"Ngươi là yêu quái?"
Trần Bình An không tin lắm, trong Bình An trấn có một số trưởng bối sau khi đi xa trở về thì nói thế giới ở bên ngoài rất hỗn loạn, không chỉ có yêu quái mà ngay cả người cũng có thể giẫm lên kiếm rồi phi hành trên không.
Trần Bình An chưa từng nhìn thấy, trong sách thánh hiền cũng không nói tới những điều này, nhưng tốc độ chữa lành vết thương này ngày hôm nay đã vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của hắn.
“Đúng thế, ta chính là yêu quái.”
Điềm Cửu Nhi nói xong còn giơ hai tay lên, gập cong mười đầu ngón tay trắng nõn mịn màng, trong cổ họng cố ý phát ra âm thanh: "Hú~"
Nàng ta vốn dĩ định hù dọa thiếu niên trước mặt này một chút, nhưng lại không để ý lúc mình làm ra động tác này đáng yêu biết nhường nào, cho nên Trần Bình An nhìn thấy có hơi ngây người, sau đó đỏ mặt nghiêng đầu qua một bên.
"Trần Bình An, sao ngươi lại không sợ thế?"
Điềm Cửu Nhi hỏi, nàng ta còn thấy lạ vì không dọa được người ta.
"Có, có gì đáng sợ đâu, ngươi cũng không phải là yêu quái…"
Trần Bình An không dám nhìn thẳng vào Điềm Cửu Nhi, chỉ nói lẩm bà lẩm bẩm: "Có lẽ trên thế giới này không có yêu quái thực sự."
"Hú~"
Điềm Cửu Nhi nhăn nhăn cánh mũi dễ thương, làm ra vẻ như bà cụ non nói: "Ngươi còn nhỏ, trên đời này có rất nhiều chuyện ngươi không biết đâu."
Nói thế này làm Trần Bình An cũng bắt đầu không phục, nghểnh cổ đáp lại: "Tỏ vẻ gì chứ, ngươi nhìn còn nhỏ hơn ta kìa."
"Ta chắc chắn là lớn hơn ngươi."
Điềm Cửu Nhi cũng không tranh cãi, hỏi ngược lại: "Trần Bình An, sinh thần của ngươi là ngày tháng năm nào?"
"Ta là được nhặt về, lão phu tử nói sinh thần của ta chính là ngày nhặt ta về."
Trần Bình An cũng là một người thẳng thắn, trả lời thành thật: "Cho nên năm nay ta mười bốn tuổi sáu tháng rồi."
"Hả?"
Điềm Cửu Nhi có phần ngạc nhiên: "Ngươi đã mười bốn tuổi rồi, vậy mà lại lớn hơn ta muột tuổi, sao cứ cảm thấy dáng vẻ của ngươi giống như chỉ mới mười hai tuổi vậy."
"Vóc dáng của ta cao hơn ngươi, sao lại nhỏ hơn ngươi được?"
Trần Bình An còn khua tay múa chân thể hiện chênh lệch chiều cao giữa hai người, đại khái Điềm Cửu Nhi thấp hơn Trần Bình An khoảng nửa cái đầu.
"Vóc dáng cao hơn cũng đâu thể chứng minh tuổi lớn hơn."
Điềm Cửu Nhi "hùng hổ" phản bác.
"Nhưng mà ta đúng là lớn hơn ngươi một tuổi đấy."
Trần Bình An không hiểu phong tình, cứ nhất định phải phân thắng thua với Điềm Cửu Nhi.
···
Chu Cơ ở trong nhà âm thầm lắng nghe một lúc, không nhịn được mà bật cười khanh khách, có lẽ chỉ có những thiếu niên vô lo vô nghĩ này mới đi so đo xem tuổi tác của ai lớn ai nhỏ.
Không lâu sau, tiếng tranh luận ở bên ngoài dần biến mất, một mình Điềm Cửu Nhi dạo bước quay lại.
"Trần Bình An trở về rồi?"
Chu Cơ hỏi.
"Ừm."
Điềm Cửu Nhi gật đầu, lại bổ sung thêm một câu: "Ta còn nói với Trần Bình An ta tên là Điềm Cửu Nhi, không phải Điềm Tửu Nhi. Hắn nói vì để cảm tạ chuyện ta trị khỏi vết thương cho hắn, quyết định cho ta mượn đọc quyển sách thánh hiền mà hắn cất kỹ nhiều năm."
"Hắn còn cất kỹ nhiều năm?"
Chu Cơ lắc lắc đầu, bản thân Trần Bình An mới có mười mấy tuổi đầu mà cũng gọi là cất kỹ nhiều năm, nhưng mà chắc hẳn đó cũng là món đồ mà hắn rất quý trọng.
"Con không sợ hắn đột nhiên hối hận, không muốn mang qua đây nữa…"
Lời của Chu Cơ tới bên miệng, đột nhiên nhớ đến gương mặt kiên định dưới ánh nắng khi nãy của Trần Bình An, lại nuốt câu nói này trở lại.
Hiện tại nàng ta đã tin rồi, đối với thiếu niên này mà nói, chỉ cần là chuyện hắn đồng ý nhận lời thì cho dù phía trước có là núi đao biển lửa, hắn cũng nhất định sẽ lội qua.
Chu Cơ lại nhìn về phía Điềm Cửu Nhi, nàng ta đang ngồi bên cạnh mình, bàn tay vuốt ve một chiếc quạt giấy, trong mắt toàn là nhớ nhung.
Chiếc quạt xếp này nhỏ xinh lung linh, Điềm Cửu Nhi có thể nắm chắc trong một bàn tay, nhưng mà bề ngoài nhìn có vẻ vô cùng lộng lẫy, toàn thân óng ánh phớt đỏ, thỉnh thoảng có ánh sáng lưu chuyển, cán quạt khắc hoa văn bùa chú, vừa nhìn đã biết không phải vật bình thường.
Chu Cơ lấy chiếc quạt từ trong tay Điềm Cửu Nhi qua xem, phật nhẹ một cái, mặt quạt "soạt" một tiếng mở ra, ở giữa hình như còn thấp thoáng truyền ra tiếng phượng hoàng kêu trên chín tầng mây, còn chưa sử dụng pháp lực để thúc đẩy mà nhiệt độ trong gian nhà trúc đã đột nhiên tăng cao rồi.
"Phật!"
Chu Cơ gấp quạt lại, cảm giác nóng bức khô hanh kia cũng biến mất trong nháy mắt.
Chu Cơ đưa trả lại cho Điềm Cửu Nhi, nói: "Tước Hoả Phiến không chỉ là di vật mà nương thân của con để lại cho con, nó còn là bảo bối hiếm có trên đời, tu vi của con bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn triển khai được hết uy năng của nó, trước lúc đạt tới Huyền Quang cảnh thì đừng sử dụng nó quá nhiều lần.
"Ta biết rồi~"
Điềm Cửu Nhi rất nghe lời, ngoan ngoãn gài Tước Hoả Phiến ở bên eo, sau đó dùng hai tay bưng mặt, ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cứ như vậy sau khi yên tĩnh một lát, Chu Cơ bỗng nhiên hỏi: "Cửu Nhi, con cảm thấy nơi này thế nào?"
"Khá tốt."
Điềm Cửu Nhi nhìn ra xa nơi rừng trúc rậm rạp bên ngoài ngôi nhà, còn có Bình An trấn ở cách đó không xa, nói: "Nơi đây tĩnh mịch yên bình, cảnh sắc cũng hợp lòng người, những người ở trấn trên kia đều là người thường, bọn họ không biết đạo pháp, không tranh quyền đoạt lợi, càng sẽ không vì một món bảo bối mà đánh tới đánh lui…"
"Chu di."
Điềm Cửu Nhi khát khao nói: "Nếu như ta có thể mãi ở nơi này thì tốt rồi."
"Nhưng mà con không thể, bởi vì con là nữ nhi của Ninh Bá Quân và Đậu Y Phòng."
Chu Cơ thầm nghĩ trong lòng, huyết mạch của Điềm Cửu Nhi đã định trước việc nàng ta không thể trốn tránh những trách nhiệm đó.
"Vậy chúng ta trú tạm ở nơi này một đoạn thời gian đi."
Chu Cơ hạ quyết tâm: "Nếu như vận khí tốt không ai quấy rầy chúng ta thì có lẽ có thể ở tới khi đại sự của tông chủ hoàn thành, lúc đó chúng ta có thể trực tiếp trở về nhà rồi."
"Được!"
Điềm Cửu Nhi mỉm cười đồng ý.
Nhìn thấy Điềm Cửu Nhi vui vẻ như thế này, Chu Cơ có chút không đành lòng, đối với Cửu Nhi mà nói, thời gian nàng ta có thể hưởng thụ tự do tự tại cũng chỉ có mấy năm ngắn ngủi mà thôi.
Không biết tại sao, thời khắc này Chu Cơ bỗng nhiên nghĩ tới Trần Bình An, có lẽ những tháng ngày trú tạm trong rừng trúc, thiếu niên thật thà trọng lời hứa này sẽ là một người bạn không tồi.
···
Nhắc tới Trần Bình An, sau khi hắn tách nhau với Điềm Cửu Nhi thì lập tức trở về trấn trên, kết quả bị Ngũ thẩm lao tới mắng cho một trận:
"Đứa trẻ này, sao tối qua ngươi lại một mình chạy vào trong thành hả, trời mưa to như vậy ngươi không nhìn thấy sao?"
"Ngũ thúc của ngươi đợi thêm một đêm lại cũng chẳng làm sao, nhưng nếu như ngươi lạc đường hoặc là rơi vào trong bẫy thì ta biết phải đối mặt với Trần lão phu tử thế nào?"
"Còn có, Hổ Đầu nói ngươi cũng bị thương rồi?"
Sau khi Trần Bình An gửi thảo dược về nhà, Ngũ thẩm bận đắp thuốc cho Ngũ thúc, không chú ý tới việc mắt cá chân của Trần Bình An bị cứa bị thương, chờ tới lúc nhi tử Hổ Đầu nhắc tới chuyện này thì Trần Bình An đã ở trong nhà tranh chỗ rừng trúc rồi.
"Ngũ thẩm, ta không sao nữa rồi."
Trần Bình An ấp a ấp úng trả lời, vốn dĩ hắn đã không còn sao nữa, miệng vết thương đã lành rồi.
"Ta còn không hiểu ngươi sao!"
Nhưng Ngũ thẩm lại không tin, tự mình nói: "Gặp khó khăn gì cũng không muốn làm phiền người khác, Ngũ thẩm là người nhìn ngươi trưởng thành, để ta xem ngươi bị thương ở chỗ nào rồi."
"Ngũ thẩm, ta thật sự không sao nữa rồi."
Trần Bình An không biết nói dối, lúc nào cũng ăn ngay nói thật.
"Mau lên!"
Ngũ thẩm thật sự quan tâm đứa trẻ Trần Bình An vừa nghe lời lại vừa hiểu chuyện này.
"Ò…"
Đối diện với Ngũ thẩm nhiệt tình như vậy, Trần Bình An chỉ có thể kéo gấu quần lên, chỉ vào mắt cá chân phải "bị thương" của mình.
Ngũ thẩm cúi người xuống nhìn, lại ngẩng đầu lên nói: "Bình An à, ngươi bị thương ở chỗ nào cơ."
"Ngũ thẩm, ở đây."
Trần Bình An chỉ vào "vết thương".
Ngũ thẩm lại cúi đầu xuống nhìn lần nữa, nhưng vị trí mà Trần Bình An chỉ đừng nói là vết thương ngay cả vết sẹo cũng không có.
"Ta là hỏi!"
Ngũ thẩm cho rằng Trần Bình An nghe không rõ, hắng giọng hô to: "Ngươi, bị thương ở chỗ nào?"
"Ngũ thẩm, ở đây."
Trần Bình An vẫn chỉ vào vị trí mắt cá chân khi nãy.
"Con mẹ…"
Thiếu chút nữa Ngũ thẩm đã mắng ra khỏi miệng rồi, nhưng nhìn Trần Bình An đôn hậu, nghĩ tới việc tối qua hắn đội mưa xuyên qua rừng trúc mua thảo dược cho trượng phu của mình, bà ta lại cảm thấy không nên tức giận.
"Bình An là đứa trẻ ngoan, Bình An là đứa trẻ ngoan, Bình An là đứa trẻ ngoan…"
Trong lòng Ngũ thẩm khẽ niệm vài lần, sau đó mới bình tĩnh hoà nhã hỏi: "Bình An, tối qua ngươi bị thương rồi, đúng không?"
"Đúng."
Trần Bình An gật đầu, tối qua xác thực là hắn có bị thương.
"Vậy…"
Ngũ thẩm cố hết sức duy trì giọng điệu ôn hoà: "Vết thương ở chỗ nào?"
"Chỗ này."
Trần Bình An chỉ vào mắt cá chân phải nhẵn bóng của mình, mặt đầy thành khẩn.
Ngũ thẩm quay người rời đi bỏ lại Trần Bình An, còn vừa đi vừa thở hổn hển, giống như là nếu không làm thế này thì bà ta sẽ bị ngạt chết.
"Ngũ thẩm làm sao thế?"
Trần Bình An nghi hoặc một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao Ngũ thẩm lại tức giận.
"Đúng là chỗ này bị thương mà, chỉ là đã lành rồi mà thôi."
Trần Bình An gãi sau gáy, lúc này mặt trời đã xuống núi, rừng trúc cũng khoác lên mình một tầng ánh vàng rực rỡ, người thiếu niên ngơ ngẩn đứng nhìn hồi lâu, đột nhiên cảm thấy mảnh rừng trúc quen thuộc này bắt đầu trở nên thần bí rồi.
…