Long cung nguyên bản có tổng cộng sáu vị Tượng Tương đại năng, hơn nữa sáu vị này đều là Chân Long, công pháp huyết mạch là cường hoành đứng nhất, cho nên mới có thể độc bá một châu một hải.
Bây giờ Phó Cửu Thương qua đời, mặc dù Long cung còn có một vị cung chủ Phó Đạo Tề sâu không lường được, thế nhưng thực lực tổng hợp đến cùng vẫn là giảm mạnh.
Chẳng qua khiến Phó Thanh Nịnh khổ sở nhất chính là chuyện Cửu thúc tạ thế bi thương như vậy, thế mà chỉ có Nam Phong thúc luôn ở bên cạnh hỗ trợ lo liệu, còn những trưởng bối đang bế quan khác bao gồm cả cha mình đều không có mặt.
"Nếu một ngày Long cung bị hủy diệt, bọn họ có khả năng cũng sẽ không quản đến."
Phó Thanh Nịnh đứng bên trong từ đường các triều đại tiên tổ, nhìn một khối bài vị vừa mới được bổ sung đề tên "Phó Cửu Thương", trong lòng vừa thất vọng vừa thê lương.
Thế nhưng lúc nàng quay người trở lại Long cung chính điện, lại khôi phục bộ dạng lạnh nhạt như xưa.
Nàng là thiếu cung chủ của Long cung, những người khác có thể khóc lóc thương tâm, khổ sở u sầu, nhưng Phó Thanh Nịnh biết mình không thể, cảm xúc chân thật nhất phải chôn sâu trong đáy lòng, không thể để lộ ra.
"Đi, mang Trần Bình An đến đây."
Phó Thanh Nịnh đi lên chủ vị trên đài cao ngồi xuống, phân phó với cung nữ theo hầu.
Cung nữ hiện tại cũng đã biết "Trần Bình An" là người thế nào, trong thời gian lo việc tang ma mấy ngày nay, chỉ có dáng vẻ một tên ngoại nhân trong Long cung này không hợp.
Kỳ thật Trần Bình An cũng không muốn như này, hắn nhiều lần muốn mở miệng để xin Phó Thanh Nịnh đưa mình lên bờ, nhưng lại cảm thấy trưởng bối nhà người ta vừa mới qua đời, trong lòng nhất định rất thương tâm, lúc này đi quấy rầy có vẻ không thích hợp cho lắm.
Người thành thật chính là như vậy, luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người, nhưng lại rất sợ đi làm phiền người khác, cho dù chỉ là một chút yêu cầu nhỏ.
Dù sao trong lòng Trần Bình An, nếu lúc này lại đi quấy rầy Phó Thanh Nịnh, cảm giác sẽ phải mắc nợ nàng.
Đây chính là lý luận của người thành thật!
Cũng may hôm nay, bản thân rốt cuộc cũng đã được triệu kiến, Trần Bình An tranh thủ thời gian đi theo cung nữ tiến vào chính điện.
Chính điện Long cung nguy nga hùng vĩ thế nào không cần phải nói, chẳng qua không nghĩ tới chính là, tại đại môn của chính điện thế mà còn có một con dị thú đang nằm sấp.
Con dị thú này bốn chân đạp đất, đầu sư sừng hươu, thân nai đuôi trâu, toàn thân hất lên vảy rồng, âm thanh trong miệng phát ra chẳng khác gì sấm nổ, mặc dù nó chỉ cao hơn có nửa thân người, nhưng ánh mắt uy nghiêm hung mãnh, khiến cho người ta nhìn mà phát khiếp.
Chính điện Long cung ngày thường đều là khí tức quen thuộc, hiếm khi có người lạ đến, dị thú vừa ngửi được mùi lập tức bò dậy từ dưới đất, thấp giọng gào thét về phía Trần Bình An.
Nhìn thấy hai hàng răng sắc bén của nó, bước chân Trần Bình An có chút chần chừ.
"Đây là Mặc Kỳ Lân do thiếu cung chủ tìm được tại sâu trong Bắc Hải, còn đặt tên cho nó là Bắc Lạc Sư Môn."
Cung nữ giới thiệu nói: "Kỳ thật tuổi đời Bắc Lạc Sư Môn rất nhỏ, dựa theo phương thức tính tuổi của các ngươi tới nói, nó cũng chỉ mới được vài tháng tuổi mà thôi."
"Cho dù chỉ có mấy tháng, nhưng nếu bị cắn chắc cũng sẽ rất đau." Trong lòng Trần Bình An thầm nghĩ.
Lúc nhỏ, ở Bình An trấn có một con chó vàng luôn thích đuổi theo Trần Bình An, hiện tại thân hình của Mặc Kỳ Lân này so với con chó vàng kia cũng không sai biệt lắm, bởi vì "ký ức đau đớn thê thảm" bị chó rượt khi còn bé, trong lòng Trần Bình An thật sự có chút sợ hãi.
"Đừng quá lo lắng." Cung nữ cười nói: "Bắc Lạc Sư Môn chỉ có hơi chút nghịch ngợm mà thôi, mà Mặc Kỳ Lân trời sinh thần thông có thể phân biệt thiện ác, chỉ cần trong lòng ngươi không có quá nhiều ác niệm, nó cùng lắm chỉ là dọa ngươi mấy lần liền nghỉ."
"Thật... thật sao?" Trần Bình An tận lực không nhìn tới Mặc Kỳ Lân, chỉ cố mở một mắt để phòng bị.
Đây thật sự là một điểm chưa bao giờ thay đổi, bởi vì lúc còn nhỏ, Trần Bình An mỗi khi cùng con chó vàng kia "ngõ hẹp tương phùng", hầu như đều sẽ làm ra động tác bịt tai trộm chuông như thế này mà đi, chỉ cần ta không nhìn thấy ngươi, vậy ngươi cũng sẽ không thể nhìn thấy ta.
Nhưng mà lần nào cũng đều có cùng một kết quả, con chó vàng luôn luôn "Gâu" một tiếng liền đuổi theo, lúc này Mặc Kỳ Lân cũng gầm một tiếng "Ngao" nhẹ, sau đó trực tiếp phi thân về phía Trần Bình An.
Trần Bình An bị dọa đến cho tranh thủ thời gian bỏ chạy, cung nữ cũng bị làm cho kinh hãi, thiếu niên này trông đàng hoàng như thế, không nghĩ tới trong lòng lại xấu xa như vậy!
Bắc Lạc Sư Môn xưa nay sẽ không bao giờ đuổi theo cắn người, bây giờ vậy mà phát sinh loại tình huống như này chỉ có thể chứng tỏ nội tâm của Trần Bình An quá ô trọc!
"Bắc Lạc Sư Môn! Bắc Lạc Sư Môn!"
Cung nữ kêu hai tiếng, nhưng Mặc Kỳ Lân căn bản không nghe, tình hình bây giờ chính là Trần Bình An thục mạng chạy vòng quanh theo hình trụ, tiểu cẩu tử bộ dạng Mặc Kỳ Lân to lớn nhe răng trợn mắt đuổi theo.
Cái này một người một thú thi nhau rượt đuổi làm loạn đại điện nghiêm túc đoan trang của Bắc Hải Long cung đến vô cùng buồn cười.
Chẳng qua hai chân thủy chung không chạy lại bốn chân, nhất là Trần Bình An còn không cẩn thận ngã nhào xuống đất, Bắc Lạc Sư Môn phía sau lập tức hưng phấn, hai mắt tỏa sáng, "Ngao" một tiếng tăng nhanh tốc độ.
"Xong! Ta sắp sửa bị cắn rồi!"
Trần Bình An nhắm chặt hai mắt lại, chờ cảm giác đau đớn chuẩn bị xuất hiện tại nơi nào đó trên cơ thể.
Thế nhưng đợi cả nửa ngày, loại cảm giác xé mở da thịt kia cũng không có truyền đến, ngược lại trên mặt còn có chút ẩm ướt.
Trần Bình An chậm rãi mở mắt ra, lúc này mới phát hiện Mặc Kỳ Lân căn bản không có cắn mình, nó chỉ là lè lưỡi "Lêu... lưu, lêu... lưu" liếm láp chính mình.
"Không có cắn ta, hình như... còn có chút thích ta?"
Trần Bình An nghi ngờ lau lau nước bọt trên mặt, không khỏi nhớ tới con chó vàng kia ở Bình An trấn, mỗi lần sau khi đuổi bắt được mình nó cũng loay hoay chơi đùa ở trên người mình chứ chưa bao giờ cắn xé.
Mỗi lần như vậy Trần Bình An luôn luôn vừa sợ hãi vừa lấy tay sờ sờ đầu của chó vàng.
Giờ khắc này Trần Bình An do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa tay ra, sờ soạng một chút trên cái đầu to lớn kia của Bắc Lạc Sư Môn.
Bắc Lạc Sư Môn đột nhiên bị sờ soạng, tựa hồ còn có chút không quen, nghiêng đầu to nhìn lại Trần Bình An một hồi, cuối cùng thế mà buông xuôi bỏ mặc.
Cung nữ và thị vệ xung quanh đều nhìn đến ngây người, tính tình Bắc Lạc Sư Môn này cũng không quá tốt, ngoại trừ thiếu cung chủ Phó Thanh Nịnh ra, còn chưa từng thấy qua ai có thể cùng nó thân cận như vậy.
"Chẳng lẽ thiếu niên này chính là ca ca của Mặc Kỳ Lân?"
Trong lòng thị vệ và cung nữ đều hoài nghi như thế, bằng không làm sao giải thích cho việc Mặc Kỳ Lân vừa mới thấy hắn liền cứ nghe lời như vậy?
Trong lúc mọi người còn đang trợn tròn mắt, Phó Thanh Nịnh cũng lặng yên đi vào cửa đại điện, nhìn Bắc Lạc Sư Môn đang thân mật ngay bên cạnh Trần Bình An, đôi mắt màu lam như biển sâu kia cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
Phó Thanh Nịnh dĩ nhiên biết Bắc Lạc Sư Môn chính là con Mặc Kỳ Lân duy nhất còn tồn tại ở trong thiên địa này, Trần Bình An làm sao có thể là ca ca của nó được, nếu như Mặc Kỳ Lân vừa lần đầu tiên gặp liền đã thân cận với một người như vậy, chuyện này chỉ có thể nói rõ:
Trần Bình An, nội tâm mảy may không có bất kỳ một tia tà ác nào!
"Còn thật sự có loại người như này sao?" Phó Thanh Nịnh có chút không tin, nhưng Cửu thúc cũng đã từng nói qua, Trần Bình An là một hài tử ngoan, hơn nữa cuối cùng còn để lại viên Long Nguyên trân quý kia cho Trần Bình An.
Phó Thanh Nịnh suy nghĩ sâu xa một lát, đột nhiên kêu: "Bắc Lạc Sư Môn!"
Nghe được Phó Thanh Nịnh kêu to, Bắc Lạc Sư Môn lúc này mới lưu luyến không rời đứng lên khỏi trên thân Trần Bình An, tiểu cẩu tử tựa như chỉ vừa nhún nhảy một cái đã đi đến bên người Phó Thanh Nịnh.
Nó liếm liếm ngón tay của Phó Thanh Nịnh trước, sau đó kêu "Ô ô" hai tiếng, tựa hồ đang biểu đạt cảm xúc khoái hoạt của bản thân.
Phó Thanh Nịnh vỗ vỗ lên trán Bắc Lạc Sư Môn, sau khi trấn an "Bảo Bảo vài tháng tuổi" này xong, nàng lại đem ánh mắt nhìn về phía Trần Bình An.
Phó Thanh Nịnh là thiếu cung chủ của Long cung, thời khắc nhìn quanh, tự có một phen khí chất cao hoa thanh nhã, để cho người ta vì đó mà bị chấn nhiếp.
Trần Bình An vừa mới ngã một phát, lại bị liếm cho đầy mặt nước bọt, chỉ có thể chật vật đứng bên dưới bậc thang, không dám ngẩng đầu nhìn nhiều.
Sau một lúc lâu Phó Thanh Nịnh mới nhẹ giọng nói ra: "Trần Bình An, ngươi lên đây đi."
...
(Liệu có một đoạn ngắn như này không, Phó Thanh Ninh nhìn "tra nam" Trần Bình An, trong âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở, ủy khuất ra lệnh: "Bắc Lạc Sư Môn, cắn hắn!")