• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi Trần Bình An và Ninh Ngọc Manh đang nói chuyện, Hầu An Đô đã hoàn tất huyễn kỹ, chuẩn bị hạ sát thủ đau đớn thật sự.

Hắn ta chỉ là “xoẹt xoẹt xoẹt” vài kiếm, khắp người Hồ Tứ Nương đã máu chảy đầm đìa, Hồ Tứ Nương nhìn thấy bản thân không ngăn cản nổi, trượng phu lại không thể dựa vào, vậy thì nếu ở lại đây chỉ có thể chờ chết.

Cho nên nàng ta chùng người xuống, sau đó nhảy về hướng ngược lại, cả người thật sự giống như ly miêu, nhảy thẳng lên trên xà ngang cao mấy trượng.

“Oa~”

Những người xem náo nhiệt kinh ngạc thốt lên, nhưng có một số người tâm nhãn thật sự không tốt, lại chỉ thẳng vào cây xà ngang hét lớn: “Tiên sư tiên sư, ly miêu quái ở chỗ này, ngươi đừng để cho nàng ta chạy mất.”

“Nàng ta chạy không thoát!”

Hầu An Đô cười lạnh một tiếng, lấy ra một tấm lưới tơ vàng nhỏ từ trong người, trong miệng niệm một tiếng “tật”, rồi ném thẳng vào sau lưng Hồ Tứ Nương.

Tấm lưới tơ vàng càng lúc càng lớn ra trên không trung, đợi đến khi phía sau Hồ Tứ Nương đã biến thành một tấm thiên la địa võng che trời rợp đất, chỉ nghe thấy “bịch” một tiếng, cả người Hồ Tứ Nương đang ở trên xà ngang vị trói chặt nặng nề ngã xuống đất.

“Yêu quái chính là yêu quái, gặp phải Trấn Yêu tông ta thì phải nên cúi đầu chịu trói mới đúng!””

Hầu An Đô vừa lòng đắc chí sửa sang đạo bào một chút, sau đó đẩy đám người đang vây xem ra, đi đến trước mặt Hồ Tứ Nương nói: “Sự kết hợp của người và yêu vốn là chuyện trái với thiên luân, nhìn xem chung quanh có ai nguyện ý nói giúp cho ngươi, ngay cả trượng phu của ngươi cũng bỏ mặc ngươi!”

“Lâm lang, Lâm lang...”

Hồ Tứ Nương chìm trong vũng máu vẫn cố sức nâng cánh tay lên, duỗi về phía Lâm Nguyên Thịnh, nàng ta thậm chí còn không dám tin tưởng trượng phu ở bên nàng ta mười lăm năm chỉ bởi vì nàng ta là yêu quái mà lại quên hết tất cả những ân tình ngày xưa.

Lâm Nguyên Thịnh trốn sau lưng hai nhi tử, mặc dù vẻ mặt không đành lòng nhưng vẫn không tiến lên nói giúp cho thê tử.

“Đừng vùng vẫy nữa!”

Hầu An Đô nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần bây giờ có người bằng lòng nói giúp cho ngươi một câu, có lẽ ta có thể cân nhắc mà tha cho ngươi.”

Thế nhưng xung quanh nào có ai bằng lòng nói giúp cho Hồ Tứ Nương, thậm chí còn có người hét lớn đầy phấn khởi: “Tiên sư mau chém, tiên sư mau chém đi...”

Những người này vốn chỉ là người xem náo nhiệt, nhưng lại càng có cảm giác tham dự hơn so với người trong cuộc, cũng không biết bọn họ đang nghĩ gì.

Hầu An Đô chầm chậm giơ pháp kiếm lên, trong miệng dõng dạc hùng hồn nói: “Đã nghe thấy những tiếng hô hào này chưa? Người và yêu khác đường, đây là thiết luật của thế gian, sự tồn tại của Trấn Yêu tông ta chính là để bảo vệ những nguyên tắc này, trả cho càn khôn một sự thanh bạch!”

Hồ Tứ Nương tuyệt vọng nhắm đôi mắt lại, thực ra chỉ cần Lâm Nguyên Thịnh cầu tình, cho dù vị đạo trưởng này không đồng ý, nàng ta chết cũng sẽ không chút oán hận hối tiếc, nhưng mà...

“Ông trời thật là bất công quá.”

Hồ Tứ Nương tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi giây phút đầu của mình bị chém xuống.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, đằng sau đám người đứng vây xem này có một giọng nói run rẩy vang lên: “Có, có phải có người nguyện ý vì... vì Lâm phu nhân nói giúp một câu, ngươi sẽ có thể bỏ qua cho nàng.”

“Hửm?”

Mặc dù xung quanh vô cùng ồn ào, nhưng Hầu An Đô là tu sĩ Huyền Quang cảnh, tai mắt nhạy bén cỡ nào, lập tức đã bắt được câu nói “chói tai” này.

“Các ngươi tránh ra!”

Hầu An Đô vung tay quát những người khác lui ra, chỉ nhìn thấy một người thiếu niên thanh tú mang theo Thư Quyển khí đang đứng trên một bàn rượu bên ngoài cùng của tửu lầu.

Hầu An Đô vốn tưởng rằng Hồ Tứ Nương còn có đồng phạm, nhưng đánh giá trên dưới một lần, đây chính là một người bình thường mười lăm mười sáu tuổi, hắn lập tức mất đi hứng thú, không kiên nhẫn nói: “Câu nói vừa nãy kia là do ngươi nói?”

Người thiếu niên rất hướng nội, không thích ứng được có nhiều người nhìn hắn như vậy, hơn nữa câu nói vừa rồi dường như là đã lấy hết dũng khí mới nói ra được, cho nên bây giờ tay chân của hắn đều đang phát run, thậm chí còn có dáng vẻ đứng không vững.

Thế nhưng cho dù là như vậy, khi Hầu An Đô chất vấn hắn vẫn không hề trốn tránh mà đáp lại: “Phải... là ta đã nói.”

Dứt lời, người thiếu niên lại đỏ mặt cúi đầu xuống.

“Ha ha ha...”

Cảnh tượng này khiến những người đang vây xem bên cạnh kia phải bật cười, chế nhạo người thiếu niên gan nhỏ như chuột, nhưng mà bọn họ chưa từng nghĩ tới, người dám đứng ra phản đối Trấn Yêu tông Hầu An Đô, thực sự cũng chỉ có một mình thiếu niên này.

Gan to hay nhỏ và có đỏ mặt hay không thì có liên quan gì?

Thực ra chính những người bợ đỡ nịnh hót, không có chủ kiến kêu gào này, đáy lòng mới là người thiếu dũng khí nhất.

Thiếu niên không giỏi ăn nói, nói chuyện thì đỏ mặt này tất nhiên chính là Trần Bình An, hắn vốn nghĩ rằng Chu Cơ cô cô sẽ cứu Hồ Tứ Nương, nhưng đợi cả nửa ngày Chu Cơ cô cô vẫn không hề ra tay.

Đối với người giống như Trần Bình An, hắn sẽ không trách cứ tại sao người khác có năng lực nhưng lại không làm bất cứ chuyện gì, hắn sẽ tự hỏi chính mình trước, hắn có nên làm chuyện này không?

Nếu như nên làm, vậy thì phải làm!

Cho nên lúc này hắn đã đứng ra.

Tuy nhiên Hầu An Đô không muốn đáp lại Trần Bình An cho lắm, nhưng chính hắn ta đã nói “phàm là có người bằng lòng nói giúp cho ngươi một câu, có lẽ ta có thể cân nhắc mà tha cho ngươi”, ở trước mặt nhiều người như vậy, Hầu An Đô cũng không thể nuốt lời, chỉ có đề trầm giọng hỏi: “Đại hiệp, ngươi ngăn cản ta giết yêu quái, vậy thì có cao kiến gì không?”

“Ha ha ha...”

Đám người vây xem lại bật cười, một tên thiếu niên mồm miệng trẻ con cũng dám nói chuyện với tiên sư?

“Ta, ta không phải đại hiệp.”

Giọng nói của Trần Bình An vẫn còn có chút run rẩy: “Nhưng mà, nhưng mà...”

Hắn vừa căng thẳng là đã quên lời, nhưng vào thời khắc mấu chốt này, Trần Bình An nhìn thấy ánh mắt khích lệ của Điềm Cửu Nhi, lúc này mới hì hục nói: “Nhưng mà cổ ngữ có nói, quan sát lời nói, nhìn xem việc làm, thiện ác sẽ nhìn thấy rõ ràng, nếu đã, nếu đã...”

Trần Bình An nuốt xuống nước bọt tiết ra quá nhiều vì căng thẳng, tiếp tục nói: “Nếu như từ trước đến nay Lâm phu nhân chưa từng làm chuyện xấu gì, vậy thì chính là một người tốt, thế thì không nên giết chết.”

“Nàng ta là yêu!”

Hầu An Đô trợn trắng mắt, cường điệu nói: “Không phải là người!”

“Phải... đúng vậy... Lâm phu nhân là yêu...”

Trần Bình An lau mồ hôi trên trán: “Nhưng... nhưng mà ta cảm thấy, thiên hạ không phải là thiên hạ của người, cũng không phải thiên hạ của yêu, mà chính là thiên hạ của chúng sinh, cho nên Hầu chân nhân không nên chém giết bừa bãi, cũng không nên sỉ nhục Lâm phu nhân, như, như vậy mới gọi là Huyền môn thất đại phái...”

Sau khi Trần Bình An nói xong, trong tửu lầu vẫn còn tiếng ồn ào náo động, Chu Cơ lại đầy vẻ kinh ngạc nhìn Trần Bình An.

Chu Cơ là Nguyên Anh chân nhân, chênh lệch giữa Hầu An Đô và nàng ta quá lớn, cho nên lúc nào nàng ta cũng có thể cứu được Hồ Tứ Nương ra, nàng ta chính là cố ý đợi lâu một chút, muốn dùng bộ dạng bi thảm của Hồ Tứ Nương để kích thích Trần Bình An một chút.

Đã nhìn thấy chưa?

Nếu như không có thực lực mạnh mẽ, sau này ngươi làm sao bảo vệ Cửu Nhi?

Nào biết Trần Bình An lại tự mình đứng ra, Chu Cơ cũng không hề ngăn cản, dù sao thì có nàng ta ở đây, Hầu An Đô cũng không thể gây ra sóng gió gì.

Nhưng điều không ngờ tới là Trần Bình An lại có thể nói ra câu như vậy “thiên hạ không phải là thiên hạ của người, cũng không phải thiên hạ của yêu, mà chính là thiên hạ của chúng sinh”, thiếu niên thật thà chất phác này, lòng dạ thật sự có thể dung nạp được tất cả dị tộc trong thiên hạ sao?

“Chu di.”

Ninh Ngọc Manh tiến lại gần Chu Cơ, vừa vui vẻ vừa kích động nói: “Vừa nãy lúc Bình An ca ca nói chuyện, ta cảm thấy huynh ấy như đang phát sáng vậy...”

“Tiểu nha đầu.”

Chu Cơ mỉm cười: “Đó không phải là nó đang phát sáng, rõ ràng chính là trong mắt con có ánh sáng.”

Nhưng những lời Trần Bình An nói khi đến tai Hầu An Đô thực sự là rắm chó không kêu, bởi vì từ nhỏ hắn ta đã tiếp nhận giáo dục của môn phái chính là trấn áp đánh giết yêu quái, làm sao lại có thể tán đồng với quan niệm này.

Chỉ có điều, thiếu niên này lại biết đến Huyền môn thất đại phái, tuy rằng “Huyền môn thất đại phái” vốn không phải bí mật gì, nhưng một thiếu niên nông thôn bình thường làm sao biết đến được?

Còn hai nữ tử ngồi cùng bàn với thiếu niên này, một người mang mạng che mặt màu đen nhìn không rõ dung mạo, người kia thì là thiếu nữ tuyệt sắc như hoa, trên người bọn họ cũng không có dao động linh khí gì.

“Sao ngươi lại biết Huyền môn thất đại phái? Ngươi đã từng gặp đệ tử của môn phái nào?”

Nhưng để cho an toàn, Hầu An Đô lại hỏi thêm một câu.

“Ta đã từng gặp Thượng Thanh phái.”

Trần Bình An thành thật trả lời.

“Thượng Thanh?”

Trong lòng Hầu Đô An nhói lên một cái, đây chính là đại phái số một của Huyền môn, nghe nói có bảy tám vị Tượng Tương chân nhân, còn có một số tu sĩ Nguyên Anh tam trùng cảnh sau này nhất định sẽ trở thành Tượng Tương chân nhân.

Trước mắt Trấn Yêu tông chỉ có một vị Tượng Tương chân nhân, còn là loại có thể sẽ chết bất cứ lúc nào.

“Ngươi đã gặp vị đệ tử nào của Thượng Thanh phái?”

Hầu Đô An không hoàn toàn tin tưởng, trong mắt hiện lên một tia ngưng trọng và nghi ngờ, nếu như thiếu niên này bịa chuyện lung tung, vậy thì cũng không ngại xem hắn như yêu quái chém chết cùng nhau.

“Ta...”

Trần Bình An suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Ta đã gặp Chúc chân nhân Chúc Đình Quân, còn có đại đồ đệ Hoàng Bách Hàm của ông ta, nhị đồ đệ Triệu Tú Niệm, tam đồ đệ Tần Minh Nguyệt, tứ đồ đệ Đàm Tùng Vận, còn có cả nữ ni của Chúc chân nhân là Chúc Dao Quan...”

“Được rồi, không cần phải nói nữa.”

Nghe thấy ba chữ “Chúc Đình Quân” này, Hầu An Đô đã biết là Trần Bình An không nói bừa, hắn ta lại thu hồi pháp kiếm về, trên mặt cũng lộ ra nụ cười hiền hòa, tự mình bước tới hỏi: “Vậy Chúc chân nhân có nói chuyện với ngươi không?”

”Không có.”

Trần Bình An không biết nói dối lắc đầu: “Đêm đó chỉ có Hoàng chân nhân Hoàng Bách Hàm tìm ta nói chuyện thôi.”

“Ồ?”

Hầu An Đô vẫn còn rất tò mò: “Hoàng đạo huynh đã nói gì với ngươi?”

“Ừm...”

Trần Bình An nhớ lại một lát rồi nói: “Hoàng chân nhân hỏi ta có bằng lòng học《 Định Chân Tiêu Dao Quyết》của hắn không.”

“Ái chà!”

Hầu An Đô khoa trương hô lớn một tiếng: “Hóa ra ngươi là đệ tử của Thượng Thanh môn hạ à, phải sớm nên nói rõ ràng! Huyền môn Thất phái của chúng ta đồng khí liên chi, vốn chính là người một nhà, ta là Trấn Yêu tông ở Bích Nhai sơn Hầu An Đô, tiểu huynh đệ ngươi tư chất tốt như vậy, chẳng trách Hoàng đạo huynh bằng lòng thu nhận ngươi làm đồ đệ...”

Trần Bình An phản ứng chậm, đợi đến khi Hầu An Đô tự giới thiệu bản thân xong, hắn mới ngây người nói: “Có điều ta không đồng ý.”

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK