Sau khi Hồ Tứ Nương buông ống tay áo xuống, trong tửu lâu càng thêm hỗn loạn, có người sợ hãi lui về sau, nhưng có nhiều người vẫn muốn lao lên trước nhìn khuôn mặt thật, chờ sau khi bọn họ nhìn rõ gương mặt ly miêu kia, khóe miệng đều phát ra tiếng cảm thán vừa kinh ngạc lại vừa thoả mãn.
Người ngoài có thái độ xem náo nhiệt nhưng đối với Lâm Nguyên Thịnh mà nói, người bên gối sớm chiều chung sống vậy mà lại là một yêu quái trên mặt mọc lông, ông ta lập tức có phần không chấp nhận nổi.
"Ta chỉ cho rằng ngươi chưa từng sinh con, hơn nữa có phương pháp bảo dưỡng dung nhan, cho nên nhiều năm như vậy tướng mạo mới không hề thay đổi…"
Lâm Nguyên Thịnh lẩm bẩm nói: "Tứ Nương, sao ngươi lại có thể là yêu quái?"
"Ta là yêu quái nhưng ta chưa từng hại ngươi."
Hồ Tứ Nương nhìn trượng phu Lâm Nguyên Thịnh, khẽ giọng nói: "Có lẽ ngươi không còn nhớ nữa, mười lăm năm trước trong một trận đại hoả trên núi, trong lúc vô tình ngươi cứu được một con li miêu, đó chính là nguyên thân của ta, khi ấy ta vừa mới độ qua lôi kiếp hóa hình, toàn thân không có một chút pháp lực nào, vậy nên là ngươi cứu ta một mạng."
Lâm Nguyên Thịnh biểu tình mịt mờ, quả nhiên đã quên việc nhiều năm trước thuận tay làm một chuyện nhỏ rồi.
"Cửu Nhi."
Dưới bàn, Trần Bình An nhỏ giọng hỏi Ninh Ngọc Manh: "Độ kiếp hoá hình thì tính là cảnh giới gì?"
"Ta không nhìn ra."
Ninh Ngọc Manh lắc lắc đầu, tu vi của Hồ Tứ Nương chắc hẳn là ở trên nàng ta.
"Huyền Quang."
Chu Cơ ở bên cạnh nói: "Hồ Tứ Nương là Huyền Quang cảnh."
"Như vậy à…"
Trần Bình An không khỏi nghĩ tới một chuyện, lo lắng nói: "Vậy đợi đến lúc Cửu Nhi tới Huyền Quang cảnh có phải muội ấy cũng phải độ kiếp không?"
"Sao Cửu Nhi có thể cần cái đó."
Chu Cơ lắc đầu nói: "Hồ Tứ Nương chỉ là một con li miêu tu luyện trong núi, không có bất kỳ nền móng gì, vậy nên mới cần phải độ kiếp hoá hình, nhất mạch Vân La sơn chúng ta căn bản không cần phải hoá hình, còn nói cái gì độ kiếp?"
Lúc này Trần Bình An mới hiểu, cũng giống như tu sĩ nhân loại có "tư chất cao thấp", thực ra trong Yêu tộc cũng có "huyết mạch" tương tự như vậy.
Ví dụ như:
Yêu quái ở trong núi sâu dựa vào việc hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, cố gắng nhiều năm mới có thể mở ra trí tuệ như Hồ Tứ Nương đây không chỉ lúc hoá hình cần độ qua lôi kiếp cửu tử nhất sinh, cho dù sau khi thuận lợi độ qua lôi kiếp thì nàng ta cũng không biết bất kỳ pháp môn tu luyện nào.
Còn những bộ tộc giống như Thiên Hồ của Vân La sơn, Thần Hầu của Ba Tiêu sơn bởi vì thuộc về huyết mạch thời kỳ thượng cổ truyền lại, trời sinh liền tương tự với nhân loại "vạn vật linh trưởng", hơn nữa trong những bộ tộc này thường sẽ có Tượng Tương đại năng xuất hiện, bọn họ sẽ sáng tạo hoặc chỉnh sửa công pháp càng phù hợp cho hậu bối tu luyện hơn.
Trấn Yêu tông có thể tùy ý giết chết yêu quái trong núi như Hồ Tứ Nương nhưng đụng tới Thiên Hồ của Vân La sơn, nếu như hai người có cảnh giới giống nhau, nói không chừng còn sẽ cúi đầu chào, nói một tiếng "Đạo hữu hữu lễ."
Lúc này Trần Bình An mới yên tâm, tiếp tục nghe Hồ Tứ Nương nói chuyện.
"Sau đó… sau khi pháp lực của ta khôi phục, xuống núi tìm được Lâm lang."
Trong ánh mắt của Hồ Tứ Nương có chút hoài niệm: "Nhìn thấy gia cảnh của hắn bần cùng, lại mang theo hai đứa trẻ, vậy nên biến thành phụ nhân gả cho hắn, ban đầu vốn định đợi sau khi hắn qua đời lại quay về trong núi, mấy mươi năm thời gian mà thôi, coi như báo ân, nhưng mà hôm nay nếu đã xuất hiện tình huống như này, vậy chứng tỏ duyên phận phu thê của chúng ta đã tận…"
"Lâm lang."
Hồ Tứ Nương lại nói với trượng phu lần nữa: "Ngươi nói một tiếng với chân nhân của Trấn Yêu tông, mười lăm năm này ta chưa từng làm việc gì xấu, vẫn mong đạo trưởng tha cho ta, ta đây lập tức quay về núi tu luyện, không bao giờ ra ngoài nữa."
"Ồ ồ ồ…"
Lúc này Lâm Nguyên Thịnh mới từ trong biến cố phản ứng lại, ông ta vuốt vuốt ngực bình tĩnh lại, quay đầu nói với Hầu An Đô: "Đạo trưởng, thê, thê…"
Sau khi Hồ Tứ Nương hiện ra nguyên hình yêu quái báo, một tiếng "thê tử" này Lâm Nguyên Thịnh không cách nào nói ra khỏi miệng được.
"Mặc dù Hồ Tứ Nương này là yêu quái nhưng nàng ta đích thực chưa từng làm ra chuyện xấu gì, ngược lại vẫn luôn khuyên nhủ ta hay làm việc thiện, vẫn mong đạo trưởng nương tay tha cho nàng ta trở về…"
Tuy Lâm Nguyên Thịnh thay một phương thức xưng hô khác nhưng cuối cùng vẫn cầu tình giúp Hồ Tứ Nương.
Có điều, nghe thấy "Hồ Tứ Nương" trong miệng Lâm Nguyên Thịnh, Hồ Tứ Nương nằm ở dưới đất nở nụ cười lạnh lẽo, nhưng lại chẳng nói gì.
Trần Bình An vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười bi thương như vậy ở trên mặt một con li miêu.
"Cha!"
Lúc này, đại nhi tử Lâm gia đột nhiên lên tiếng cắt ngang: "Nữ nhân này là yêu quái đó, sao cha có thể thả cho nàng ta rời đi, hôm nay chúng ta vạch trần bộ mặt thật của nàng ta, ngày sau thời điểm Hầu đạo trưởng không ở đây nàng ta quay lại báo thù thì phải làm sao?"
"Đúng đó, cha."
Nhị nhi tử Lâm gia cũng lên tiếng phụ hoạ: "Nếu như hôm nay cha khăng khăng thả con yêu quái này rời đi, vì mục đích an toàn, ngày mai ta sẽ cùng đại ca vĩnh viễn rời khỏi nơi này, không bao giờ dám trở lại nữa."
"Đây… đây…"
Lâm Nguyên Thịnh lại bắt đầu do dự, ông ta chỉ có hai đứa con này, về sau còn phải dựa vào bọn chúng dưỡng lão.
"Lâm lang."
Hồ Tứ Nương không nhịn được rơi nước mắt: "Sớm hôm bên nhau mười lăm cái xuân thu, ngươi còn không hiểu ta sao, sao ta có thể trở lại báo thù nhà các ngươi được?"
"Cũng… cũng phải…"
Lâm Nguyên Thịnh lúc này khó xử đôi bề, một bên là nhi tử một bên là thê tử giúp đỡ mình rất nhiều, nhưng nàng ta lại là một con yêu quái!
Có điều Hầu An Đô của Trấn Yêu tông dường như đứng về phía hai nhi tử của Lâm gia, hoặc là nói giáo lí môn phái của Trấn Yêu tông chính là dạy dỗ đệ tử tiến hành giết chết những yêu quái "tu vi thấp, không lai lịch và có thể đánh lại".
"Trước kia ngươi chưa từng làm chuyện xấu không nói nên việc sau này ngươi cũng sẽ không làm."
Hầu An Đô vừa nói vừa rút một thanh pháp kiếm ra, mặc dù hắn ta cũng chỉ là Huyền Quang cảnh nhưng cực kỳ tự tin với việc giết chết một con li miêu tinh cùng tu vi Huyền Quang cảnh.
"Nhân yêu khác đường, không phải là ngươi không biết."
Hầu An Đô hướng về Hồ Tứ Nương, nghiêm giọng nói: "Nhưng ngươi vẫn khăng khăng làm bậy, vậy thì chớ trách ta vô tình!"
Nói xong, Hầu An Đô lập tức nhấc kiếm đánh tới, đáng thương cho Hồ Tứ Nương tuy là Huyền Quang cảnh nhưng suy cho cùng nàng ta không có nền móng gì cả, đối mặt với loại đệ tử đại phái có truyền thừa như Trấn Yêu tông này không hề có sức đánh trả, không bao lâu liền bị đâm trúng mấy kiếm.
Không chỉ có thế, Hầu An Đô này còn cố ý khoe khoang bản lĩnh, một lát thì cách không điều khiển pháp kiếm, một lát thì triệu hoán ra ngọn lửa hừng hực, y sam của Hồ Tứ Nương đều bị rách mất mấy chỗ, để lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết.
Trong đám người vây xem có một số đã phóng đãng huýt sáo miệng.
Mấy lần Lâm Nguyên Thịnh muốn tiến lên xin tha nhưng đều bị hai nhi tử của ông ta ngăn lại, mà đại nhi tử Lâm gia không biết hét lên cái gì, Lâm Nguyên Thịnh không bước lên xin tha nữa, chỉ cúi thấp đầu không dám nhìn bộ dạng thảm thương của Hồ Tứ Nương.
Ninh Ngọc Manh là một đứa trẻ thiện lương, mặc dù Hồ Tứ Nương chỉ là một yêu quái trong núi nhưng tốt xấu gì cũng đã tu luyện hoá hình rồi, nàng ta không nhẫn tâm nhìn Hồ Tứ Nương chịu giày vò như thế này, vậy nên yếu đuối nhìn về phía Chu Cơ.
"Cửu Nhi, đừng gấp."
Đương nhiên Chu Cơ biết ý tứ của Ninh Ngọc Manh, nàng ta âm thầm truyền âm nói: "Có ta ở đây, tiểu li miêu sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng, con lại xem xem phản ứng của Trần Bình An đi."
Ninh Ngọc Manh ngẩng đầu lên chỉ thấy Trần Bình An lại siết chặt hai quyền, lồng ngực phập phồng, giống như cực kỳ tức giận.
"Bình An ca ca."
Ninh Ngọc Manh lo lắng gọi một câu, nhưng câu nói này lại giống như một ngòi nổ, khiến cho Trần Bình An triệt để bùng nổ.
Mặc dù Trần Bình An biểu đạt không quá lưu loát, thậm chí còn lắp ba lắp bắp nhưng ánh mắt và thái độ lại rất kiên định, hắn nói với Ninh Ngọc Manh: "Cửu, Cửu Nhi! Về sau nếu như chúng ta gặp phải tình huống như này, ta, ta nhất định sẽ không giống với Lâm lão gia kia trốn ở phía sau không dám tiến lên, ai muốn ức hiếp muội, trừ khi ta chết!"
Ninh Ngọc Manh không biết tại sao Bình An ca ca lại kích động như thế, nhưng hắn nói như vậy có phải là ám thị sau này hai người sẽ có quan hệ phu thê giống Lâm Nguyên Thịnh và Hồ Tứ Nương không?
"Ai nhất định phải gả cho huynh chứ!"
Ninh Ngọc Manh phun một hơi, hai má đỏ rực, trong ánh mắt vừa là vui vẻ lại vừa không tự nhiên.
Trần Bình An sững sờ, hắn không cẩn thận nói sai lời rồi, bản thân cũng không kịp phản ứng lại.
Chu Cơ ở bên cạnh lông mày rủ thấp, tựa như không nhìn thấy tâm tư của nam nữ thiếu niên.
Thực ra nàng ta mang Trần Bình An qua đây xem màn kịch này là có thâm ý, Lâm Nguyên Thịnh là người, Trần Bình An cũng là người, Hồ Tứ Nương là yêu, Điềm Cửu Nhi cũng là yêu, người yêu khác đường kết cục chính là đau thương như thế này.
Thật sự muốn phá bỏ một tầng gông cùm xiềng xích cùng giới hạn này cũng không phải là không thể, chỉ cần trở thành Tượng Tương cảnh đại năng vậy thì bất cứ trói buộc hay quy tắc nào cũng không có hiệu quả với ngươi.
"Xem ngươi về sau còn dám trở lại Bình An trấn nữa không!"
Trong lòng Chu Cơ có chút vui sướng mà nghĩ.
...