Thiên Đô, Minh Hà chính là một đôi thần khí sát phạt, từ trước đến nay chỉ có Tượng Tương chân nhân mới có thể nắm giữ, không ngờ Thượng Thanh phái vậy mà lại cho một tiểu cô nương Trúc Nguyên nhị trùng sử dụng.
Có điều đổi một cách nói khác, có thể thấy trưởng bối sư môn kỳ vọng rất nhiều vào Chúc Dao Quang.
Kỳ thực sau khi khuê nữ nhà mình lấy Thiên Đô ra ngày hôm ấy thì Chúc Đình Quân cũng có chút xấu hổ, thắng bại của trận đấu này trên thực tế đã rất rõ ràng.
"Nếu đã có Thiên Đô…"
Ánh mắt Tô Diệu Chân chuyển động, nghi hoặc hỏi: "Tại sao không lấy cả Minh Hà ra luôn?"
"Uy lực của Minh Hà quá lớn rồi."
Chúc Đình Quân lắc lắc đầu: "Phải tới Huyền Quang cảnh Dao Quang mới có thể khống chế được."
"Ài~"
Tô Diệu Chân không khỏi thở dài một hơi, mặc dù bản thân cũng có "Di Trần", nhưng tốt xấu gì cũng đã là Nguyên Anh cảnh rồi.
Đêm nay cũng thật sự rất kỳ lạ, bên kia có một tiểu hồ ly Trúc Nguyên cảnh, eo cài một chiếc Tước Hoả Phiến; bên này có một tiểu nha đầu Trúc Nguyên cảnh, tay cầm Thiên Đô và Minh Hà, quan trọng nhất là bọn họ vừa trẻ tuổi lại vừa xinh đẹp...
"Sao hai người các ngươi lại không đánh một trận?"
Tô Diệu Chân đột nhiên hứng thú suy nghĩ xấu xa, tốt nhất là vì tranh một tên nam nhân mà Tước Hoả Phiến đại chiến với Thiên Đô, Minh Hà, mới nghĩ thôi cũng cảm thấy rất kích thích rồi.
Bên ngoài Sơn Hà Kính Tượng đồ loại tâm tư nào cũng có, nhưng thời khắc của Hạ Dung Chương ở trong tiểu thế giới lại trôi qua không dễ dàng, đương nhiên hắn ta biết thứ Chúc Dao Quang cầm chính là một thanh thần binh, nhưng pháp bảo của hắn ta đã bị phá hủy rồi, tiếp theo phải ngăn chặn thế nào đây.
"Đạo pháp của Minh Tuyền tông cũng chỉ có thế mà thôi."
Trước tiên Chúc Dao Quang ngạo kiều chê bai Minh Tuyền tông một câu, sau đó ánh mắt ngưng lại, nói giòn giã: "Ngươi cũng thử sức với thần thông của Thượng Thanh phái ta xem!"
Lời vừa dứt, chỉ thấy bên người nàng ta xuất hiện một đám mây sấm có kích thước cực lớn, trong mây sấm thỉnh thoảng lại thấy sét hiện ra, điện đi như rắn, Chúc Dao Quang khẽ vung Thiên Đô thần kiếm, những tia sét đã được dẫn tới đầu mũi kiếm như nước mùa thu.
"Huyền Thanh… Huyền Thanh Ngự Lôi Chân Quyết?!"
Bàng Sư Cổ ở ngoài tiểu thế giới, trừng mắt nhìn Chúc Đình Quân.
Kỳ thực lần này đã không cần Chúc Đình Quân phải xác nhận nữa, môn thần thông này chính là được sinh ra từ "Huyền Thanh Ngự Lôi Thần Quyết" của《Huyền Thanh Đạo Pháp》, là một trong số những thần thông có uy lực nhất của Thượng Thanh phái, đừng nói là hiện tại Hạ Dung Chương không có pháp bảo có thể dùng, cho dù là có pháp bảo thì cũng vẫn không ngăn cản nổi.
Hạ Dung Chương chỉ cảm thấy đám sấm trước mặt chớp nháy, rền tiếng ầm ầm, thực ra vào lúc này vẫn có cách bảo vệ được tính mạng, chỉ cần truyền âm cho những người khác của Minh Tuyền tông, để trước khi tia sét đánh xuống cả năm người đều đồng ý nhận thua, Sơn Hà Kính Tượng đồ sẽ tự động truyền tống đệ tử của Minh Tuyền tông ra ngoài.
Chỉ là làm như thế thì Thượng Thanh phái sẽ tự động giành được thắng lợi.
Có điều Hạ Dung Chương cũng rất có khí phách, hắn ta không chỉ không quăng lời nhận thua trái lại còn cười lạnh một tiếng nhắm hai mắt lại, chuẩn bị dùng thân thể này chống chọi với một kích kia, dùng tính mạng này giữ gìn danh dự của sư môn.
Tất cả mọi người đều nhìn ra ý tứ của Hạ Dung Chương, ngay đến cả Tô Diệu Chân cũng "chậc chậc" khen ngợi nói: "Bàng chân nhân, tính cách đệ tử của ông ngược lại cũng không tồi, nếu như đổi thành môn phái khác thì có lẽ dùng một vài sách lược là có thể sẽ thắng rồi."
Giao đấu trong tiểu thế giới của Sơn Hà Kính Tượng đồ kỳ thực có rất nhiều phương thức, không hẳn phải chiến đấu với người trên cùng một đường.
Ví dụ như, thượng khuyết có thể liên hợp với ngụy khuyết của phe mình, để hạ gục thượng khuyết bên đối phương trước.
Lại ví dụ như, nếu như trung khuyết không thể nhanh chóng giành được thắng lợi, có thể thiết lập một vật cản trước, sau đó chạy tới hạ khuyết liên hợp với hạ khuyết của nhà mình để tạo ra ưu thế về nhân số.
Vấn đề của Minh Tuyền tông là chênh lệch tổng thể quá lớn, trung khuyết và ngụy khuyết đều có tình thế xấu, ở trước mặt người có lực lực tuyệt đối, tác dụng của sách lược cũng chỉ có hạn.
Đôi mắt trắng xám của Bàng Sư Cổ nhìn chằm chằm vào mặt kính tượng, khóe miệng hơi mấp máy, dường như muốn nói lại thôi, nhưng vào thời điểm Chúc Dao Quang vung Thiên Đô chém về phía Hạ Dung Chương, cuối cùng Bàng Sư Cổ lớn tiếng nói: "Chúc chân nhân, từ nay về sau, nhất mạch này của ta đụng phải bất kì đệ tử nào của Thượng Thanh đều lập tức nhượng bộ lui binh, có bảo không tranh, có vật không cướp, có linh cơ không đoạt, liệu có thể đổi lấy một mạng này của đồ đệ ta?"
Bàng Sư Cổ nói xong đợi một lúc phát hiện Chúc Đình Quân không hề có ý ngăn cản, lúc này mới đưa tay vào trong Sơn Hà Kính Tượng đồ, ông ta muốn bảo vệ đệ tử này.
Ở góc nhìn của Hạ Dung Chương, thời điểm ánh sét đầy trời lao về phía mình, đột nhiên có một đạo kết giới của Minh Tuyền từ trên trời rơi xuống bao bọc lấy bản thân.
Bên ngoài kết giới kiếm khí cuồn cuộn, sấm kêu sét đánh, một mảnh hư vô mênh mông trắng xoá, hắn ta chỉ có thể cảm nhận được vô số linh cơ điên cuồng đâm vào kết giới, không biết ầm ĩ bao lâu mới dần dần hoà dịu lại.
"Huyền Thanh Ngự Lôi Chân Quyết quả thật đáng sợ, nếu cái này mà đập trúng thì chắc chắn ta sẽ bị nghiền vụn chôn vùi."
Hạ Dung Chương ủ rũ cúi thấp đầu.
···
Bởi vì Bàng Sư Cổ nhúng tay vào nên trận tranh đấu này đã không còn ý nghĩa để đấu tiếp nữa, khi mười người truyền tống ra khỏi trận đồ, người thu hút sự chú ý nhất tất nhiên là Chúc Dao Quang rồi.
Trong đêm gió nơi rừng trúc, Chúc Dao Quang nắm Thiên Đô, tay áo đung đưa, lọn tóc nhẹ bay, môi mỏng mím thành một độ cong xinh đẹp, tuy rằng vẫn còn rất non nớt nhưng đã có ý vị phong hoa tuyệt thế.
Chỉ có điều nàng ta vẫn hung dữ như cũ, không quản là ai nhìn nàng ta nhiều thêm mấy cái nàng ta đều trừng lại người ta, Trần Bình An đã vô duyên vô cớ bị nàng ta trừng hai lần rồi.
Cũng chỉ có Tô Diệu Chân không hề để ý, nàng ta còn cười mỉm nói: "Thiên tư của tiểu muội tử Chúc gia thật khiến người ta ngưỡng mộ, nếu là đệ tử Nguyên Thận tông của ta thì tốt rồi."
"Xí!"
Chúc Dao Quang quay đầu, không vui nói: "Tại sao ta phải cùng một môn phái với nữ nhân nhà ngươi chứ."
"Vì sao không thể?"
Tô Diệu Chân nhướn nhướn mày: "Lo lắng sau này ta sẽ quyến rũ chàng rể của ngươi sao?"
Chúc Dao Quang mới bao nhiêu tuổi, sao có thể có chàng rể được, Tô Diệu Chân cố ý nói như vậy chính là muốn khiến Chúc Dao Quang xấu hổ khó chịu.
Không nghĩ tới Chúc Dao Quang chống eo nhỏ, lại nghiêm túc nói: "Đừng nói về sau ta không định gả cho người khác, cho dù có gả thì chàng rể nhà ta cũng nhất định là nam nhân tốt nhất trên đời, chắc chắn sẽ không bị ngươi quyến rũ."
"Cái này thì không nói chắc được…"
Tô Diệu Chân cười xinh đẹp một tiếng, để lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh: "Nam nhân đều không phải thứ đồ tốt gì, ngộ nhỡ hắn ta chính là muốn được ta quyến rũ thì sao?"
Hai mỹ nhân một lớn một nhỏ cách nhau mấy trăm tuổi này, đêm nay vậy mà lại tranh chấp không thôi.
"Vậy ta liền…"
Chúc Dao Quang cũng không nhập nhằng chút nào: "Vậy ta liền giết thứ bội bạc kia trước, sau đó lại tới giết ngươi!"
"Hay!"
Tô Diệu Chân nghe thấy lời của Chúc Dao Quang, vậy mà lại cực kỳ tán đồng nói: "Mắt của muội tử Chúc gia thật không vướng cát, nam nhân xác thực không phải thứ tốt lành, sau khi giết trượng phu xong ngươi cũng đúng lúc có thể an tâm đại đạo."
"Nếu trượng phu của ta đã chết, thì ta còn tu đại đạo cái gì?"
Nhưng mà, Chúc Dao Quang lại khinh thường nói: "Sau khi ta giết chết các ngươi, đương nhiên sẽ tự sát, nếu không để trượng phu của ta một mình trên đường hoàng tuyền cũng rất lạnh lẽo."
Câu trả lời này không chỉ vượt ngoài dự liệu của Tô Diệu Chân, ở hiện trường ngoại trừ người phụ thân là Chúc Đình Quân ra thì tất cả mọi người đều không nghĩ tới, trong lòng lập tức dâng lên một suy nghĩ:
Tiểu cô nương rất cố chấp nha!
Lại liên hệ với biểu hiện lúc giao đấu trong Sơn Hà Kính Tượng đồ khi nãy, ấn tượng của mọi người đối với Chúc Dao Quang chính là:
Bá đạo, ngang ngược, ngạo kiều, cố chấp…
Còn có, cùng trình độ cơ hồ không có địch thủ.
···