• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Chu Cơ độn quang lần thứ hai dừng lại, nàng ta chủ động bảo Trần Bình An mở mắt ra.

Kỳ thực lúc Trần Bình An còn chưa mở mắt, hắn đã phát giác được nơi này có chỗ khác biệt, chẳng hạn như hô hấp càng thêm thông suốt, trong đầu cũng thanh tỉnh không thể giải thích được, hơn nữa ngay cả tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.

Sau khi mở mắt ra, chỉ nhìn thấy đằng xa là dãy núi hùng vĩ vô tận, thất phong núi xuyên thẳng vào mây, khắp trời thanh khí quyển phong, hà vân mênh mông trong suốt tràn bờ.

Gần đó là tùng bách um tùm rậm rạp, còn có những loại hoa cỏ kỳ lạ mà hắn không nhận ra, chúng ỷ vào linh cơ tươi tốt của nơi đây mà tùy ý nở rộ lung tung, trong mũi Trần Bình An đều là mùi hương cỏ ngọc thơm nức.

“Cô cô, đây chính là Vân La sơn sao?”

Trần Bình An nhìn về phía Thất Phong sơn mạch kia, hỏi Chu Cơ.

“Hôm nay đã quá muộn rồi.”

Chu Cơ không trả lời, chỉ nói: “Ngươi nghỉ ngơi một lát trước đi, ngày mai ta dẫn ngươi lên núi.”

“Ồ.”

Trần Bình An ngoan ngoãn gật đầu, hắn không hề nghi ngờ gì cả, ngược lại cảm thấy lần đầu tiên đến Vân La sơn làm khách chắc chắn là nên chọn một cơ hội thích hợp để đến cửa bái phỏng.

Nhưng đêm nay Trần Bình An cũng không ngủ được, thứ nhất là hắn có hơi căng thẳng, ngày mai sau khi gặp Cửu Nhi và người nhà của nàng ấy, chính mình nên chào hỏi như thế nào, hai là phong cảnh xung quanh “Vân La sơn” cực kỳ đẹp, gió đêm yên tĩnh, tinh tú lấp lánh, còn thường xuyên có những tia độn quang xẹt ngang qua bầu trời, hoặc chính là tu sĩ cưỡi mây cưỡi hạc kết giao bay qua.

Phi hạc kêu to, âm thanh chấn động Cửu Cao, một cảnh tượng phái Tiên gia.

“Hóa ra nhà của Cửu Nhi lại đẹp như vậy.”

Trần Bình An thầm nghĩ trong lòng.

Buổi sáng ngày hôm sau, Chu Cơ dẫn theo Trần Bình An bộ hành lên núi, nếu như đổi thành người khác, có thể sẽ hỏi một câu: “Tại sao hôm nay lại không ngự quang phi hành nữa?”

Nhưng Trần Bình An lại không có lòng hiếu kỳ lớn như vậy, suốt cả đường Chu Cơ im lặng không nói gì, hắn liền tự mình chiêm ngưỡng phong cảnh tuyệt đẹp của “Vân La sơn”, cũng không thấy nhàm chán chút nào.

Cũng không biết đã leo bao lâu, cuối cùng Chu Cơ đã dừng lại ở một quảng trường ngay lưng chừng núi.

Trần Bình An phóng mắt nhìn xung quanh, quảng trường này cực kỳ lớn, cứ cách mỗi mười trượng là lại đặt một cái vạc đồng khổng lồ, bên trong vạc khói xanh từng sợi, hương vị rõ ràng mà không tiêu tan.

Ở phía sau quảng trường này là vô số cung điện lầu các thấp thoáng như ẩn như hiện dưới những ngọn đồi xanh, có thể nhìn thấy suối chảy thác phun ở khắp nơi, dưới ánh nắng khuấy động tản ra ánh sáng lộng lẫy.

Không chỉ có vậy, thất phong núi khổng lồ kia nhìn từ xa vào hôm qua, hình dáng của chúng đã dần hiện ra, đỉnh núi lao thẳng vào sâu trong mây trắng, giống như kiều long bay lên trời, mây mù bùng lên, nhật nguyệt dao động.

“Quả nhiên là tạo hóa Chung Thần Tú, Vân La sơn thật là hùng tráng.”

Trần Bình An không khỏi tán thưởng một tiếng, hắn lại dời ánh mắt nhìn sang quảng trường ở lưng chừng núi này.

Trên quảng trường có rất nhiều người, không ít người đều là công tử hoặc là tiểu thư phú gia mặc sa tanh lụa, trên eo đeo tử ngọc tinh xảo, xung quanh có rất nhiều người hầu chen chúc, nhưng tất cả mọi người đều xếp hàng một cách trật tự, không ai lớn tiếng gây ồn ào.

"Hóa ra quy củ của Vân La sơn nghiêm ngặt như thế, ngay cả việc vào núi cũng cần phải xếp hàng.”

Trần Bình An nghĩ như vậy và tự nhắc nhở bản thân lát nữa sau khi gặp Cửu Nhi, nhất định phải tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt.

Lúc này, Chu Cơ đột nhiên nói: “Ngươi ở đây đợi một lát, ta đi hỏi chút chuyện.”

Chu Cơ nói xong thì đi mất, chỉ thấy nàng ta đi đến trước mặt một người quản sự mặc áo choàng màu trắng ở trên quản trường, lấy ra một tấm lệnh bài rồi nói vài câu, lại chỉ chỉ về phía Trần Bình An.

Trần Bình An không biết bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng nhìn thấy người lạ chú ý đến mình, hắn lại có chút không quen, nhưng vẫn lễ phép thi lễ một cái.

Quản sự kia híp mắt đánh giá một hồi, sau đó gật gật đầu, nhận lấy tấm lệnh bài kia.

Chu Cơ lúc này mới quay lại bên cạnh Trần Bình An, nói: “Lát nữa ngươi đi theo đám người xếp hàng kia, như vậy là có thể vào núi rồi.”

“Vâng.”

Trần Bình An ngây ngốc tiếng lên trước vài bước, đột nhiên phát hiện Chu Cơ vẫn đứng tại chỗ không động đậy, lúc này mới lấy làm lạ hỏi: “Chu Cơ cô cô không đi xếp hàng sao?”

“Ta không xếp hàng.”

Chu Cơ lắc đầu, mạng che mặt màu đen phấp phới trong gió.

“Đúng rồi nhỉ.”

Lúc này Trần Bình An mới phản ứng lại, chính mình là người ngoài, cho nên mới cần phải tuân thủ lễ tiết xếp hàng để vào núi.

Nhưng đối với Chu Cơ cô cô mà nói, thực ra nàng ta chỉ đang về nhà mà thôi.

“Vậy thì ta đi đây.”

Tuy nhiên, khi Trần Bình An đang muốn đi qua thì Chu Cơ ở phía sau đột nhiên gọi hắn lại.

“Trần Bình An.”

Trong giọng nói của Chu Cơ có một chút run rẩy bất thường, nhưng Trần Bình An lại không hề nhận ra.

“Hả?”

Trần Bình An quay đầu lại.

Chu Cơ chậm rãi đi đến trước mặt Trần Bình An, nhìn người thiếu niên hơn hai năm trước dáng người còn chưa cao bằng mình này, bây giờ miễn cưỡng đã có thể xem như một tên tiểu tử choai choai rồi.

“Sau khi vào núi.”

Chu Cơ dặn dò nói: “Ngươi đừng nói với bất cứ ai về Long Nguyên trên người ngươi.”

Chuyện này Phó Thanh Nịnh cũng đã từng đề cập nhưng nàng ta chỉ nhắc Trần Bình An không cần phải căng thẳng, bởi vì trên thế gian này đại năng có thể nhìn thấu Long Nguyên trong người của Trần Bình An, cơ bản đều là cấp bậc bằng với phụ thân Phó Đạo Tề của nàng ta.

Loại người như vậy, sẽ đến rừng trúc của Bình An trấn tìm vận rủi của Trần Bình An sao?

“Ta biết rồi.”

Trần Bình An gật đầu một cách nặng nề, chính mình không nói là được rồi.

“Ngoài ra...”

Lần đầu tiên Chu Cơ dịu dàng với Trần Bình An, lúc này nàng ta giống như một người mẫu thân có hài tử sắp đi xa, lòng tràn đầy bất đắc dĩ nhưng lại không có khả năng ngăn cản.

Cuối cùng, Chu Cơ chỉ nghiêm túc dặn dò bốn chữ: “Sống cho thật tốt!”

Phía xa mây trắng lớp lớp, bầu trời dài dằng dặc, cũng không biết là làm sao, Trần Bình An đột nhiên có loại cảm giác “biệt ly”.

“Chu Cơ cô cô...”

Trần Bình An đột nhiên có chút không biết làm sao.

“Đi đi.”

Chu Cơ vỗ vai Trần Bình An, ra hiệu cho hắn đi qua xếp hàng.

Trần Bình An tiến lên hai bước, quay đầu, Chu Cơ cô cô vẫn đứng ở đó.

Đi được mười bước, quay đầu, Chu Cơ cô cô vẫn ở đó.

Nhưng mà đợi đến khi hắn thật sự xếp vào hàng, quay đầu lại lần nữa, Chu Cơ cô cô đã không còn thấy nữa.

“Người đâu?”

Trần Bình An nhất thời cảm thấy lạc lõng, ở quảng trường xa lạ này, còn cả mặc quần áo không hợp với mọi người, chính mình giống như bị bỏ rơi vậy.

“Không sao đâu.”

Trần Bình An lại tự an ủi bản thân: “Có lẽ chỉ là Chu Cơ cô cô đến chào Cửu Nhi trước thôi.”

Nghĩ đến Ninh Ngọc Manh, trong lòng Trần Bình An mới dần dần bình tâm một chút, hàng ngũ rất nhanh đã đến lượt hắn, quản sự đưa qua một bảng danh sách và nói: “Ghi lại quê quán và dòng họ của mình lên trên .”

Lúc Trần Bình An đang hạ bút viết, trong lúc vô ý quét mắt liếc nhìn phía trước danh sách, phát hiện đều là một loại “Đại Tấn hoàng tộc Cơ Lệnh Minh, tôn thất Đại Sở Hạng Chính Lễ, hoàng tộc Đại Tề Khương Sĩ Quý...” này.

“Bình An trấn, Trần Bình An.”

Trần Bình An vững vàng viết xuống sáu chữ này, sau đó mơ màng mà thấp thỏm đi theo hàng ngũ tiến vào một đại điện nào đó.

Trong đại điện thờ phụng một bức đạo nhân kim tượng, chỉ thấy ông ta một tay cầm kiếm, tay kia cầm phất trần, chân đạp tinh hà sáng chói, quanh thân lôi vân cuồn cuộn, giống như nhân vật của Đạo tổ.

Lúc này, vị quản sự kia bước vào và nói: “Tại hạ Chiêm Đình Thiên, là quản sự đệ tử ngoại thất, sau này các ngươi cứ gọi ta Chiêm sư huynh là được.”

“Chiêm sư huynh, Chiêm sư huynh, Chiêm sư huynh...”

Những người trẻ tuổi xuất thân tông thất hoàng tộc là có mí mắt linh hoạt nhất, lập tức nhiệt tình xưng gọi.

Trần Bình An nhìn trái nhìn phải, hắn không biết rốt cuộc bản thân có nên gọi theo hay không.

Tuy nhiên, dường như Chiêm Đình Thiên không hề quan tâm đến những lời tâng bốc này, hắn rất thẳng thắn nói: “Tâm tư của các ngươi ta cũng biết cả rồi, cho nên vốn không có yêu cầu gì quá lớn, mọi người chung sống hòa thuận với nhau là được, nhưng quy tắc thì không thể phá vỡ...”

Chiêm Đình Thiên nhìn vào bức đạo nhân kim tượng nói: “Đây là người sáng lập môn phái Thanh Thần tổ sư, các ngươi dập đầu trước đi.”

“Hả?”

Trần Bình An nghe xong thì sững sờ một chốc, đi vào tìm người cũng cần phải dập đầu sao?

Có điều, đây chính là tổ sư lập phái của “Vân La sơn”, vậy chắc chắn cũng là trưởng bối tiên tổ của Cửu Nhi, tính từ phía Cửu Nhi bên này, dập đầu cho vị lão nhân gia này có vẻ cũng không có gì.

Thế là, sau khi Trần Bình An cùng tất cả mọi người nghiêm túc thành thật hành lễ xong, đột nhiên ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện phía trên đại điện có treo một tấm bảng hiệu thật cao.

Phía trên, khắc lấy bốn chữ lớn rồng bay phượng múa: Vô Cực Thượng Thanh.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK