có đức hiếu sinh, các ngươi làm như vậy thì có khác gì cầm thú?”
“Còn có thể như vậy sao...”
Đại nhi tử của nhà họ Lâm ngây người há hốc mồm, Hầu đạo trưởng này môi trên chạm vào môi dưới, nói thế nào cũng đều có lý, vậy chúng ta phải làm thế nào?
Hầu An Đô không để ý đến người nhà họ Lâm nữa, quay người đi đến trước mặt Trần Bình An, khách khí nói: “Ta và Hoàng đạo huynh Hoàng Bách Hàm đã kết giao tri kỷ, nếu như lần sau ngươi gặp hắn, có thể gửi lời hỏi thăm giúp ta được không.”
Đây là lần thăm dò cuối cùng của Hầu An Đô, nếu như Trần Bình An và Thượng Thanh phái có quan hệ bình thường thì lúc này hẳn là sẽ lưỡng lự một chút.
Nhưng Trần Bình An rất chân thành, hắn cảm thấy chính mình đã nợ Hầu An Đô một nhân tình, cho nên không có nửa điểm khước từ, rất nghiêm túc nói: “Nếu như ta gặp được Hoàng chân nhân, nhất định sẽ chuyển lời giúp ngươi!”
“Cũng may là không kết thù!”
Trong lòng Hầu An Đô vui mừng một trận, thiếu niên này không hề do dự chút nào, vậy còn cần phải nói nữa sao, cho dù không phải là đệ tử của Thượng Thanh thì hẳn cũng là quan hệ bám váy.
“Vậy thì tốt rồi.”
Lúc này Hầu An Đô đã coi Trần Bình An như một người tu đạo, chắp tay một cái nói: “Trấn Yêu tông ở Bích Nhai sơn Hầu An Đô, cáo từ!”
Trần Bình An choáng váng, cũng học theo nói: “Bình An Trấn ở Thanh Hà thành Trần Bình An, đa tạ Hầu chân nhân.”
“Thanh Hà thành... Bình An trấn... Trần Bình An...”
Hầu An Đô tặc lưỡi, đúng thật là một phương thức tự giới thiệu kỳ lạ.
...
Sau khi Hầu An Đô rời đi, Trần Bình An và Ninh Ngọc Manh dìu Hồ Tứ Nương đang hấp hối ra khỏi tửu lầu, nhưng điều đáng buồn cười là trong cả quá trình này lại không có ai dám ngăn cản.
Cho dù là hai nhi tử của nhà học Lâm hay là người đứng xem kêu gào hung hăng nhất vừa nãy, bọn họ cứ đứng trừng mắt nhìn như thế, ai cũng không có gan làm chim đầu đàn.
Đợi đi đến chỗ người dân thưa thớt, Chu Cơ nâng tay lên nhẹ nhàng điểm một cái lên trán Hồ Tứ Nương, toàn thân đang bị phong bế pháp lực của Hồ Tứ Nương nháy mắt đã phục hồi như cũ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch của ly miêu từ từ biến đổi trở lại, hiện ra dáng vẻ phụ nhân hào phóng đoan trang ban đầu.
Hồ Tứ Nương lúc này mới hiểu ra đã gặp được cao nhân, sau khi có lại sức lực, nàng ta quỳ xuống dập đầu với Trần Bình An và Chu Cơ.
Trần Bình An bị dọa một trận, vội vàng né tránh, ngược lại Chu Cơ vẫn thản nhiên tiếp nhận sự quỳ lạy của Hồ Tứ Nương.
Chu Cơ là Nguyên Anh chân nhân, Hồ Tứ Nương cũng chỉ là Huyền Quang nhất trùng cảnh mà thôi, Chu Cơ vẫn có đủ tư cách làm tổ nãi nãi của nàng ta.
“Con tiểu ly miêu nhà ngươi này.”
Chu Cơ nhàn nhạt nói: “Mặc dù tu vi và căn cốt hơi kém một chút, nhưng tâm tính không tồi, cũng đủ đứng đắn chân thành, bên cạnh ta thiếu một thị nữ, ngươi có muốn đi theo ta không?”
Thực ra, đối với Hồ Tứ Nương mà nói thì đây chính là một cơ hội tuyệt vời, không có nền móng, không có chỗ dựa, cũng không hiểu được pháp môn cao thâm tinh diệu, mà những thứ này Chu Cơ đều có thể ban cho nàng ta.
Thế nhưng Hồ Tứ Nương không biết chuyện gì đang xảy ra, nàng ta cắn chặt đôi môi đỏ mọng do dự một lúc, không nói một lời nào, lại quỳ xuống dập đầu “thùng thùng thùng”.
Hồ Tứ Nương không dùng pháp lực để ngăn cản, rất nhanh trên trán đã xuất hiện một vết thâm tím.
Nhưng ý tứ như vậy cũng rất rõ ràng, trong lòng nàng ta hoàn toàn không muốn đi theo Chu Cơ, nhưng lại không dám từ chối, cho nên chỉ có thể dùng cách này để biểu đạt, hy vọng tiền bối có thể hiểu cho mình.
Nếu là trước kia, chắc chắn Chu Cơ sẽ có chút phẫn nộ, bản thân chính là huyết mạch Thiên Hồ Vân La sơn cao quý, một tiểu ly miêu trong núi như ngươi lại dám từ chối ý tốt của ta?
Thế nhưng từ khi bên cạnh có một tên quái thai “thà làm tiên sinh dạy học cũng không muốn đến Thượng Thanh phái tu tiên”, Chu Cơ cảm thấy tính khí của mình là bị ép cho tốt hơn rất nhiều.
“Vì sao?”
Mặc dù không tức giận, Chu Cơ vẫn muốn nghe xem lý do của Hồ Tứ Nương.
“Nhân gian quá nhiều bể ải!”
Hồ Tứ Nương cúi đầu trả lời: “Không bằng ở trong núi làm yêu quái.”
“Nhân gian quá nhiều bể ải, không bằng ở trong núi làm yêu quái...”
Chu Cơ lặng lẽ lặp lại hai lần, liên tưởng đến những chuyện đã xảy ra với Hồ Tứ Nương kia, nàng ta đột nhiên cũng có thể hiểu được.
“Vậy ngươi đi đi, tu chí cho tốt là được.”
Chu Cơ nói: “Sau này nếu có khó khăn gì thì cứ đến Vân La sơn tìm ta.”
Hồ Tứ Nương không có động tĩnh gì, vẫn quỳ trên mặt đất.
“Hầy~”
Chu Cơ thở dài, kéo lấy Điềm Cửu Nhi rồi tự mình bước đi, Trần Bình An vội vàng chạy chậm theo sau, đi được một nửa hắn quay người lại nhìn một cái, chỉ thấy Hồ Tứ Nương vẫn đang quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu cảm tạ mình và Chu Cơ.
…