Thần thức của Nguyên Anh chân nhân có thể phóng ra mấy chục dặm, theo lý mà nói tuy rằng Khê Phong sơn cũng rất lớn, nhưng trong mắt Chu Cơ hẳn cũng chỉ như trong suốt.
Nhưng ở vị trí tận cùng bên trong của Khê Phong sơn, Chu Cơ vẫn cảm thấy dường như có một đoàn sương trắng mờ nhạt mơ hồ, ngăn chặn thần thức của mình thăm dò, đó chỉ có thể là có người cố ý.
Bởi vì bên cạnh có Điềm Cửu Nhi, Chu Cơ không muốn gây rắc rối, lúc đầu chỉ là muốn ở lại bên ngoài Khê Phong sơn, nhưng sau mấy ngày, nàng ta phát viện Bình Nguyên quận bình thường này lại đột nhiên xuất hiện một số Nguyên Anh chân nhân.
Còn có mấy cỗ khí cơ, không tránh không né bay thẳng lên bầu trời phía trên Khê Phong sơn.
“Chẳng lẽ là hành tung đã bị lộ? Cho nên những người này là Nguyên Anh chân nhân của Thanh Khâu sơn?”
Chu Cơ cũng không quá chắc chắn, nhưng lão Ngưu kia của Thanh Khâu sơn bởi vì nhi tử bị giết chết mà có lẽ thần chí không tỉnh táo rồi, trong giai đoạn vùng vẫy trước khi chết này, vẫn nên tránh né là tốt nhất.
Chu Cơ cũng không hề do dự, không nói hai lời liền dẫn theo Ninh Ngọc Manh và Trần Bình An đi đến vùng nội địa của Khê Phong sơn.
Trong núi sâu vừa u ám vừa yên tĩnh, sợi mây ẩm ướt quấn lấy những thân cây cổ thụ, giống như giăng lên cái lưới lớn tầng tầng lớp lớp cho bọn chúng, cũng giống như đáy biển vô cùng xanh thẳm, một tia nắng cũng không thể lọt vào.
Mặc dù Chu Cơ không nói gì cả, nhưng Ninh Ngọc Manh và Trần Bình An đều có thể nhận ra được không khí cấp bách, bọn họ cũng không hề lên tiếng, lặng lẽ đi theo phía sau Chu Cơ.
Chu Cơ cứ đi rồi dừng, luôn luôn thay đổi phương hướng, có lẽ là để tránh truy binh đằng sau, thật ra trong lòng nàng ta cũng khá lo lắng, tại sao phía sau luôn có mấy tia thần thức của Nguyên Anh đang lượn vòng, theo lý mà nói thì chính mình không hề bị lộ.
Ba người cứ như vậy không biết đã đi bao lâu, Trần Bình An đột nhiên phát hiện phía trước hình như có vài tia ánh sáng đang chiếu vào đây.
Tăng nhanh bước chân đi qua đó, chỉ cảm thấy tầm mắt bỗng nhiên trở nên rõ ràng, con suối nhỏ ở gần đó chảy nước róc rách, phía xa núi xanh liên miên trập trùng, trên đỉnh núi có vô số sợi mây trắng đang bọc lấy, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng kêu của chim, quả là một bức họa sơn thủy ý cảnh.
Đi đường cả ngày lẫn đêm, Trần Bình An và Ninh Ngọc Manh đều cảm thấy khá mệt mỏi, sau khi nhìn thấy cảnh sắc của chỗ này, cả thể xác và tinh thần trong nháy mắt đều phấn chấn lên.
Chu Cơ lại đầy vẻ cảnh giác, bởi vì nơi này chính là nội địa của Khê Phong sơn, cũng là nơi mà đoàn sương trắng kia bao phủ trước đó.
Mặc dù những thần thức ở phía sau đột nhiên dừng lại rồi biến mất, nhưng chỗ này vẫn có hai cỗ khí cơ của hai Nguyên Anh khác mạnh hơn.
“Vốn tưởng rằng sẽ là lão bằng hữu, không ngờ người đến lại là bằng hữu mới.”
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo quanh quẩn trong hẻm núi: “Nhưng mà, chỗ này của tại hạ lại không hoan nghênh những người bạn mới.”
Nói xong, chỉ cảm thấy có một cơn gió mát chầm chậm thổi tới, trong gió hình như có một cây hoa lê quấn vào bên trong, đợi đến khi hoa lê bị gió thổi bay rơi xuống, trước mặt đám người Trần Bình An xuất hiện một nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi, cả người mặc áo bào màu trắng, khí chất nổi bật bất phàm.
Hắn ta liếc nhìn ba người Chu Cơ một cái, khá là ngạc nhiên nói: “Người của Vân La sơn?”
Cùng lúc đó, Chu Cơ cũng nhận ra nền móng của đối phương: “Người của Bách Hoa cốc?”
Bách Hoa cốc cũng là một trong Huyền môn thất đại phái, cực kỳ am hiểu về y thuật, có tiếng là “từ Tượng Tương cảnh trở xuống, cho dù có bị thương nặng đến thế nào, chỉ cần vẫn còn hồn phách, đi vào trong Bách Hoa cốc thì sẽ không chết được.”
“Nguyên Anh chân nhân của Bách Hoa cốc ở trong này làm gì?”
Chu Cơ có hơi khó hiểu, lại cẩn thận đánh giá dò xét người kia vài lần, nàng ta lập tức nghĩ đến một cái tên: “Là Tiêu chân nhân Tiêu Ma Kha?”
“Hửm?”
Đối phương càng ngạc nhiên hơn, nhưng cũng không hề phủ nhận: “Ta đã ở ẩn gần hai trăm năm, không ngờ lại còn có người có thể nhận ra ta, có điều tại hạ đã không phải là đệ tử của Bách Hoa cốc nữa.”
“Tiêu chân nhân năm đó khuấy động phong vân lớn như vậy, ai lại có thể quên cho được.”
Chu Cơ nhìn trái nhìn phải: “Nếu Tiêu chân nhân đã ở đây, vậy thì Cố chân nhân nhất định cũng ở đây.”
“Không sai, chuyết kinh cũng ở đây.”
Tiêu Ma Kha thoải mái cười một tiếng, nói với sơn sốc: “Phu nhân, đạo hữu của Vân La sơn tuy rằng không phải bằng hữu, nhưng cũng chẳng phải kẻ thù, không ngại thì ra đây gặp mặt.”
Lời nói vừa dứt thì nhìn thấy trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đám khói trắng mù mịt, khi đám khói rơi xuống đất, một bóng người bước ra từ bên trong.
Trần Bình An cảm thấy cách xuất hiện này vô cùng quen mắt, cuối cùng vẫn là Ninh Ngọc Manh ở bên cạnh lẩm bẩm nói: “Hóa ra Cố chân nhân là người của Nguyện Thận tông, thế nhưng Huyền môn và Ma Tống có thể kết hôn sao?”
Sau khi được Điềm Cửu Nhi nhắc nhở, Trần Bình An cuối cùng cũng nhớ ra “nữ nhân xấu xa” Tô Diệu Chân cũng xuất hiện như thế này.
Vị Cố chân nhân này có dáng người cao gầy uyển chuyển, trên mặt cũng mang một tấm lụa mỏng, nàng ta rất có lễ nghĩa, chủ động chắp tay với Chu Cơ: “Cố Hoành Ba hữu lễ.”
Chỉ có một tiếng “Cố Hoành Ba”, nhưng lại không thêm tiền tố “Nguyện Thận tông.”
Cách làm lược bỏ thụ nghiệp sư môn này, thông thường chỉ có hai loại trường hợp, một loại là bị trục xuất khỏi sư môn, loại kia chính là phản bội sư môn, nếu không thì người tu tiên đều sẽ chủ động giới thiệu gia môn.
“Không dám, Vân La sơn Chu Cơ.”
Chu Cơ cũng khách sáo hồi lễ, sau đó giải thích nói: “Bọn ta không hề cố ý quấy rầy cuộc sống của hiền phu thê, chỉ là đi nhầm đường trong lúc vô tình, không cẩn thận xông nhầm vào chỗ này mà thôi.”
“Ta biết.”
Tiêu Ma Kha cười: “Chu chân nhân nếu như muốn làm phiền thì cũng sẽ không chỉ dẫn theo hai con búp bê đến đây.”
Ninh Ngọc Manh chỉ có tu vi Trúc Nguyên nhị trùng cảnh, còn Trần Bình An ư, bây giờ hắn nhiều nhất chỉ là Trúc Nguyên nửa trùng cảnh, trong mắt của Nguyên Anh chân nhân há chẳng phải là búp bê sao.
Mỗi một động tác trên người Tiêu Ma Kha đều rất có phong thái Nguyên Anh chân nhân của Huyền môn đại phái, Trần Bình An cảm thấy hắn ta và Chúc Đình Quân rất giống nhau, tất cả đều là tiên phong đạo cốt, dáng vẻ nho nhã lễ độ.
“Đa tạ Tiêu chân nhân hiểu cho.”
Chu Cơ do dự một lát rồi lại nói: “Lúc trước đi đường quá vội vàng, hai đứa trẻ màn trời chiếu đất chịu không ít khổ cực, cho nên ta muốn nghỉ lại vài ngày ở Khê Phong sơn, không biết liệu có làm phiền đến Tiêu chân nhân và Cố chân nhân không.”
Chu Cơ bây giờ đã hiểu rõ, màn sương trắng che chắn linh cơ ở đây chính là do Cố Hoành Ba tạo ra, chỉ là thần thông của Nguyện Thận tông mà thôi.
Nhưng cũng vừa hay có thể mượn thần thông này để tránh đi những Nguyên Anh chân nhân của Thanh Khâu sơn ở phía sau kia.
Đáng tiếc Tiêu Ma Kha liếc mắt đã nhìn thấu được mưu đồ này, hắn ta không giận không hờn, chỉ bình tĩnh nói: “Chu chân nhân, ta nhìn ra được hẳn là ngươi vì trốn tránh kẻ thù, nhưng chỗ này vốn chẳng phải là chốn đào nguyên, nói không chừng sau này sẽ biến thành một cục diện tu la.”
Chu Cơ tưởng rằng bọn họ chỉ là không muốn bị quấy rầy, cho nên lùi bước nói: “Chúng ta không ở lại chỗ này, đi dựng một cái nhà tranh bên ngoài cách đây mười dặm, hơn nữa một tháng sau sẽ rời khỏi.”
Đối với người tu đạo động một chút sẽ bế quan vài năm mà nói thì một tháng quả thực là rất ngắn.
Tiêu Ma Kha nhìn thấy không thể khuyên nhủ Chu Cơ được, quay người hỏi Cố Hoành Ba: “Phu nhân thấy thế nào?”
“Khê Phong son vốn không phải thuộc sở hữu của hai phu phụ chúng ta.”
Giọng nói của Cố Hoành Ba trầm lắng, ngữ điệu không chứa chút tia khói lửa: “Nếu Chu chân nhân muốn nghỉ chân tạm thời, vậy thì cứ ở đi, chỉ là nếu như nghe thấy bên ngoài có gì khác thường thì mong hãy rời đi sớm mới đúng.”
Hai phu phụ này nói xong thì rời đi, Chu Cơ cũng thực sự tùy tiện dựng một cái nhà tranh cách đó mười dặm, rồi kể về câu chuyện xưa của Tiêu Ma Kha và Cố Hoành Ba.
…