“Mười sáu phái đấu kiếm là chuyện trăm năm một lần, ngoại trừ Huyền môn thất phái và Ma tông lục phái thì còn có hai cái tên là Long cung và Yêu tộc.”
Đêm khuya, trong nhà tranh ở Khê Phong sơn, Chu Cơ rủ rỉ nói: “Người chiến thắng cuối cùng trong trận đấu kiếm của mười sáu phái lần trước là Chúc chân nhân Chúc Đình Quân của Thượng Thanh, lần trước nữa chính là Lục chân nhân Lục Trầm của Thiếu Nhạc, Tiêu Ma Kha chính là Lục Trầm người đã xuất đạo kia.”
“Thực ra Bách Hoa cốc không giỏi chiến đấu, nhưng Tiêu chân nhân cũng xem như kinh tài tuyệt diễm, đã giúp cho môn phái giành được vị trí thứ ba.”
Nhắc đến chuyện này, Chu Cơ cũng rất bái phục: “Tiêu Ma Kha vốn phải là Tượng Tương chân nhân tiêu chuẩn được bồi dưỡng trọng điểm, chỉ là trong cuộc đấu kiếm giữa mười sáu phái đó, hắn ta đã quen biết với Cố Hoành Ba của Nguyện Thận tông, hai người có lẽ là yêu từ cái nhìn đầu tiên...”
“Yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?”
Ninh Ngọc Manh vẫn là tâm tính của cô gái nhỏ, ao ước nói: “Cố chân nhân nhất định là rất xinh đẹp.”
“Như vậy cũng không đúng.”
Chu Cơ lắc đầu nói: “Con có biết tại sao Cố chân nhân phải đeo mạng che mặt không? Bởi vì trên mặt nàng ta có một vết bớt màu đỏ.”
“Vậy vì sao Cố chân nhân không xóa nó đi?”
Ninh Ngọc Manh rất tò mò, Cố chân nhân đã là Nguyên Anh cảnh rồi, thay đổi dung mạo một chút cũng chỉ là việc tiện tay.
“Không biết.”
Chu Cơ suy nghĩ một lát rồi nói: “Có lẽ vết bớt màu đỏ này có ý nghĩa đặc biệt đối với nàng ta...”
Lúc Chu Cơ đang nói chuyện, đột nhiên phát giác được Trần Bình An đang ngây ngốc nhìn chằm chằm vào mình, nàng ta thoáng cái đã hiểu được suy nghĩ của tiểu tử này, lập tức nâng cao giọng nói: “Trên mặt ta không có gì cả!”
“Ừm ừm ừm...”
Trần Bình An bị mắng cúi đầu xuống, thực ra việc này cũng không thể trách hắn có suy nghĩ như vậy được, bởi vì Chu Cơ cũng đeo một cái mạng che mặt.
“Sau khi Tiêu chân nhân và Cố chân nhân yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, sau khi yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên...”
Chu Cơ lặp lại hai lần, đột nhiên phát hiện tiết tấu câu chuyện đã bị Trần Bình An làm cho ngắt nhịp, không nhịn được lại mắng Trần Bình An: “Lần sau ngươi nhìn trộm người khác, có thể có kỹ xảo chút không, đừng có trực tiếp ngây ngốc nhìn chằm chằm như thế chứ?”
“Há há há...”
Ninh Ngọc Manh vui vẻ bật cười, Bình An ca ca thật sự không biết giả vờ.
Nhưng trong lòng Ninh Ngọc Manh rất ấm áp, bởi vì lúc trước Chu di không thích đáp lại Trần Bình An, bây giờ đã chịu mắng hắn, nói rõ đã xem Bình An ca ca như người một nhà.
Cốt truyện sau này, thực ra rất giống với câu chuyện sau đó của di di kia của Cửu Nhi với Nguyên Anh chân nhân của Ngọc Dương tông, đệ tử của Huyền môn và đệ tử của Ma tông nảy sinh tình cảm, chắc chắn hai phái sẽ không dung tha, chỉ là Bách Hoa cốc không nhẫn tâm giết chết Tiêu Ma Kha mà thôi.
Đối với Nguyện Thận tông, thực lực sau cuộc nội loạn đã giảm xuống đáng kể và đã không còn năng lực trừng trị Cố Hoành Ba nữa.
“Cũng vẫn còn tốt...”
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Ninh Ngọc Manh vui mừng nói: “Bây giờ Tiêu chân nhân và Cố chân nhân cuối cùng cũng sống cùng nhau rồi, cũng xem như người có tình cuối cùng cũng thành thân thuộc.”
“Tốt cái gì chứ!”
Chu Cơ rất không đồng ý với quan điểm này, không vui nói: “Bọn họ thế này không phải là sống cùng nhau, mà là trốn cùng nhau, bỏ lại sư môn không quan tâm, những trưởng bối kia sẽ buồn biết bao nhiêu.”
Chu Cơ không kìm lòng được mà thay chính mình vào, lỡ như có một ngày Điềm Cửu Nhi vàvà Trần Bình An đi trốn đến một xó xỉnh nào đó, chính mình chắc chắn sẽ rất nhớ nhung và đau buồn.
Nghĩ đến đây, Chu Cơ đột nhiên nhìn chằm chằm Trần Bình An, nghiêm túc nói: “Có biết không? Cũng chỉ có Tượng Tương chân nhân mới có thể phá vỡ gông cùm chính tà giữa Huyền môn và Ma tông, cũng sẽ không còn có người dám tìm bọn họ gây rắc rối nữa.”
Đây là điều đánh thức Trần Bình An hằng ngày, Trần Bình An gãi sau đầu, lặng lẽ lẩm bẩm nói: “Ta lại chẳng có cách nào trở thành Tượng Tương chân nhân...”
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh trào phúng vang lên.
Trần Bình An ngẩng đầu lên liếc nhìn Chu Cơ một cái, tiếng hừ lạnh này nghe không giống với tiếng do Chu cô cô phát ra, nhưng mà ngoại trừ nàng ta ra thì còn có ai nữa?
...
Một đêm này không có chuyện gì xảy ra cả.
Chu Cơ cũng không nhận thấy có thần thức theo dõi mình nữa, lập tức yên tâm hơn không ít.
Sáng sớm hôm sau, Trần Bình An và Ninh Ngọc Manh đột nhiên nghe thấy tiếng đàn tiêu và tiếng chim kêu, bọn họ bước ra ngoài nhà, chỉ nhìn thấy bên trên dòng suối cách đó không xa, Tiêu Ma Kha đang thổi sáo trúc, Cố Hoành Ba thì vuốt thất huyền cầm.
Gió núi thổi bay vạt áo, ngón tay ngọc kéo nhẹ dây đàn, ánh mắt Tiêu Ma Kha và Cố Hoành Ba thỉnh thoảng sẽ giao nhau, hai người đều mỉm cười nhẹ, loại cảm giác ngọt ngào này thậm chí còn có thể ngửi thấy trong không khí.
Ninh Ngọc Manh ngưỡng mộ thầm nghĩ, nếu như sau này cuộc sống của mình và Bình An ca ca cũng như thế này, vậy thì tốt biết bao.
Bình An ca ca không biết thổi tiêu, vậy thì có thể đọc sách, tiếng sách lanh lảnh hòa cùng với tiếng đàn cũng là một chuyện tốt đẹp.
Nghĩ đến đó, Ninh Ngọc Manh vô thức kéo Trần Bình An đến gần bên bờ suối, lúc này mới phát hiện hôm nay Cố Hoành Ba lại không đeo mạng che mặt, bên má trái của nàng ta quả thực có một vết bớt đỏ rất lớn, kéo dài từ dưới mắt đến cổ và trên vai.
Nếu như trên mặt không có thứ này, mặc dù Cố Hoành Ba không thể so được với đồng môn Tô Diệu Chân nhưng thật ra cũng là một vị nữ tử rất đẹp, nhưng sau khi có vết bớt đỏ nhe nanh múa vuốt này, những người liếc thấy đều sẽ có cảm giác hơi rợn người.
Tuy rằng Ninh Ngọc Manh đã nghe về chuyện này tối hôm qua, nhưng đột nhiên nhìn thấy gương mặt thật sự của Cố Hoành Ba thì vẫn bị choáng một chút.
Có điều, sau khi nghe hết một đoạn nhạc hoàn chỉnh, Ninh Ngọc Manh vẫn không kìm lòng được tán thưởng nói: “Thật là hay quá, suýt chút nữa ta còn tưởng là thần tiên trên trời đang diễn tấu đấy.”
“Thần tiên sao?”
Cố Hoành Ba quay người lại, đối mặt với Ninh Ngọc Manh: “Tiểu nha đầu, trên trời có thần tiên xấu như vậy sao?”
Tiêu Ma Kha có chút không tự nhiên, bả vai run lên, hắn ta biết thực ra thế tử rất để ý đến vết bớt đỏ trên mặt này, nếu như tiểu nha đầu của Vân La sơn này không trả lời tốt thì nói không chừng thê tử sẽ không vui.
“Nhưng mà thế này cũng không xấu mà.”
Thế nhưng Ninh Ngọc Manh lại nghiêng đầu, vừa ngây thơ lại nghiêm túc nói: “Di di, ngươi thế này là đang khoác ráng chiều lên vai mình, làm sao lại xấu được chứ?”
”Hửm?”
Nghe thấy Ninh Ngọc Manh hình dung như vậy, không chỉ có mình Cố Hoành Ba sững sờ trong chốc lát mà ngay cả Tiêu Ma Kha cũng không ngờ tới, nhưng hắn ta phản ứng lại rất nhanh, bản thân lại rất có tài, lập tức ngâm nói: “Trời ban ráng chiều không giữ được, lặng lẽ rơi trên vai giai nhân, nương tử, đây chính là quà tặng của trời cao đấy.”
“Đúng là ba hoa~”
Cố Hoành Ba oán trách một tiếng, trong lòng lại rất vui vẻ.
Lúc trước khi bái nhập Nguyện Thận tông, bởi vì trên mặt có vết bớt đỏ này mà trong sư môn không thiếu những tiếng chế giễu gièm pha, tuy nhiên, người của Ma tông đều có chút tính tình thẳng thắn.
Ví dụ như Cố Hoành Ba, người khác càng ghét bỏ, nàng ta sẽ càng không muốn thay đổi dung mạo, cho đến khi gặp được người nam nhân có thể chấp nhận vết bớt đỏ này và tiếp nhận chính mình là Tiêu Ma Kha.
Còn về hai bên chính tà không đội trời chung Huyền môn và Ma tông?
Vậy ta dứt khoát rời khỏi sư môn, các ngươi không quản được ta nữa!
Cho nên Cố Hoành Ba và Tiêu Ma Kha sống cùng nhau ở Khê Phong sơn thoắt cái đã là hai trăm năm, mỗi ngày gảy đàn thổi tiêu, ngâm thơ đối chữ, cuộc sống vui vẻ quên cả trời đất.
Bây giờ nàng ta lại nghe thấy lời khen khéo léo mà chân thành của Ninh Ngọc Manh, Cố Hoành Ba đột nhiên thấy Ninh Ngọc Manh thuận mắt hơn rất nhiều.
Trong những ngày sau đó, Cố Hoành Ba chủ động chỉ bảo cho Ninh Ngọc Manh một số kiến thức về âm luật, Ninh Ngọc Manh học cũng rất nhanh, còn thường xuyên ăn ý hòa tấu khúc mục với “lão sư âm nhạc Cố Hoành Ba”.
Tiêu Ma Kha nhìn thấy thê tử vui vẻ, bản thân hắn ta cũng vui vẻ theo, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn ra hướng bên ngoài núi, cau mày lại trầm tư.
Một đêm nọ, Trần Bình An đang nghỉ ngơi thì đột nhiên nghe thấy có người đang nói bên tai mình: “Này, tiểu tử! Có người tới đây rồi!”
Trần Bình An trong lúc mơ mơ màng màng còn tưởng rằng là Chu Cơ đang nói, nhưng sau khi mở mắt ra, Trần Bình An phát hiện Chu Cơ cô cô vẫn đang lặng lẽ nhắm mắt thiền định.
“Hay là nằm mơ?”
Trần Bình An nghĩ trong lòng.
Nhưng ngay sau đó, Chu Cơ đột nhiên mở mắt ra, cảnh giác nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ.
Chẳng bao lâu sau, chỉ thấy bên trên bờ suối thường diễn tấu khúc mục kia có sáu tia độn quang hạ xuống.
Tất cả bọn họ đều đội nón tre, toàn thân mặc hắc bào, trên hắc bào có thêu mây đen cuồn cuộn và làn sóng máu, sát ý lúc ẩn lúc hiện bao trùm lên khắp Khê Phong sơn cốc.
“Phúc?”
Chu Cơ nhẹ giọng nói ra lai lịch của đối phương.
...