• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái gì?"

Chu Cơ và Ninh Ngọc Manh đều hơi sửng sốt, sau đó Ninh Ngọc Manh lập tức phản đối: "Bình An ca ca không thể nào tách khỏi bọn ta!"

Chỉ là thị vệ Long cung vô cùng tận tụy, bởi vì không có mệnh lệnh tiếp khách của Phó Thanh Nịnh và Phó Nam Phong, nên vẫn ngăn ở phía trước như cũ.

Về phần Trần Bình An, hắn đã bị thị nữ của Long cung vừa dẫn đường vừa lôi kéo đẩy vào trong biển.

Từ điểm này có thể nhìn ra sự bá đạo của Long cung ở Bắc Hải, không cần cân nhắc suy nghĩ của người khác, rất có ý "ngôn xuất pháp tùy, kỷ luật nghiêm minh".

Ninh Ngọc Manh dưới tình thế cấp bách lấy Tước Hỏa Phiến ra vỗ “phần phật” một cái, một con tước điểu toàn thân rực lửa tức khắc bay lên trời, không hề sợ hãi đánh về phía liễn xa của Phó Thanh Nịnh.

Một trận này dọa cho Phó Đại Lực trợn mắt há mồm, thế mà thật sự có gan tập kích liễn xa của thiếu chủ ở trong phạm vi Bắc Hải Long cung?

Đáng tiếc Ninh Ngọc Manh chỉ là Trúc Nguyên nhị trùng cảnh, không có bất kỳ sự uy hiếp gì trước mặt mọi người ở Long cung, cũng không biết ai nhấc lên một làn sóng đã nhẹ nhàng dập tắt hỏa tước này.

Đồng thời còn có âm thanh của Phó Nam Phong từ xa truyền đến: "Nể mặt các ngươi trả Cửu ca, lần xuất thủ này sẽ không so đo với các ngươi, bọn ta cũng không hề muốn mạng của tiểu tử này, các ngươi lo lắng vớ vẩn gì chứ!"

Dứt lời đã không còn thấy bóng người đâu nữa, nhóm Long cung rộn ràng vừa rồi đã sớm theo liễn xa biến mất trên mặt biển, Phó Đại Lực muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu đi theo rời khỏi.

"Cửu Nhi." Chu Cơ nhíu mày, nàng rất muốn phê bình một chút, vừa rồi thực sự không nên tùy tiện xuất thủ, nhưng nhìn Ninh Ngọc Manh đang rưng rưng nước mắt chỉ có thể yên lặng thở dài một tiếng, phê bình cũng thay đổi thành an ủi.

"Trần Bình An sẽ không có việc gì đâu." Chu Cơ nhẹ nhàng nói: "Chúng ta tốt xấu gì cũng trèo đồi lội suối trả lại Phó chân nhân, Bắc Hải Long cung vì thanh danh của bản thân nhất định sẽ không lấy oán trả ơn."

"Thế nhưng mà..." Ninh Ngọc Manh lau nước mắt đi, nấc lên nói: "Bình An ca ca từ khi rời khỏi Bình An trấn, huynh ấy đều ở cùng một chỗ với chúng ta, Long cung vừa lớn vừa sâm nghiêm như vậy, một mình Bình An ca ca đi vào chẳng phải sẽ rất sợ hãi hay sao?"

Chu Cơ cũng không nói chuyện, thật ra Trần Bình An vẫn chưa tới mười bảy tuổi, dựa theo tư thế biểu hiện ra vừa rồi của Long cung, khẳng định hắn sẽ rất khó thích ứng được.

"Ai ~, bên ngoài gió lớn, chúng ta cứ về trước chờ xem đi."

Chu Cơ ôm Ninh Ngọc Manh trở về trong phòng, nhưng vì quá lo lắng cho Trần Bình An Điềm Cửu Nhi cứ cách một giờ đều chạy đến bờ biển chờ thêm vài lần, trong vòng một ngày phần lớn thời gian đều đứng bên bờ biển.

Chu Cơ cảm thấy tiếp tục như vậy cũng không phải cách, thế là tìm một cơ hội vộ nhẹ sau lưng nàng ta một cái, Ninh Ngọc Manh mềm nhũn nằm lại trên giường.

"Nghỉ ngơi một lát đi, có thể sau khi mở mắt, Trần Bình An đã quay trở lại."

Chu Cơ suy nghĩ sâu kín, sau đó bản thân cũng nhắm mắt ngồi xuống ở ngay bên cạnh.

Cũng không biết qua bao lâu, lúc Bắc Hải bị bóng đêm bao phủ lần nữa Chu Cơ mới chậm rãi mở mắt ra, kết quả phát hiện trong phòng đột nhiên có thêm một thân ảnh màu đen.

Thân ảnh này cũng không làm gì, hắn chỉ đứng chắp tay lẳng lặng nhìn Điềm Cửu Nhi đang nghỉ ngơi.

Chu Cơ lập tức giật nảy mình, bản thân là đại năng Nguyên Anh cảnh, mà người kia có thể lặng yên không tiếng động giấu diếm được thần thức của mình, vậy chỉ có thể là Tượng Tương chân nhân.

"Ngươi tỉnh rồi?" Bóng đen xoay người.

Đây là một người trung niên văn sĩ, một thân nho bào toát lên mười phần nho nhã, chẳng qua phía dưới lông mày đen đặc chỉnh tề, lóe lên một cặp ánh mắt sắc bén mà thâm thúy.

"Tông chủ?" Chu Cơ không nhịn được kêu thành tiếng, thế mà lại là tông chủ đương nhiệm của Thiên Hồ Nhất Tộc Vân La sơn, phụ thân của Ninh Ngọc Manh - Ninh Bá Quân!

"Thấy ngươi đang tu luyện cho nên không quấy rầy." Ninh Bá Quân cười nhẹ một tiếng, tiếp tục chăm chú quan sát Ninh Ngọc Manh.

Lúc Ninh Ngọc Manh hô hấp, gò má đỏ thắm vô cùng mịn màng, khóe miệng Ninh Bá Quân mang theo ý tươi cười, tựa như không nỡ rời đi một giây nào.

"Tông chủ, Cửu Nhi nó..."

Chu Cơ vừa định nói tại sao Ninh Ngọc Manh lại đang ngủ say, vậy mà Ninh Bá Quân đã trực tiếp khoác tay ngắt lời nói: "Ngươi là di nương của Cửu Nhi, làm chuyện gì đương nhiên đều có đạo lý của ngươi."

Chu Cơ cũng không tiếp tục giải thích, nàng hỏi ngược lại: "Tông chủ, sao người biết bọn ta đang ở Bắc Hải vậy?"

"Năm đó trước khi các ngươi rời khỏi Vân La sơn, ta để lại ký hiệu trong một vật trên thân Cửu Nhi." Ninh Bá Quân nói: "Cho nên mặc dù không ở bên cạnh, nhưng trên cơ bản trong lòng ta đều có thể yên tâm, chỉ là ta bị rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm nên trước đó không có cách nào đến tìm các ngươi."

"Ký hiệu kia được lưu bên trên Tước Hỏa Phiến?" Chu Cơ tò mò hỏi.

"Không phải." Ninh Bá Quân lắc đầu.

"A..." Chu Cơ đột nhiên hiểu rõ: "Lưu ở bên trong cây trâm ngọc bích kia của tỷ tỷ?"

Ninh Bá Quân lúc này mới nhẹ gật đầu, cảm thán nói: "Tại trong lòng Cửu Nhi độ quan trọng của cây trâm ngọc bích kia có thể sánh ngang với cả Tước Hỏa Phiến, ở thời điểm đặc thù nó thà rằng bỏ Tước Hỏa Phiến đi, cũng sẽ không ném đi cây trâm kia."

Chu Cơ rất tán thành, lúc này nàng đột nhiên nhớ tới một sự kiện, lại tiếp tục hỏi: "Tông chủ, ta nghe nói ngươi đánh chết hết hai vị Tượng Tương chân nhân kia của Quỳ Ngưu bộ tộc rồi?"

"Hừ! Ban đầu ta còn định chừa cho Thanh Khâu sơn một chút hương hỏa." Nhắc đến chuyện này, Ninh Bá Quân liền hừ lạnh một tiếng: "Thế mà tên đầu trâu kia lại buông lời muốn tìm tới Cửu Nhi báo thù, vậy ta há có thể bỏ qua cho hắn!"

"Hiện tại..." Ninh Bá Quân hờ hững nói: "Trên đời đã không còn Quỳ Ngưu Nhất Tộc Thanh Khâu sơn."

Mặc dù Ninh Bá Quân nói đơn giản, thế nhưng Chu Cơ có thể tưởng tượng ra được tiêu diệt hai vị Tượng Tương chân nhân tọa trấn cả một bộ tộc khó khăn đến mức nào.

"Cái kia... đại sự đã thành?"

Chu Cơ mặc dù đã đoán được, nhưng đến khi nhìn thấy Ninh Bá Quân gật đầu xác nhận nàng vẫn có một loại mừng rỡ "khổ tận cam lai".

Từ đây Yêu tộc đã không còn chia năm xẻ bảy, về sau sẽ trở thành thế lực thứ ba đứng kế Huyền môn và Ma môn dưới sự thống lĩnh của Vân La sơn.

Còn Long cung?

Long cung cũng sẽ không rời khỏi Bắc Hải, cũng chưa từng tham gia tranh bá thiên hạ.

"Nói ra thì, các ngươi vì sao lại đến Bắc Hải?" Lúc này, Ninh Bá Quân nghi ngờ hỏi: "Hơn nữa còn là từ biên giới phía Nam một đường đến nơi này."

"Tông chủ, cái này nói ra rất dài dòng..." Thế là Chu Cơ nói lại toàn bộ những chuyện đã trải qua hết một lần, thậm chí còn bao gồm chuyện quen biết Trần Bình An như thế nào, còn có những chuyện xảy ra giữa Trần Bình An và Ninh Ngọc Manh.

Ninh Bá Quân sau khi nghe xong, yên tĩnh nhìn khuê nữ, giữ im lặng.

Chu Cơ khoanh tay đứng ở bên cạnh, Ninh Bá Quân lần này tới khẳng định là muốn đưa Ninh Ngọc Manh trở về, không nghĩ tới lại có thêm một cái phiền toái như Trần Bình An.

"Nói như vậy." Sau một lúc lâu Ninh Bá Quân mở miệng: "Cửu Nhi là ưa thích Trần Bình An, Trần Bình An cũng ưa thích Cửu Nhi, có đúng không?"

"Bọn chúng tuổi còn nhỏ, ở một chỗ cũng không có hành động gì đi quá giới hạn." Chu Cơ nghĩ nghĩ nói: "Chỉ là cùng nhau sinh sống hai năm trong rừng trúc, trên đường đi đến Bắc Hải cũng làm bạn với nhau thêm nửa năm, có lẽ là quen thuộc sự tồn tại của nhau, đợi đến khi Cửu Nhi trở về Vân La sơn có khả năng sẽ dần dần quên đi..."

"Vậy nếu Cửu Nhi không thể quên được thì phải làm sao?" Ninh Bá Quân nhìn qua mặt biển cách đó không xa, lạnh lùng ngắt lời: "Chi bằng..."

Chu Cơ nheo mắt, thiếu chút quên mất vị này không chỉ là phụ thân của Cửu Nhi, hắn còn là một vị tông chủ sát phạt quyết đoán của Yêu tộc, nếu đã cảm thấy Trần Bình An là phiền phức, vậy chỉ cần giải quyết là xong.

"Tông chủ, ta cảm thấy, ta cảm thấy..." Chu Cơ nuốt nước miếng, cố gắng tìm kiếm lý do.

Kỳ thật trong thời gian hai năm rưỡi này, nàng ngẫu nhiên cũng sẽ cảm thấy Trần Bình An là một loại người cổ hủ dông dài không biết thay đổi, thế nhưng đến lúc thật sự muốn ra tay giết chết Trần Bình An, Chu Cơ sẽ không kìm lòng được mà ngừng tay.

Loại tình cảm này, mặc dù so ra kém hơn với Ninh Ngọc Manh, thế nhưng cũng xuất phát trong nội tâm.

"Cảm thấy cái gì?" Ninh Bá Quân quay đầu nhìn xem Chu Cơ: "Ngươi là cảm thấy, ta không nên giết, đúng không?"

"Giết Trần Bình An..." Chu Cơ cúi đầu: "Cửu Nhi sẽ rất tâm thương tâm rất khó chịu."

Ninh Bá Quân nghe được câu này, thần sắc lúc này mới chậm rãi buông lỏng xuống, thở dài nói: "Cửu Nhi từ nhỏ đã mất mẹ, những năm này cũng đều một mực lưu lạc bên ngoài, ta có lỗi nhất chính là với khuê nữ này, hoàn toàn không thể để cho nàng lại thương tâm thêm lần nữa."

"Thế nhưng!" Ninh Bá Quân lại rất bất đắc dĩ: "Còn có thể giải quyết như thế nào đây, dù sao nhân yêu khác đường, ta không thể để Cửu Nhi lại đi trên con đường cũ của Dịch Tụ Thù được."

Dịch Tụ Thù chính là chỉ một người cô cô khác của Cửu Nhi, năm đó vì sau khi cùng đệ tử Ngọc Dương tông có tình cảm, một người thì bị môn phái tru sát, một người thì bị ép cho rời khỏi Vân La sơn phải gia nhập tổ chức "Phúc".

Trái tim Chu Cơ lập tức nhảy lên phình phịch, nàng biết nếu như mình nói không tốt, vì suy nghĩ cho một đời của Cửu Nhi tông chủ nhất định sẽ giết Trần Bình An.

"Tông chủ." Chu Cơ vừa nghĩ vừa nói: "Ta cảm thấy chuyện năm đó, kỳ thật không thể trách Tụ Thù tỷ tỷ được, nếu như đệ tử kia của Ngọc Dương tông là Tượng Tương chân nhân, ai dám xen vào chuyện của bọn họ nữa..."

"Hửm?" Ninh Bá Quân ngơ ngác một chút: "Nhưng Trần Bình An cũng không phải Tượng Tương chân nhân mà."

"Bây giờ không phải, về sau chưa hẳn vẫn không phải."

Vì bảo vệ mạng nhỏ của Trần Bình An, Chu Cơ đã có chút không lựa lời mà nói: "Tư chất của Trần Bình An cũng không tệ lắm, quan trọng nhất chính là nó làm việc tương đối tập trung chuyên chú, cũng không sợ chịu khổ, hơn nữa lòng dạ sẽ không bao giờ đố kỵ người khác, nói tóm lại là một hạt giống tu tiên tốt."

Ninh Bá Quân vô cùng khôn khéo, hắn lập tức phát hiện ra một lỗ thủng: "Không phải ngươi nói Trần Bình An không có hứng thú với con đường tu luyện sao? Cả ngày chỉ muốn lôi kéo Cửu Nhi chui vào trong rừng nhỏ, sau đó cũng không thèm ra ngoài."

"Thiếu niên mà, khó tránh không hiểu rõ ý nghĩ chân chính của nội tâm." Chu Cơ nghiêm túc nói: "Kỳ thật đêm đó lúc Thượng Thanh phái và Minh Tuyền tông đấu pháp, ta phát hiện Trần Bình An rất có hứng thú với đạo pháp Thượng Thanh..."

Chu Cơ có kế hoạch như này, nếu như nói hộ thân phù nào trong thiên hạ có thể bảo vệ tính mạng cho Trần Bình An, vậy thân phận "đệ tử chân truyền của Thượng Thanh phái" miễn cưỡng có thể xem như là một đạo.

Dù sao cũng là đại phái đứng đầu Huyền môn, nếu như Trần Bình An có thể trở thành đệ tử của Thượng Thanh phái, vậy Ninh Bá Quân lúc xuất thủ cũng sẽ có chút e dè.

"Nếu như là Tượng Tương chân nhân của Thượng Thanh phái." Ninh Bá Quân lầm bầm lầu bầu nói: "Thế thì cùng Cửu Nhi ở chung một chỗ cũng sẽ không có vấn đề gì, đám bô lão kia trong bộ tộc khẳng định đều sẽ không phản đối, thế nhưng quan trọng là Trần Bình An có thật sự được không?"

"Dù sao cũng nên thử một lần mà." Chu Cơ nhìn thấy Trần Bình An vẫn có một chút cơ hội sống sót, vội vàng nói: "Tông chủ, có khả năng ngài không biết, đêm đó đại đồ đệ của Chúc Đình Quân phát hiện tư chất Trần Bình An không tệ, còn dự định truyền thụ《Định Chân Tiêu Dao Quyết》cho hắn nữa cơ!"

Sau khi Chu Cơ nói xong, bản thân cũng sững sờ, lý do này có phải là đã từng dùng qua rồi không?

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK