• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc sống ở Bình An trấn rất đơn giản, sau khi ăn cơm tối xong mọi người đều đi nghỉ ngơi từ sớm, nhưng mà Trần Bình An lại đeo một tráp sách lặng lẽ ra khỏi cửa.

Ban ngày hắn đã đồng ý với Điềm Cửu Nhi đem một số sách thánh hiền mà bản thân hắn cất kỹ cho nàng ta đọc, nhưng mà không thể để người khác biết tung tích của bọn người Điềm Cửu Nhi, cho nên chỉ có thể tới rừng trúc vào tầm này.

Kỳ thực Trần Bình An bên này vừa mới đóng cổng tre xong, Chu Cơ đã phát hiện ra rồi, nếu như tu sĩ Nguyên Anh dồn hết tâm trí để quan sát một người bình thường thì có thể biết rõ được nhất cử nhất động của đối phương.

"Trần Bình An tới rồi."

Chu Cơ nói với Điềm Cửu Nhi.

"Sớm như vậy sao."

Điềm Cửu Nhi đang lấy lá trúc trêu đùa con dế, tính cách của nàng ta ngây thơ đơn thuần, cho dù có ở trong rừng trúc vắng vẻ thì cũng có thể tìm được một chút thú vui cho bản thân.

Không lâu sau Trần Bình An đã xuất hiện bên ngoài nhà trúc, Điềm Cửu Nhi tràn đầy sức sống chạy ra ngoài đón tiếp, sau đó quở trách, nói: "Mang theo nhiều sách quá vậy, trong phút chốc ta cũng không xem hết được, ngươi vác qua đây cũng mệt, lần sau mang ít thôi."

Tiếp sau đó chính là Trần Bình An ấp úng trả lời: "Biết rồi."

"Cửu Nhi đúng là đứa trẻ lương thiện."

Trong nhà tranh, Chu Cơ thầm nghĩ.

"Hửm?"

Tức khắc lại truyền tới giọng nói có phần ngạc nhiên của Điềm Cửu Nhi: "Đây là cái gì?"

"Khoai, khoai lang."

Trần Bình An trả lời tẻ ngắt, nói: "Các ngươi có thể ăn."

Hoá ra buổi sáng lúc lau dọn, Trần Bình An phát hiện nơi này không có gì cả, lo rằng Điềm Cửu Nhi và cô cô hung dữ kia không có đồ ăn, vì vậy mới mang khoai lang của nhà mình qua đây.

Thực ra Chu Cơ từ lâu đã không còn ăn những lương thực ngũ cốc của tục thế này nữa rồi, ngay cả Điềm Cửu Nhi cũng đã qua thời kỳ tịch cốc, có điều Trần Bình An làm như thế, nói lên việc đứa trẻ thật thà này vẫn rất biết quan tâm tới người khác.

"Cửu Nhi lương thiện."

Trong lòng Chu Cơ đánh giá, nói: "Trần Bình An à, cũng không tồi!"

···

Cứ như thế, Chu Cơ và Điềm Cửu Nhi cùng sống trong rừng trúc, nội dung sinh hoạt của Trần Bình An cũng có thêm một mục - Tới nhà trúc tìm Điềm Cửu Nhi.

Trần Bình An cũng không biết tại sao lúc mình ở bên cạnh Điềm Cửu Nhi lại vô cùng tự do và thoải mái, có lẽ là do nàng ta không giống với những người bạn hàng xóm hễ không có chuyện gì lại thích bắt nạt hắn ở trên trấn.

Thu đi đông tới, chớp mắt hơn một năm đã qua đi rồi, Bình An trấn vẫn yên bình an ổn như cũ, Trần Bình An cũng trưởng thành không ít.

Buổi chiều một ngày nọ, Ngũ thẩm nhìn thấy Trần Bình An vác tráp sách đi về phía rừng trúc.

"Bình An."

Ngũ thẩm quan tâm hỏi: "Lại đi lên núi đọc sách sao?"

"Ừm."

Trần Bình An vác theo tráp sách đáp lại, hắn vẫn không khéo nói như thế.

"Bình An, đọc sách cũng không cần phải vất vả như vậy, nếu như thấy mắt khó chịu thì nhớ phải nghỉ ngơi một chút đấy."

Ngũ thẩm ở phía sau tha thiết dặn đi dặn lại.

Trong một năm này, Trần Bình An thường xuyên mang sách đi tới rừng trúc lớn tiếng đọc thơ, các hương thân trên trấn cũng không cảm thấy kỳ lạ, vốn dĩ hắn chính là một đứa trẻ yêu thích việc học tập.

"Giá mà Hổ Đầu chịu khó được như thế này thì tốt rồi."

Ngũ thẩm cười híp mắt nhìn chăm chú bóng lưng của Trần Bình An, nhưng mà cứ nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên bà ta nhớ ra một chuyện.

"Năm sau… Bình An mười sáu tuổi rồi nhỉ!"

Ngũ thẩm vỗ đùi: "Qua hai năm nữa thì có thể cưới thê tử được rồi, tính tình Bình An tốt, dáng dấp còn thanh tú như vậy, ta phải tìm cho nó một nhà thông gia thích hợp, nếu không lại bị người ta bắt nạt mất."

···

Thời điểm Ngũ thẩm còn đang vạch kế hoạch cho hôn nhân đại sự của Trần Bình An thì Trần Bình An đã đến bên ngoài nhà tranh rồi.

Kỳ thực nói ra cũng lạ, Bình An trấn có không ít thợ săn, nhà trúc cũng không phải nấp ở nơi hoang vu hẻo lánh, nhưng mà ngoại trừ Trần Bình An ra, không còn ai khác phát hiện ra nơi này nữa.

"Bình An ca ca, Bình An ca ca, Bình An ca ca…"

Trần Bình An còn chưa kịp đặt tráp sách xuống, bóng người uyển chuyển của Điềm Cửu Nhi đã xuất hiện rồi.

"Cửu Nhi."

Trần Bình An cười ha ha chào hỏi.

Đã quên mất bắt đầu từ bao giờ Điềm Cửu Nhi lại gọi Trần Bình An là "Bình An ca ca", Chu Cơ nghe thấy cũng không có phản đối.

Nếu như chỉ nhìn vào tuổi tác thì cách xưng hô này cũng không sai, vốn dĩ Điềm Cửu Nhi nhỏ hơn Trần Bình An một tuổi.

Nếu như nhìn vào thân phận và gia thế thì...

Có điều thời điểm này thì bàn gia thế gì chứ, có lẽ hai ba năm sau, Điềm Cửu Nhi sẽ phải quay về bên cạnh phụ thân của nàng ta rồi, mà Trần Bình An chỉ có thể vĩnh viễn sống trong cái trấn nhỏ này, có lẽ sẽ còn cưới một thê tử, sau đó sinh vài đứa con, cả đời cứ như thế mà trôi qua.

Cho nên, hiện tại chỉ cần Điềm Cửu Nhi thích, đồng thời khi hai thiếu niên ở cạnh nhau không có hành vi gì vượt quá khuôn phép thì Chu Cơ sẽ không nhúng tay vào chuyện chung sống của Điềm Cửu Nhi và Trần Bình An.

Thực ra hai người này, một người trung thực đôn hậu, một người ngây thơ đơn thuần, độ tuổi của bọn họ lại nhỏ, có thể có hành vi vượt quá khuôn phép gì được?

"Bình An ca ca."

Điềm Cửu Nhi tới gần ngồi xuống bên cạnh Trần Bình An, mừng rỡ nói: "Huynh còn nhớ đóa hoa mai trong vách đá không?"

"Vẫn nhớ."

Trần Bình An ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người Điềm Cửu Nhi, khuôn mặt hơi đỏ.

"Buổi sáng hôm nay nó nở hoa rồi đó!"

Đôi mắt Điềm Cửu Nhi cong cong tựa như trăng lưỡi liềm.

"Hoa mai bên vách đá" là do Trần Bình An và Điềm Cửu Nhi vô ý phát hiện ra, nó mọc lên ở giữa hai vách đá trơ trụi, rễ chôn rất nông ở trong đất, chỉ dựa vào nước mưa để nuôi dưỡng, vậy mà cũng ngoan cường nở ra một nụ hoa.

Trần Bình An và Điềm Cửu Nhi đều rất ngạc nhiên, nhất là Điềm Cửu Nhi, mỗi ngày nàng ta đều phải đi xem một lần, cũng không định dùng linh cơ thúc đẩy, chỉ muốn xem xem dáng vẻ nở rộ tự nhiên của đóa hoa mai này.

Chỉ đáng tiếc Trần Bình An quá cứng nhắc, nếu như đổi thành một người biết ăn nói thì lúc này sẽ khen một câu "hoa nở rồi cũng chỉ có thế, dù sao cũng không đẹp bằng Cửu Nhi", bảo đảm có thể dỗ cho Điềm Cửu Nhi cực kỳ vui vẻ.

Nhưng Trần Bình An ấy à, mặc dù trong lòng hắn cũng rất vui vẻ, nhưng chỉ biết trả lời ngay thẳng thế này: "Vậy thì rất tốt…"

May mà Điềm Cửu Nhi đã quen với sự ngốc nghếch của Trần Bình An, nàng ta không hề để bụng, còn túm lấy cánh tay của Trần Bình An nói: "Mau lên, ta dẫn huynh đi nhìn xem!"

"Ta… đợi một chút… muội…"

Trần Bình An cảm thấy động tác như này quá thân mật, úp úp mở mở định giằng tay ra, nhưng mà cảm nhận được xúc cảm mềm mại trơn nhẵn trên cổ tay, lời tới bên miệng lại không cách nào nói ra được, để mặc cho Điềm Cửu Nhi kéo mình chạy trong rừng trúc.

Lúc này, Chu Cơ ngồi thiền trong nhà tranh đột nhiên mở mắt ra, thấy Trần Bình An và Điềm Cửu Nhi nắm tay, khẽ nhíu mày.

Có điều Điềm Cửu Nhi không nghĩ nhiều như thế, nàng ta bức thiết đợi cả một buổi sáng chính là vì muốn chia sẻ tin tức tốt này với Trần Bình An, tới trước vách đá nàng ta mới buông tay ra.

"Bình An ca ca, ta không lừa huynh chứ, hoa mai thật sự nở hoa rồi."

"Cánh hoa màu trắng đẹp quá đi."

"Hôm nay ta đã tới xem mấy lần rồi đó."

"Hửm, Bình An ca ca, sao mặt của huynh đỏ quá vậy, bị bệnh rồi hả?"

Điềm Cửu Nhi nói chuyện rất nhanh, phút chốc đã quăng ra rất nhiều câu hỏi.

Trần Bình An không dễ gì mới đè được nhịp tim đập "thình thịch" xuống, lắp ba lắp bắp trả lời: "Ta, ta không sao, ngắm hoa."

···

Đây chính là cuộc sống thường ngày của Trần Bình An và Điềm Cửu Nhi, chẳng có gì ngoài hoa mai đã nở hoặc là một con sóc nhỏ đang làm tổ, nếu không thì chính là đầm nước bên kia đã khô cạn, con ếch đáng thương bị ép nhảy vào trong đầm.

Thực ra đều là một số chuyện vặt vãnh bình thường, nhưng mà hai người này đều có tính cách dễ dàng thỏa mãn, vì vậy bọn họ không cảm thấy nhàm chán chút nào, đồng thời trong quá trình đó còn lưu lại từng chút hồi ức một.

Rất nhanh lại tới cuối năm, trời còn đổ một trận tuyết lớn, tất cả các nhà trong Bình An trấn đều giăng hoa kết đèn, Trần Bình An cũng bỗng nhiên trở nên bận rộn, hắn là người duy nhất biết viết câu đối trong trấn, viết cả một ngày tay đều tê nhừ.

Nhưng mà có bận có mệt hơn nữa thì mỗi ngày Trần Bình An cũng sẽ dành thời gian để đi tìm Điềm Cửu Nhi, cho dù là đêm giao thừa cũng không bỏ.

Giao thừa đêm ấy, Trần Bình An ăn sủi cảo ở nhà Ngũ thẩm xong, sau đó trở về nhà lấy một miếng vải điều gói chiếc kẹp tóc lại, cất vào trong ngực đi về phía rừng trúc.

"Kẽo kẹt, kẽo kẹt~"

Khi Trần Bình An giẫm lên lớp tuyết dày đến bên ngoài nhà trúc, Điềm Cửu Nhi đã đứng đợi ở cửa rồi.

"Bình An ca ca!"

Điềm Cửu Nhi vẫn vẫy tay hỏi thăm giống như mọi khi, hôm nay nàng ta mặc một cái áo bông màu trắng, hai má ánh lên như phấn trang ngọc trác.

"Cửu Nhi, đây là quà…"

Trần Bình An nhìn thấy Điềm Cửu Nhi, vội vàng lấy bọc vải điều trong túi áo ra, có điều bởi vì là lần đầu tiên tặng quà nên có chút căng thẳng, không cẩn thận làm chiếc kẹp tóc bị rơi xuống dưới.

Lễ vật rơi vào trong tuyết, Trần Bình An lập tức cảm thấy áy náy, không nghĩ tới Điềm Cửu Nhi lại chủ động khom lưng, nhặt chiếc kẹp tóc rất bình thường này lên.

"Bình An ca ca, đây là quà huynh tặng cho ta sao?"

Điềm Cửu Nhi thổi thổi bông tuyết dính trên kẹp tóc, hỏi Trần Bình An.

"Ừm."

Giọng Trần Bình An nhỏ như muỗi kêu.

"Lách cách!"

Điềm Cửu Nhi trực tiếp kẹp chiếc kẹp tóc lên đầu mình, sau đó ngẩng đầu lên, trong mắt vụt qua tia sáng rực rỡ: "Bình An ca ca, có đẹp không?"

Lúc này gặp tuyết ngừng rơi, ánh trăng giăng đầy trời, đất bằng phủ trắng xóa, thiên không chuyển ánh bạc, còn Điềm Cửu Nhi cứ mỉm cười như vậy, phảng phất như ngoài sắc trăng sắc tuyết ra nàng ta chính là tuyệt sắc thứ ba.

"Đẹp…"

Trần Bình An chỉ liếc một cái bèn cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng.

Hai người đứng đối diện nhau, ở phía không xa, thỉnh thoảng Bình An trấn lại truyền tới vài tiếng pháo nổ, đúng lúc phá vỡ bầu không khí im lặng, dưới hoàn cảnh này, đột nhiên có một cảm giác rất kỳ lạ xuất hiện trong lòng hai người bọn họ.

Cảm giác này vừa ngọt vừa chát, vừa chân thực lại có chút hư ảo, giống như còn cách một tầng sương mỏng, nếu như muốn tìm được chủ tâm trong sương mù, vậy có lẽ còn cần có dũng khí đi đẩy những sương mù này ra.

Xem tình hình hiện tại, hai người đều chưa tới thời khắc kích thích cái dũng khí này.

Qua rất lâu sau, Điềm Cửu Nhi mới yếu ớt nói: "Bình An ca ca, huynh biết không, trước khi nương thân của ta mất, bà cũng từng tặng một cây trâm cài tóc trong đêm giao thừa cho ta."

Trong quãng thời gian hai năm, trước giờ Điềm Cửu Nhi chưa từng đề cập tới bối cảnh gia đình của nàng ta, Trần Bình An nhất thời không biết phải an ủi thế nào.

Nhưng mà hình như Điềm Cửu Nhi chỉ muốn tìm một người để dốc bầu tâm sự, cho nên nàng ta tự nói tự trả lời: "Tuy rằng cha ta và Chu di đều nói Tước Hỏa Phiến mới là bảo bối thật sự, nhưng đó lại là thứ ta quý trọng nhất."

Điềm Cửu Nhi vừa nói vừa lấy ra một chiếc trâm cài ngọc bích từ trong ngực.

Toàn thân chiếc trâm cài này sáng trong, màu xanh như thể sắp ngưng được ra nước, đầu đuôi nhọn còn có vài hạt trân châu trơn bóng mượt mà điểm xuyết ở giữa, không biết đẳng cấp cao hơn chiếc kẹp tóc Trần Bình An tặng bao nhiêu lần.

"Bình An ca ca, ta cho huynh sờ một cái."

Điềm Cửu Nhi đưa chiếc trâm cài ngọc bích tới trước mặt Trần Bình An, rất nghiêm túc nói: "Bình thường ngay cả cha ta cũng không cho đụng vào đâu."

"Ồ."

Trần Bình An sờ cẩn thận từng li từng tí, vào giây phút tiếp xúc với đầu ngón tay, trâm ngọc hình như thông linh, khẽ sáng lên một chút, có điều chỉ trong nháy mắt.

Có lẽ là bởi vì nhớ mẫu thân, hôm nay Điềm Cửu Nhi có hơi sa sút, Trần Bình An lại càng không biết tìm đề tài nói chuyện kiểu gì, hắn chỉ yên tĩnh ở bên cạnh Điềm Cửu Nhi, nếu như nàng ta muốn nói chuyện thì sẽ lập tức có người có thể nghe được.

"Trần Bình An."

Không biết từ lúc nào Chu Cơ đã đến bên cạnh bọn họ, sau khi quan sát Trần Bình An hồi lâu mới mở miệng nói: "Ngươi về nhà đi."

Trần Bình An quay đầu lại, mùa đông rét lạnh, Chu Cơ vẫn mặc chiếc váy dài màu đen hai năm trước, dường như mạng che mặt màu đen trên mặt trước giờ cũng chưa từng tháo xuống.

"Nhưng mà…"

Trần Bình An muốn nói tâm trạng của Điềm Cửu Nhi không tốt, nhưng loại lời nói quan tâm người khác như này, đôi môi hắn mấp máy vài lần, vẫn không thể biểu đạt ra được.

"Ta biết, ngươi trở về đi."

Dường như Chu Cơ hiểu ý của Trần Bình An, lúc này, Điềm Cửu Nhi cũng ngẩng đầu lên nói: "Bình An ca ca huynh quay về trước đi, đã muộn lắm rồi, trên đường cẩn thận một chút, ngày mai chúng ta gặp lại."

"Ừ."

Lúc này Trần Bình An mới đứng dậy trở về nhà, đi được nửa đường lại không yên tâm quay đầu lại, nhìn thấy Điềm Cửu Nhi cũng đang ngơ ngẩn nhìn mình, trong lòng mới an tâm hơn một chút.

···

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK