Tiếp giáp với Thanh Hà thành là Biện Lương thành, đây cũng là một cái tiểu thành, chỉ dùng thời gian một ngày Chu Cơ đã dẫn Trần Bình An và Điềm Cửu Nhi đi qua thành.
Chu Cơ là tu sĩ Nguyên Anh nhất trùng, có lẽ thời điểm đối mặt với Phó Cửu Thương, Chúc Đình Quân và Bàng Sư Cổ thì nàng ta không có cách nào, nhưng trời đất này liệu có được bao nhiêu đại năng Tượng Tương cảnh cùng đại tu sĩ Nguyên Anh tam trùng chứ?
Vậy nên chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không có vấn đề quá lớn về mặt an toàn, hơn nữa vừa rời khỏi Thanh Hà thành Chu Cơ liền thi pháp cho Điềm Cửu Nhi, trừ khi là tu sĩ có tu vi cao hơn mình nếu không căn bản không thể nhìn ra lai lịch Vân La sơn của Điềm Cửu Nhi.
"Tách~"
Chu Cơ thuận tay nhóm lên một đống lửa, cái này dùng để sưởi ấm cho Trần Bình An không có tu vi, sau đó nói với Điềm Cửu Nhi: "Cửu Nhi, lấy liên hoa đài ra tĩnh toạ đi."
Điềm Cửu Nhi nhìn Trần Bình An một cái, lắc lắc đầu.
Lúc này Trần Bình An đang ngồi bên đống lửa, nhìn ngọn lửa lờ mờ không nói lời nào, Điềm Cửu Nhi cực kỳ lo lắng cho hắn.
"Vậy thì con ở cạnh cậu ta đi."
Chu Cơ biết không thể khuyên được Điềm Cửu Nhi cũng đành một mình nhắm mắt duy trì tu luyện.
Điềm Cửu Nhi tới bên cạnh Trần Bình An ngồi xuống: "Bình An ca ca, có phải huynh nhớ nhà rồi không?"
Trần Bình An gật gật đầu, hắn nhớ tới lời dặn dò và quan tâm của các hương thân trong buổi tối rời khỏi Bình An trấn ấy, cho dù Điềm Cửu Nhi có ở bên cạnh mình thì lồng ngực hắn vẫn cảm thấy trống không.
"Ừm… vậy ta nói cho huynh nghe một chuyện."
Điềm Cửu Nhi nghĩ ngợi rồi nói: "Sau khi Bình An ca ca biết, liệu có thể vui hơn một chút không."
"Ồ… chuyện gì?"
Trần Bình An có chút nghi hoặc.
"Bình An ca ca, huynh biết đại danh của ta không?"
Điềm Cửu Nhi nghiêng đầu hỏi, đôi má trắng nõn như tuyết của nàng ta bị ánh lửa chiếu vào càng thêm kiều diễm mỹ lệ.
Lúc này Trần Bình An mới nhớ ra, "Điềm Cửu Nhi" chỉ là nhũ danh hoặc tên gọi thân thiết thôi, nhưng ngày thường bản thân gọi quen rồi nên đã quên mất việc này.
"Cửu Nhi, vậy muội tên là gì thế."
Trần Bình An ngây ngô hỏi.
"Ta tên…"
Điềm Cửu Nhi nhìn Trần Bình An, ánh mắt dịu dàng nói: "Bình An ca ca, ta tên là Ninh Ngọc Manh."
"Ninh Ngọc Manh, Ninh Ngọc Manh…"
Trần Bình An thầm đọc lại hai lần, hắn cảm thấy cái tên này quả thực rất có ý thơ.
"Ngọc" là "Ngọc giai hoè ảnh lục âm âm, trường nhật thanh nhàn bãi phủ cầm", "Manh" là "Miễu miễu hà manh đạo, thương thương bao tà cốc", đại danh "Ninh Ngọc Manh" lịch sự tao nhã, nhũ danh "Điềm Cửu Nhi" dễ thương đáng yêu.
"Cửu Nhi."
Trần Bình An không nhịn được nói: "Muội trông xinh đẹp, tên cũng rất hay."
"Đây là nương của ta đặt cho ta đấy."
Ninh Ngọc Manh khẽ giọng nói: "Bình An ca ca muốn gọi ta là gì cũng được, chỉ cần là huynh gọi thì ta đều bằng lòng."
Sau khi biết đại danh của Điềm Cửu Nhi, chẳng hiểu sao tâm tình của Trần Bình An tốt hơn rất nhiều, hai người lại cùng nhau ngắm bầu trời, mặc sức tưởng tượng cuộc sống sau khi từ Bắc Hải trở về Bình An trấn, sau khi cơn buồn ngủ ập đến, Trần Bình An bèn ngã lăn ra đất ngủ say.
Ninh Ngọc Manh đã là Trúc Nguyên nhị trùng cảnh, không chỉ không cần hấp thu đồ ăn thế tục mà từ sớm cũng đã không cần phòng lạnh nữa, nàng ta cởi áo lông xuống đắp lên cho Trần Bình An, bản thân mình thì ngồi yên tĩnh ở bên cạnh nhìn hắn.
Đêm đầu tiên Trần Bình An rời khỏi Bình An trấn cứ như thế mà an ổn trôi qua, ngày hôm sau sau khi trời sáng, dưới sự dẫn dắt của Chu Cơ mọi người tiếp tục gấp rút tiến về phía bắc.
Khi ngang qua một vài thành quận phồn hoa, tiểu tử đến từ biên cương như Trần Bình An quả thực được mở mang tầm mắt không ít.
Trên đường phố của những thành quận kia ngựa xe như nước, dòng người như dệt, lá cờ của các cửa hàng san sát nối tiếp bay phất phới ở trên cao, kiến trúc ngói xanh tường đỏ hành lang uốn lượn quanh co, nước sông chảy xuyên qua thành thu hút rất nhiều sĩ tử, kiều nữ tới vui chơi uống rượu, cho dù là chỗ ngóc ngách thì cũng náo nhiệt hơn Bình An trấn rất nhiều.
Không chỉ có thế, Trần Bình An còn có thể thường xuyên nhìn thấy một số tu sĩ lưng đeo trường kiếm, bọn họ không hề nghĩ tới việc che giấu thân phận, có đôi khi thậm chí còn hóa thành ánh sáng bay đi dưới ánh nhìn chằm chằm của đám đông, lão bách tính bình thường nhìn thấy vậy mà căn bản không hề kinh ngạc, dường như đối với việc này đã nhìn nhiều thành quen rồi.
"Xem ra…"
Trong lòng Trần Bình An nghĩ: "Tu tiên tu đạo" chắc hẳn là một hiện tượng thường thấy ở những nơi này, khó trách những hương thân từng đi xa nhà ở Bình An trấn đều nói bọn họ từng nhìn thấy "người giẫm lên kiếm phi hành."
Thời điểm đi đường thỉnh thoảng sẽ nghỉ ngơi, Chu Cơ cũng sẽ phổ cập một chút quan hệ của các môn phái cho Ninh Ngọc Manh và Trần Bình An biết.
Chu Cơ là Nguyên Anh chân nhân vài trăm tuổi, nội tình nàng ta biết khẳng định rất nhiều, ví dụ như Thượng Thanh phái, Minh Tuyền tông cùng Nguyên Thận tông xuất hiện đêm đó, bọn họ có rất nhiều cơ mật.
Trong Thượng Thanh phái có một vị bối phận cao, tu vi đã đến Tượng Tương Hoá cảnh chân nhân, nhưng đã rất nhiều năm không thấy ông ta xuất hiện rồi, mọi người đều đang suy đoán liệu có phải ông ta đã thọ chung rồi không.
Dòng cửu u minh tuyền của Minh Tuyền tông kia mới là bảo vật trấn phái, dù cho toàn bộ Tượng Tương chân nhân của Minh Tuyền tông đều qua đời, chỉ cần minh tuyền vẫn còn thì môn phái này sẽ luôn có lúc có thể khôi phục lại.
Trước kia Nguyên Thận tông từng xảy ra một lần nội loạn, không chỉ mấy vị Tượng Tương chân nhân trong môn đều mất trong trận nội loạn ấy mà ngay đến cả công pháp《 Kính Hoa Thủy Nguyệt》lợi hại nhất cũng bị mất nửa phần sau, vậy mới dẫn đến việc thực lực bị đứt đoạn giảm xuống, thậm chí có tin đồn nói rằng Nguyên Thận tông đã không còn Tượng Tương chân nhân tọa trấn nữa.
Vị hôn phu của Tô Diệu Chân kia vốn dĩ là chưởng môn đời tiếp theo được nội định của Nguyên Thận tông, kết quả hắn ta cũng chết trong nội loạn, chỉ có điều Tô Diệu Chân vẫn luôn dùng danh nghĩa phụ nữ từng kết hôn để tự sống.
Còn cả "Phúc".
Đây là một tổ chức chỉ thu lưu phản đồ tông môn từ Nguyên Anh trở lên,
Nhưng mà bọn chúng lại vô cùng thông minh, về cơ bản sẽ không đụng chạm tới những đại phái như Thượng Thanh, Thiếu Nhạc, Minh Tuyền, Huyết Ảnh,... bọn chúng chỉ ra tay với một số tiểu môn tiểu phái, vậy nên cũng không có ai đi vây quét bọn chúng, vậy nên bọn chúng càng ngày càng lớn mạnh...
Trần Bình An vừa đi đường vừa nghe kể, dần dần có nhận thức càng ngày càng rõ ràng với thế giới này, nửa tháng sau, bọn họ tới một nơi gọi là Chu Tiên trấn.
Tuy rằng đây cũng là một cái trấn nhưng lại lớn hơn Bình An trấn rất nhiều, hơn nữa cư dân trên trấn còn rất nhiệt tình, đám người Trần Bình An vừa bước vào cổng thành lập tức có một người trung niên ăn mặc đúng mực đi qua bên này, cười ha ha hỏi: "Có phải ba vị muốn vào thành?"
Chu Cơ liếc nhìn đối phương một cái, biết hắn ta chỉ là một người bình thường, nhàn nhạt hỏi: "Chuyện gì?"
Mặc dù thái độ của Chu Cơ rất lạnh nhạt nhưng người trung niên lại không để ý chút nào, vẫn giữ vẻ mặt tươi cười: "Ba vị có điều không biết, hôm nay là thọ đản năm mươi của Lâm lão gia nhà chúng ta, lão nhân gia ông ấy đặt hơn trăm chỗ ở Yến Tân lâu, ngoại trừ người bản địa ở Chu Tiên trấn ra thì dù là khách nhân qua lại cũng có thể tới Yến Tân lâu ăn uống miễn phí."
Trần Bình An vốn cho rằng Chu Cơ sẽ từ chối, không nghĩ tới Chu Cơ ngẩng đầu nhìn một lát, hỏi: "Yến Tân lâu ở đâu?"
"Chính là cái đình đài lầu gác cao nhất trong trấn."
Người tiếp khách trung niên chỉ về một hướng, còn đặc biệt nói: "Hôm nay lão gia, phu nhân cùng hai vị thiếu gia đều có mặt ở đó, đến lúc ấy ba vị nói một tiếng "cung chúc Lâm lão gia thọ tỷ nam sơn", nói không chừng còn có thể lấy được thêm chút tiền thưởng đấy."
Người tiếp khách trung niên nhanh nhẹn nói xong, nhanh chóng đi đón tiếp nhóm khách nhân tiếp theo.
"Chu di, tại sao chúng ta phải đi tới thọ đản của người khác thế?"
Ninh Ngọc Manh hiếu kỳ hỏi, hành trình này đi tuy rằng không đến mức ăn gió nằm sương nhưng cũng rất ít để ý tới những chuyện dọc đường này, hôm nay không biết tại sao Chu Cơ di di lại đột nhiên nổi lên hứng thú.
"Bởi vì…"
Chu Cơ híp mắt nói: "Trên trấn có một tiểu yêu quái, đồng thời còn có đệ tử khí cơ sục sôi của Trấn Yêu tông, ta mang các ngươi đi xem náo nhiệt, cũng coi như làm giảm một chút mệt mỏi."
"Tiểu yêu quái và Trấn Yêu tông?"
Trần Bình An ngây người chốc lát, bây giờ hắn đã biết Trấn Yêu tông là một trong bảy đại phái của Huyền môn, mặc dù tổng hợp thực lực không phải là mạnh nhất nhưng từ tên gọi cũng có thể nhìn ra được môn phái này có pháp môn đặc biệt để trấn áp, khiến yêu vật đầu hàng khuất phục.
Vậy "tiểu yêu quái" thì sao?
"Cửu Nhi, yêu quái bé thế nào thì được coi là nhỏ thế."
Trần Bình An lặng lẽ hỏi Ninh Ngọc Manh.
"Cái này không nói rõ được."
Ninh Ngọc Manh cũng rất bối rối: "Chu di là Nguyên Anh nhất trùng cảnh, đối với di ấy mà nói, tất cả các yêu quái Hoá Đan, Huyền Quang, Trúc Nguyên đều có thể gọi là "tiểu yêu quái"."
Trần Bình An: ...