• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bình An ca ca, Bình An ca ca…"

Trần Bình An hình như đã mơ một giấc mộng, có điều ở trong mộng cái gì cũng không rõ ràng, chính mình cũng giống như đám bèo trôi nổi dập dềnh, cho đến khi bên tai truyền tới giọng nói quen thuộc của Điềm Cửu Nhi hắn mới mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt hắn là một gương mặt nhỏ chứa đầy lo lắng.

"Cửu, Cửu Nhi."

Cổ họng của hắn hơi cử động một chút, hắn vẫn trong trạng thái mê man, trong phút chốc cũng không biết rõ bản thân đang ở nơi nào.

"Xụyt~"

Điềm Cửu Nhi làm một động tác đừng lên tiếng, tỏ ý tình huống hiện tại có chút đặc biệt, lúc này Trần Bình An mới phát hiện, phía không xa có một đám người đang đứng song song với Chu Cơ.

Dẫn đầu là một đạo nhân trung niên, mặc một bộ khoan bào màu xám, dáng người gầy còm, vẻ mặt âm u, gương mặt màu vàng xỉn giống như không sống được lâu nữa.

Phía sau đạo nhân này còn có vài người đệ tử, nam có nữ có, có điều bọn họ đều có trán dô, tinh thần phong độ hiên ngang.

Tuy đạo nhân trung niên có dung mạo xấu xí nhưng thái độ cực kỳ cương quyết, căn bản không đặt Chu Cơ với thực lực Nguyên Anh nhất trùng vào trong mắt, trong giọng điệu mang theo ý chất vấn: "Ban nãy độn quang của Phó chân nhân chính là đáp xuống ở nơi này, sao ngươi có thể nói chưa từng nhìn thấy?"

Mặc dù tu vi của Chu Cơ không bằng đối phương, nhưng thái độ thì không hề thua kém, bình tĩnh nói: "Ta tĩnh tọa trong nhà trúc, không nghe thấy bất cứ dị thường gì, lại nói, Phó chân nhân chính là đại năng Tượng Tương cảnh, nếu như ông ấy không muốn để cho ta biết thì sao ta có thể phát hiện ra được."

"Nếu Bàng đạo nhân không tin."

Chu Cơ nghiêng người, chủ động nhường một lối đi: "Vậy có thể tự mình vào nhà trúc lục soát."

Đạo nhân trung niên họ Bàng không hề động thân, ông ta sớm đã dùng thần thức tìm kiếm phạm vi mười mấy dặm xung quanh đây rồi, linh cơ của Phó chân nhân giống như con diều bị đứt dây, đột nhiên không tìm thấy nữa.

Đương nhiên cái này cũng có khả năng là cơ thể giả do Phó chân nhân cố ý tung ra, vậy nên mới biến mất triệt để như thế.

Bàng đạo nhân ngước đôi mắt màu trắng xám, đánh giá Chu Cơ vài lần, lại chuyển rời tầm mắt tới chỗ Điềm Cửu Nhi bên kia, nhìn chằm chằm Tước Hoả Phiến hồi lâu, thờ ơ nói: "Khí thế của Ninh tông chủ lớn thật đấy, Yêu tộc phân tách đã mấy nghìn năm, không nghĩ tới ông ta vậy mà lại muốn thống nhất các bộ, bất luận có thành hay không thì cũng là một anh hùng có dã tâm."

Chu Cơ không lên tiếng, xem ra Bàng chân nhân này đã nhận ra thân phận của mình và Điềm Cửu Nhi rồi, hơn nữa ý tứ của ông ta rất rõ ràng, định nhìn vào mặt mũi của tông chủ Ninh Bá Quân mà không muốn so đo gì nữa.

"Cũng tốt…"

Chu Cơ lặng lẽ thở phào một hơi, Bàng chân nhân là Nguyên Anh tam trùng, mặc dù uy áp còn lâu mới so được với Phó Cửu Thương ở bậc Tượng Tương cảnh, nhưng cũng không phải người mà mình có thể ứng phó được.

"Làm phiền rồi, cáo từ!"

Bàng đạo nhân làm việc quyết đoán, vừa phất tay áo liền dẫn đám đồ đệ rời đi, có điều chính vào lúc này, phía đông nam của rừng trúc lại có vài đạo độn quang bay tới, đoán chừng cũng là bị động tĩnh ở nơi này thu hút.

Bàng đạo nhân híp đôi mắt lại, quan sát một lúc rồi lại ở lại.

Chu Cơ nhíu mày, tâm trạng vốn dĩ đã thả lỏng lại bắt đầu căng thẳng, nàng ta bất động thanh sắc tiến lại gần Điềm Cửu Nhi và Trần Bình An, một khi nơi này xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ lập tức dẫn bọn họ rời khỏi.

"Chu di…"

Điềm Cửu Nhi không biết chuyện gì, nhỏ giọng hỏi.

"Không sao."

Chu Cơ không muốn để Điềm Cửu Nhi lo lắng theo, nhìn đạo nhân họ Bàng ở phía trước, chuyển rời chủ đề nói: "Đây là Bàng Sư Cổ, trưởng lão của Minh Tuyền tông, Nguyên Anh tam trùng cảnh."

"Ồ~"

Điềm Cửu Nhi gật gật đầu, nàng ta lại thân thiết nói với Trần Bình An: "Bình An ca ca, còn nhớ thế giới khác mà ta đã nói với huynh không, trong thế giới đó có rất nhiều tông môn, Minh Tuyền tông là một trong sáu môn phái lớn của Ma tông."

"Minh Tuyền tông… sáu môn phái lớn của Ma tông…"

Trần Bình An cố gắng lắng nghe, đêm nay hắn tiếp nhận quá nhiều thông tin, vừa rồi ngất đi, đầu óc thật sự khá mơ màng.

"Còn đám người mới tới kia."

Chu Cơ nhìn những độn quang mới vừa đáp xuống ở hướng Đông Nam, lại nói: "Bọn họ là Thượng Thanh phái."

"Là Thượng Thanh sao?"

Điềm Cửu Nhi có phần bất ngờ.

Trần Bình An không biết tại sao Điềm Cửu Nhi lại có phản ứng như vậy, Chu Cơ thoáng nhìn Trần Bình An, hiếm khi lại thấy giúp đỡ giải thích nói: "Nhân loại tu sĩ phân thành hai phái hệ là Huyền môn và Ma tông, Ma tông có sáu đại phái, Huyền môn cũng có bảy môn phái dẫn đầu, Thượng Thanh là đại phái đứng đầu trong Huyền môn."

"Thượng Thanh… đại phái đứng đầu Huyền môn…"

Khóe miệng Trần Bình An thầm đọc lại một lượt, cũng chuyển tầm mắt qua bên đó.

Dẫn đầu Thượng Thanh phái cũng là một vị đại nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, có điều dáng vẻ của ông ta nhìn thuận mắt hơn Bàng Sư Cổ của Minh Tuyền tông nhiều, chỉ thấy hắn mày dài mắt phượng, thân hình cao gầy, bộ râu dưới cằm tung bay theo gió, có cốt cách dáng dấp của bậc tiên nhân, nếu như dùng hai câu để khái quát thì chính là "phong cách nhẹ nhàng, gió mát trăng thanh", ngay đến cả Trần Bình An nhìn thấy cũng bất giác nảy sinh hảo cảm.

"Chúc Đình Quân cũng đến rồi…"

Suy cho cùng Chu Cơ cũng là cảnh giới Nguyên Anh, nàng ta vẫn khá hiểu rõ các nhân vật có tiếng tam trùng các môn phái.

"Chu di, Chúc chân nhân rất lợi hại sao?"

Điềm Cửu Nhi lặng lẽ hỏi nhỏ.

"Lợi hại!"

Chu Cơ không chút do dự nói: "Đừng thấy Chúc chân nhân hiện tại cũng là Nguyên Anh tam trùng, thực ra trăm năm trước thời điểm mười sáu phái đấu kiếm, ông ta đã ở cảnh giới này rồi, tông chủ từng nói, Chúc chân nhân không phải không thể bước vào Tượng Tương cảnh, ông ta là vì rèn luyện đạo cơ nên mới cố ý dừng lại ở Nguyên Anh tam trùng cảnh."

"Là vậy à…"

Điềm Cửu Nhi thầm chép miệng, nguyện vọng lớn nhất của tu sĩ chính là có một ngày có thể bước vào Tượng Tương cảnh, trở thành sự tồn tại hàng đầu trong thế giới này, mà Chúc chân nhân làm như thế, trừ việc chứng minh ông ta có thể khống chế chủ tâm không dao động ra, thì còn một điểm nữa chính là ông ta cực kỳ tự tin đối với việc vượt qua khoảng cách kia.

"Bàng chân nhân hữu lễ."

Chúc Đình Quân không chỉ có khí chất tao nhã mà còn rất phong độ, tuy Thượng Thanh và Minh Tuyền không thuộc cùng một đảng phái nhưng sau khi ông ta đáp xuống vẫn chủ động chào hỏi với Bàng Sư Cổ.

Tiếp đó Chúc Đình Quân lại chuyển tầm mắt về phía Chu Cơ, mặc dù ông ta không biết Chu Cơ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được lai lịch của Chu Cơ, cũng cúi chào một cái.

Chu Cơ không dám qua quýt, đứng lên làm thế vạn phúc chào lại.

"Chúc chân nhân."

Dường như Bàng Sư Cổ và Chúc Đình Quân có chút ân oán xưa cũ gì đó, sau khi ông ta hồi lễ xong, lập tức mỉa mai nói: "Không nghĩ tới đại phái vạn năm như Thượng Thanh mà cũng có hứng thú với Phó chân nhân đang bị thương!"

"A… Bàng chân nhân hiểu lầm rồi."

Tính tình của Chúc Đình Quân thật sự rất tốt, đối diện với sự chất vấn của Bàng Sư Cổ, ông ta cũng chỉ nhã nhặn giải thích nói: "Phó chân nhân với Thượng Thanh phái của ta là tình bạn cố tri, sau khi ông ấy bị thương kiệt sức không chống đỡ nổi, chưởng môn sư huynh có dụ lệnh, nếu như chúng ta gặp thấy thì kiểm tra một phen, nếu Phó chân nhân không có trở ngại gì, vậy thì là tốt nhất."

"Đúng lúc ta dẫn theo các tiểu bối du ngoạn ở gần đây, nhìn thấy độn quang của Phó chân nhân, vì vậy mới qua đây xem."

Chúc Đình Quân chỉ vào sau lưng mình, thẳng thắn vô tư giới thiệu: "Đây là đại đồ đệ Hoàng Bách Hàm của ta, nhị đồ đệ Triệu Tú Niệm, tam đồ đệ Tần Minh Nguyệt, tứ đồ đệ Đàm Tùng Vận, tiểu đồ đệ cũng là tiểu nữ của ta, Chúc Dao Quang."

Nếu như nói mấy đệ tử của Bàng Sư Cổ đã là ngọc ngạn tuấn tú thì so sánh với mấy đệ tử của Chúc Đình Quân lại thấy thật tầm thường.

Dáng vẻ của đại đồ đệ Hoàng Bách Hàm kia ước chừng hai lăm hai sáu tuổi, mặc một bộ thâm y xanh nhạt, khoé miệng ngậm ý cười, thái độ ung dung, tự có một cỗ phong thái tiêu sái như gió.

Nhị đồ đệ Triệu Tú Niệm tuy không phong thần tuấn lãng bằng Hoàng Bách Hàm nhưng dáng vẻ ổn trọng, thân dài vai rộng, trong đôi mắt lúc nào cũng hiện lên những tia sáng.

Tam đồ đệ Tần Minh Nguyệt và tứ đồ đệ Đàm Tùng Vận đều là nữ tử, nhìn có vẻ khoảng hai mươi tuổi, mắt sáng răng trắng, lá liễu mày ngài, có điều Tần Minh Nguyệt càng có khí khái hào hùng hơn, Đàm Tùng Vận thì đáng yêu hơn.

Thu hút ánh mắt của mọi người nhất vẫn là tiểu đồ đệ, cũng chính là nữ nhi Chúc Dao Quang của Chúc Đình Quân.

Tuổi của nàng ta không lớn, nhìn thì hẳn là xấp xỉ Trần Bình An, nhưng ngũ quan cực kỳ tinh xảo, trên người mặc một bộ la sam màu vàng, để lộ ra da thịt ở cổ tay trắng ngọc nõn nà, mũi ngọc môi đào, dưới hàng mày đen là đôi mắt hạnh trong trẻo sáng ngời, hệt như sao trời chìm vào trong hồ nước.

Có điều, thiếu nữ này đẹp thì đẹp thật nhưng lại vô cùng bá đạo, cho dù là ai nhìn nàng ta nhiều hơn một chút nàng ta đều phải trừng mắt nhìn lại, ngay cả người thành thật như Trần Bình An cũng không buông tha.

"Người này hung dữ thật đấy."

Trần Bình An vô duyên vô cớ bị trừng một cái, nghĩ lại vẫn còn rùng mình bèn cúi thấp đầu, tính cách của hắn thật thà đôn hậu, nếu như cùng chung sống với người như Chu Dao Quang thì nói không chừng một ngày nào đó sẽ phải bỏ nhà ra đi.

···

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK