Trần Bình An bởi vì bị người phụ nữ xấu xa Tô Diệu Chân này chiếm tiện nghi cho nên trong lòng rất đau buồn, ban đầu vốn không quá để ý tới trận tranh đấu này, nhưng khi kính tượng thực sự hiện ra trước mắt thì vẫn khiến hắn bị chấn động.
Tiểu thế giới bên trong Sơn Hà Kính Tượng đồ không hề lớn, nhưng non sông đá lạ gì cũng có, nó còn có ba con đường lớn rất rõ ràng, chắc hẳn đây chính là thứ gọi là "thượng khuyết, hạ khuyết, trung khuyết", những chỗ khác đều bị sương khói bao phủ, hình như đó chính là phạm vi hoạt động của "ngụy khuyết".
Ở đầu cuối của ba con đường lớn, đối phương mỗi bên có một mặt ngọc khuê treo lơ lửng giữa trời, Điềm Cửu Nhi lại phổ cập cho Trần Bình An, ai có thể làm vỡ được ngọc khuê của đối phương trước thì sẽ giành được chiến thắng.
Mười người tham gia trận tranh đấu cũng xuất hiện ở trong kính tượng, hơn nữa mỗi người đều có vị trí của riêng mình.
Thượng khuyết của Thượng Thanh phái là Triệu Tú Niệm, thượng khuyết của Minh Tuyền tông là Chiêm Doãn Trị.
Hạ khuyết của Thượng Thanh phái là Tần Minh Nguyệt và Đàm Tùng Vận, hạ khuyết của Minh Tuyền tông là Đỗ Tố Mai và Tân Hiểu Mộng.
Ngụy khuyết của Thượng Thanh phái là Hoàng Bách Hàm, ngụy khuyết của Minh Tuyền tông là Lư Thần Sơn.
Khiến người ta bất ngờ nhất là vị trí ở giữa của Thượng Thanh phái vậy mà lại là Chúc Dao Quang mới chỉ có mười mấy tuổi, của Minh Tuyền tông bên kia là Hạ Dung Chương người đầu tiên lên tiếng muốn thỉnh chiến.
Bàng Sư Cổ nghĩ một lát, nói với Chúc Đình Quân ở bên cạnh: "Dung Chương đã là Trúc Nguyên tam trùng cảnh rồi, tư chất của nó không tồi, lại khá chịu khó, gần như là người đứng đầu trong đám người cùng thế hệ ở trong môn, lệnh nữ chẳng qua mới là Trúc Nguyên nhị trùng cảnh đi."
Ban đầu Bàng Sư Cổ cho rằng Chúc Dao Quang sẽ là hạ khuyết, dẫu sao thì tuổi tác của nàng ta cũng nhỏ nhất, hạ khuyết có hai người có thể phối hợp với nhau, mà trung khuyết chỉ có thể để một người trấn thủ.
Từ xưa tới nay trung khuyết và ngụy khuyết có thể nói là vị trí quan trọng nhất trong tranh đấu ở tiểu thế giới.
Nhưng mà dường như Chúc Đình Quân chẳng hề lo lắng cho khuê nữ ruột, ông ta cười ha ha nói: "Dao Quang ở trong môn có nhiều vị trưởng bối bảo vệ, tính khí vẫn luôn rất cao ngạo, nếu như có thể chịu chút khổ ở bên ngoài thì ta nghĩ cũng không tệ lắm."
Bàng Sư Cổ mặt không cảm xúc "ừm" một tiếng, tuy rằng Chúc Đình Quân nói như vậy nhưng ông ta vẫn quyết định nhắc nhở Hạ Dung Chương, bảo lúc ra tay chú ý có chừng mực.
Trong tiểu thế giới, Hạ Dung Chương nhận được truyền âm của sư phụ hơi gật đầu, cúi đầu chào với Chúc Dao Quang ở phía đối diện: "Chúc tiên tử, đắc tội rồi."
Chúc Dao Quang không thèm hồi lễ, mặt nhỏ ngẩng lên cao, chẳng thèm nhìn lấy một cái, giống như căn bản không đặt Hạ Dung Chương vào trong mắt.
"Hừ!"
Trong lòng Hạ Dung Chương có một chút phẫn nộ vì bị coi thường, sầm mặt xuống cũng không nói gì nữa, vung tay liền bắn ra năm viên bảo châu màu vàng, "quay tròn" đánh về phía Chúc Dao Quang.
Minh Tuyền tông có tên "Minh Tuyền" chính là bởi vì môn phái này nằm dưới lòng đất nơi cửu u minh tuyền, phần lớn công pháp của môn phái cũng là được tạo ra xoay quanh cái minh tuyền này mà thành.
Minh tuyền chính là vùng đất của oán hận, vậy nên năm viên bảo châu này vừa bắn ra, lập tức tỏa ra một mùi tanh hôi.
Có điều Chúc Dao Quang đối phó rất dễ dàng, thậm chí nàng ta còn có thể bĩu môi ghét bỏ, hơi lắc lư cơ thể tức khắc tránh đi.
Nhưng Hạ Dung Chương vẫn còn chiêu sau, Chúc Dao Quang vừa mới né được năm viên bảo châu bẩn thỉu, bước chân còn chưa đứng vững lại có một viên bảo châu xuất hiện.
Viên bảo châu này không hình không dạng, khi lao qua không trung cũng chẳng có chút động tĩnh gì, nếu như lực chú ý của đối phương đều vị năm viên bảo châu khác thu hút thì viên bảo châu vô hình này sẽ sản sinh ra tác dụng không ngờ được, nó thuộc một trong số những sát chiêu của Hạ Dung Chương.
Ở bên ngoài Kính Tượng đồ, Bàng Sư Cổ nhíu mày, đây cũng không phải đánh tới sống chết, sao Dung Chương lại sử dụng bảo châu vô hình rồi?
Tốc độ của bảo châu vô hình rất nhanh, hơn nữa bởi vì nguyên nhân do nước của minh tuyền nên cho dù có dùng pháp bảo ngăn cản thì cũng rất có khả năng bị sự ô uế ăn mòn.
Nhưng mà chính vào lúc bảo châu vô hình sắp lao tới trước mặt Chúc Dao Quang, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng kia của nàng ta lại lộ ra ý trào phúng, sau đó đọc một khẩu quyết, một màn nước do pháp lực ngưng tụ mà thành xuất hiện chắn trước người, vững vàng ngăn chặn được viên bảo châu vô hình kia.
Không chỉ có vậy, dưới sự khống chế của Chúc Dao Quang, dường như màn nước này còn cứng rắn nghiền vỡ viên bảo châu vô hình này.
"《Huyền Thanh Đạo Pháp》?"
Bàng Sư Cổ vừa nhìn đã nhận ra thần thông Chúc Dao Quang thi triển rồi.
"Không có gì lạ, tu sĩ trung khuyết của Thượng Thanh phái đều nhất quán tu luyện môn đạo pháp này."
Tô Diệu Chân cũng hiểu biết sâu rộng, nàng ta lại quan sát màn nước kia một chút, lắc lắc đầu nói: "Bàng chân nhân, đừng thấy muội tử của Chúc gia chỉ là Nguyên Anh nhị trùng cảnh, thế nhưng đồ đệ tam trùng cảnh kia của ông hình như rất khó ứng phó đấy."
Bàng Sư Cổ không nói chuyện, chẳng lẽ tự mình không nhìn ra sao, Hạ Dung Chương đều sử dụng một trong số những sát chiêu rồi, Chúc Dao Quang ngay cả pháp bảo cũng chưa từng lấy ra.
Ước đoán kết quả tốt nhất của con đường trung khuyết này chính là hoà nhau, nếu Hạ Dung Chương đã không thể đẩy qua được vậy thì phòng thủ chắc là vẫn có thể đi, vẫn là trông mong vào những vị trí khác vậy.
Kỳ thực khi giao đấu ở trung khuyết bắt đầu, những người khác ở trong tiểu thế giới của trận đồ nghe thấy được động tĩnh cũng nhao nhao bắt đầu tranh đấu.
Thượng khuyết, Triệu Tú Niệm của Thượng Thanh phái đối đầu với Chiêm Doãn Trị của Minh Tuyền tông.
Hai người này đều thuộc loại dáng người chắc nịch lưng dài vai rộng, một người cầm kim giản, một người nắm đao việt, hai người bọn họ không khống chế pháp lực tấn công từ xa giống như trung khuyết, mà là đánh cận chiến.
Mỗi khi kim giản và đao việt va vào nhau, trong kính tượng đều có thể nhìn thấy các đốm lửa bắn ra, động tác của hai người đều rất nhanh, trong chốc lát đã giao đấu mười mấy lần, sau đó từng người lại lui về sau, cẩn thận quan sát đối phương.
Bàng Sư Cổ nhìn một lát hỏi: "Chúc chân nhân, thứ đệ tử thượng khuyết của quý phái tu hành là《 Khôn Ngọc Vi Trần Công》nhỉ."
"Đúng vậy."
Chúc Đình Quân không phủ nhận.
Bàng Sư Cổ gật đầu, nhưng đã không còn ôm hy vọng gì với đệ tử thượng khuyết nhà mình nữa rồi.
《Khôn Ngọc Vi Trần Công》là một môn công pháp "lấy lực nhập đạo", có một số đệ tử không quá nhạy cảm với linh cơ thiên địa, không học nổi những đạo pháp cần phải điều động linh cơ, 《 Khôn Ngọc Vi Trần Công》chính là được suy tính chế tạo ra vì bọn họ.
Đầu tiên là ngâm luyện xác thịt tới trình độ cao nhất, sau đó dựa vào môn công pháp này, khi luyện tập tới mức uyên thâm, cơ thể có thể biến đổi lớn như núi cao, cũng có thể nhỏ như hạt bụi, có thể cứng như sắt đá, cũng có thể mềm tựa sợi bông, chỉ dựa vào thân xác đã có thể chống chọi lại được sự thương tổn của những thần thông bình thường.
Chiêm Doãn Trị cũng đi con đường "lấy lực nhập đạo", nhưng Minh Tuyền tông không có đạo pháp tương ứng với nó có thể học, khi vừa bắt đầu có lẽ còn có thể chống lại vài chiêu, nhưng thời gian lâu rồi chắc chắn sẽ thua.
Trung khuyết và thượng khuyết đều không có phần thắng gì, vậy hạ khuyết thì sao?
Hạ khuyết là giao đấu hai chọi hai, bất luận là Thượng Thanh phái hay là Minh Tuyền tông thì toàn bộ đều là một người công một người thủ.
Thượng Thanh phái bên này là Tần Minh Nguyệt chủ công, nàng ta một hơi tung ra mấy chục tấm pháp phù ánh vàng rực rỡ, thuận tay vung một cái quăng tới phía đối diện.
Minh Tuyền tông bên kia là Tân Hiểu Mộng chủ thủ, nàng ta nhìn thấy có nhiều pháp phù bay qua đây như vậy, không gấp không hoảng lập tức ngưng khẩu quyết, trước mặt mình cùng Đỗ Tố Mai lập tức xuất hiện một bức tường đất vàng tươi, cố gắng ngăn chặn sự tấn công của pháp phù.
Pháp phù đánh vào bức tường đất, phát ra tiếng nổ kịch liệt "đùng đùng đoàng đoàng".
Nhân cơ hội này, chủ công Đỗ Tố Mai của Minh Tuyền tông cũng "soạt soạt soạt" bắn ra mấy chục giọt nước của minh tuyền, chủ thủ Đàm Tùng Vận của Thượng Thanh phái cũng biến hoá ra một lá chắn do cây mây và dây leo tạo thành, nước của minh tuyền đánh vào trên lá chắn, cũng phát ra tiếng nổ "đoàng đoàng đoàng".
Ánh lửa ngút trời, sương khói mịt mù, có thể nói cảnh tượng nơi hạ khuyết là chỗ náo nhiệt tuyệt vời nhất trong toàn bộ tiểu thế giới, nhưng cũng là nơi thắng bại không rõ ràng nhất, nhiều nhất được xem là năm mươi năm mươi.
"Hai người hạ khuyết của Thượng Thanh phái…"
Tô Diệu Chân tự nói một mình: "Chắc hẳn thứ bọn họ tu luyện là《Xích Tiêu Canh Kim Phù Pháp》và《Hợp Ý Thanh Tâm Công》rồi."
Tên của những công pháp này Trần Bình An cũng nghe thấy rồi, trong lòng hắn còn cảm thấy lúc đọc《Huyền Thanh Đạo Pháp》, 《 Khôn Ngọc Vi Trần Công》,《Xích Tiêu Canh Kim Phù Pháp》,《Hợp Ý Thanh Tâm Công》lên nghe cực kỳ văn vẻ.
Nhưng mà Bàng Sư Cổ lại không thoải mái như người đứng xem, bên này của ông ta hiện tại chỉ có ngụy khuyết có thể dựa vào thôi.
Kỳ thực ở bên ngụy khuyết người ra tay trước là Hoàng Bách Hàm của Thượng Thanh phái, chỉ thấy thân ảnh của hắn khẽ lắc, cả người lập tức bay như chim chui vào trong màn sương khói của tiểu thế giới.
Bộ bạch y của Hoàng Bách Hàm lao vào trong bóng tối như con thoi, tốc độ cực nhanh, lá không dính thân, đất đá không thể ngăn trở, cơ thể có thể nói là cực kỳ tiêu sái.
"《Định Chân Tiêu Dao Quyết》!"
Thần sắc của Bàng Sư Cổ khẽ biến, thời điểm mười sáu phái đấu kiếm trăm năm trước, ông ta chính là bại dưới môn đạo pháp này, người sử dụng nó năm ấy hôm nay cũng đang có mặt tại đây, chính là Chúc Đình Quân.
Hoàng Bách Hàm càng lúc càng tiến gần tới ngọc khuê của Minh Tuyền tông, một khi hắn ta đánh vỡ ngọc khuê Thượng Thanh phái sẽ lập tức giành được thắng lợi trong trận giao đấu này.
Có điều, khi hắn ta nhảy vọt tới một chỗ bên đường sông, đột nhiên có một cái lồng do nước của minh tuyền đúc thành từ dưới đáy sông lao lên.
Đương nhiên Hoàng Bách Hàm biết mình gặp phải mai phục rồi, nhưng hắn cũng không hoảng, vẻ mặt bình tĩnh nhả ra một hơi, cơ thể dường như trở nên cực kỳ linh hoạt, trực tiếp dựa vào một hơi này lùi lại mười mấy trượng tránh xa chiếc lồng kia.
Nhưng sau đó có một bóng người cũng theo lên, trong tay còn cầm một thanh bảo kiếm sáng bóng, không nói hai lời trực tiếp đánh về phía Hoàng Bách Hàm, đây là ngụy khuyết Lư Thần Sơn của Minh Tuyền tông.
Đối mặt với sự biến hoá liên tiếp, nét mặt của Hoàng Bách Hàm không hề thay đổi, thuận tay cũng rút ra một thanh trường kiếm nhả nuốt ánh sáng đỏ thẫm, "keng" một tiếng ngăn cản tấn công của Lư Thần Sơn, vậy mà vẫn còn có thể rỗi rãi đi trêu chọc nói: "Lư huynh, huynh xuất hiện quá vội vàng rồi, nếu như đợi thêm chút nữa thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn."
Lư Thần Sơn cũng không phản ứng lại, chỉ im lặng đuổi chém Hoàng Bách Hàm.
"Đó có phải Xích Mang?"
Bên ngoài tiểu thế giới, Bàng Sư Cổ nhìn chằm chằm thanh trường kiếm kia hỏi.
"Phải."
Chúc Đình Quân thừa nhận.
Sắc mặt Bàng Sư Cổ càng khó coi hơn rồi, "Xích Mang" chính là bội kiếm năm ấy của Chúc Đình Quân, không ngờ ông ta lại ban cho đại đệ tử này.
Còn không để cho Bàng Sư Cổ nghĩ thêm một lát, Hoàng Bách Hàm đã bắt đầu phản kích rồi, hắn ta rút một chồng bùa chú từ trong ngực ra, sau đó không thèm nhìn mà tung ra ngoài.
Lư Thần Sơn vốn cho rằng những lá bùa này sẽ phát nổ, lúc đang chuẩn bị né ra mới phát hiện không phải ném về phía mình, chỉ là rải rác khắp bốn phương tám hướng xung quanh.
"Đây là chiêu thức quỷ quái gì thế?"
Lư Thần Sơn do dự một hồi, nhưng hắn ta lại không muốn bỏ qua ưu thế nhờ vào mai phục mà có được này, lầm nữa chĩa kiếm giết về phía Hoàng Bách Hàm.
Tuy nhiên lần này Hoàng Bách Hàm lại không tránh không né, trên mặt còn lộ ra một nụ cười quỷ dị, chính vào lúc mũi kiếm sắp đâm trúng mình, cơ thể của hắn ta đột nhiên biến mất trong không trung.
Lư Thần Sơn lập tức sững sờ, hắn ta biết tốc độ chạy trốn của Hoàng Bách Hàm rất nhanh, nhưng lần này lại nhanh tới bất ngờ, không đợi hắn ta kịp nghĩ bước tiếp theo nên ứng phó thế nào, hắn ta đã nghe thấy tiếng vũ khí sắc bén xé rách không khí ở sau lưng.
Dựa vào phản ứng bản năng, Lư Thần Sơn vội vàng tránh sang bên cạnh, có điều vẫn hơi chậm một chút, chỉ cảm thấy bả vai truyền tới một trận đau nhói, Lư Thần Sơn biết bản thân bị thương.
Hoàng Bách Hàm tấn công thuận lợi không hề cho Lư Thần Sơn cơ hội nghỉ xả hơi, hắn ta nhếch mép mỉm cười, lại vung Xích Mang lần nữa, mang theo một đạo ánh sáng rực cháy chém về phía Lư Thần Sơn.
Lư Thần Sơn tập trung tất cả tinh thần, thời điểm đang định cố gắng chặn một kích này, nào ngờ Hoàng Bách Hàm lại quỷ dị biến mất không thấy tăm hơi ở giữa không trung lần nữa.
Giây tiếp theo, bóng dáng của hắn ta bất thình lình xuất hiện ở phía sau Lư Thần Sơn, Lư Thần Sơn căn bản không kịp ứng phó, nơi bả vai lại chịu thêm một vết thương, nếu không phải Hoàng Bách Hàm không có ý giết người thì bây giờ Lư Thần Sơn đã bị chặt ra làm đôi.
Nhưng mà cho dù như thế thì tình hình hiện tại của Lư Thần Sơn cũng đã rất nguy khốn, lúc này Hoàng Bách Hàm mới định thân, múa vài đường kiếm nói: ""Lư huynh, trong《Định Chân Tiêu Dao Quyết》có một môn thần thông gọi là "Tiểu Chư Thiên Na Di Đại Pháp", có thể tiến hành di chuyển trong nháy mắt, pháp bảo trận pháp cũng không thể gây cản trở được."
Lư Thần Sơn thở mạnh hổn hển, nghe Hoàng Bách Hàm đắc ý khoe khoang.
"Có điều môn thần thông này cần phải tới Hoá Đan cảnh mới có thể tu luyện được."
Hoàng Bách Hàm nhún nhún bả vai nói: "Vậy nên sư phụ của ta đã thay đổi nó một chút, hiện tại chỉ cần in dấu đạo pháp lên trên bùa chú thì cho dù người thi thuật là Trúc Nguyên cảnh cũng có thể tùy ý di chuyển tới bất kỳ vị trí nào của bùa chú trong nháy mắt, môn thần thông mới này gọi là "Phi Lôi Phù", kỳ thực Lư huynh bại cũng không oan gì."
Lúc này Lư Thần Sơn mới hiểu rõ tại sao Hoàng Bách Hàm lại tung những lá bùa chú kia ra trước, tại sao hắn ta lại có thể nửa đường biến mất vô căn cứ, còn có thể xuất hiện ở những chỗ khác trong nháy mắt.
Môn thần thông kỳ dị khó lường này quả nhiên vô cùng thích hợp với ngụy khuyết.
"Nói đến cùng, vẫn là nội tình vật lực của Thượng Thanh."
Bên ngoài tiểu thế giới, Bàng Sư Cổ thở dài một hơi nói: "Năm người lại có thể tu hành mỗi người một công pháp, xem ra cũng chỉ có Thượng Thanh phái mới có thể làm được tới mức này."
"Bàng chân nhân có điều không biết."
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Diệu Chân lấp lánh, nói: "Thực ra Thượng Thanh phái còn có một môn công pháp gọi là《Tứ Tượng Thiên Đoạt Kiếm Kinh》, tuy rằng là kiếm kinh nhưng thật ra là người thi thuật tung ra tứ tượng thần thoa, cướp đoạt linh cơ của đối phương hoá thành của chính mình, là một môn công pháp cực kỳ đáng gờm đấy."
Sắc mặt Chúc Đình Quân khẽ thay đổi một chút, cực kỳ nghiêm túc nói: "Bởi vì điều kiện tu luyện của môn công pháp này tương đối khắc khổ, dù là đệ tử nội môn biết thì cũng không nhiều, không nghĩ tới Tô chân nhân vậy mà lại biết được."
Tô Diệu Chân mỉm cười không đáp lại, nghiêng người tiếp tục xem hai phái tranh đấu trên mặt kính.
Tình hình trước mắt vô cùng bất lợi với Minh Tuyền tông, Lư Thần Sơn ở ngụy khuyết cơ bản là đã bại rồi, Chiêm Doãn Trị ở thượng khuyết cũng dần rơi vào thế yếu, mặc dù hạ khuyết miễn cưỡng tạo được thế cân bằng nhưng cũng không thể giúp đỡ gì cho những đường khác.
Hạ Dung Chương ở trung khuyết là nóng ruột nhất, hắn ta là đại sư huynh nhất mạch có pháp lực mạnh nhất, tu vi cao nhất ở đây, nếu như không thể nhanh chóng trợ giúp cho sư đệ sư muội thì ngọc khuê rất nhanh sẽ bị đánh vỡ.
Nhưng mà Hạ Dung Chương thử hai lần, bảo châu vô hình đều bị màn nước mà Chúc Dao Quang ngưng ra vững vàng chặn lại, lúc này Hạ Dung Chương đã biết sự lợi hại của《Huyền Thanh Đạo Pháp》, nhưng lại không muốn dễ dàng nhận thua.
"Vẫn còn chiêu đó nữa…"
Hạ Dung Chương do dự chốc lát, chiêu thức kia quá mức độc ác, rất có thể sẽ trực tiếp làm Chúc Dao Quang bị trọng thương.
Có điều nghĩ lại thì Hạ Dung Chương lại nhớ tới ân sư của mình, không biết ông ta ở bên ngoài có bởi vì biểu hiện của đám đồ đệ mà bị Chúc Đình Quân chế nhạo lần nữa không.
Còn có Tô chân nhân của Nguyên Thận tông, chân nhân Nguyên Anh tuyệt sắc này, lúc này chắc hẳn cũng rất thất vọng với Minh Tuyền tông đúng nhỉ.
Còn cả Chúc Dao Quang này nữa, rõ ràng tu vi của nàng ta thấp hơn mình một cảnh giới, tuổi tác cũng nhỏ hơn mình rất nhiều, tại sao lại đã mạnh như thế rồi?
"Dùng chiêu đó đi! Không thể thể diện của ân sư chịu thương tổn nữa!"
Hạ Dung Chương hạ quyết tâm, không quan tâm viên bảo châu vô hình kia nữa, lại lần nữa điều khiển năm viên bảo châu đánh về phía Chúc Dao Quang.
Chúc Dao Quang đang định di chuyển bước chân tránh thoát như lúc trước, nhưng Hạ Dung Chương lại nắm chặt quyền, mặt ngoài của năm viên bảo châu chứa đựng nước của minh tuyền kia lại "ken két, ken két" nứt ra vài kẽ nhỏ, giống như là muốn nổ tung ở bên người Chúc Dao Quang.
"Không được!"
Bàng Sư Cổ ở bên ngoài Sơn Hà Kính Tượng đồ vội vàng cản lại, sau khi nổ tung hoàng tuyền minh thủy tản ra bốn phía, làm ô uế phạm vi xung quanh, trận chiến này không phải tranh đấu sinh tử, thực sự không cần phải làm như vậy.
Tô Diệu Chân cũng có chút kinh ngạc, nhưng mà nhìn Chúc Đình Quân một cái, ông ta vậy mà vẫn bày ra dáng vẻ rất điềm đạm, đại khái trong lòng Tô Diệu Chân cũng có tính toán rồi.
Hạ Dung Chương ở trong tiểu thế giới không nghe theo lời khuyên của sư phụ, vẫn kiên quyết làm nổ năm viên bảo châu này, trung khuyết tức khắc bị bao phủ bởi sương mù tanh hôi, mắt thường có thể thấy được cây cối hoa cỏ ở xung quanh khô héo, ngay cả mặt đất cũng vang lên tiếng "xèo xèo" bị ăn mòn.
Ba đường khác cũng đều cảm nhận được động tĩnh cực lớn ở trung khuyết.
Chiêm Doãn Trị ở thượng khuyết đã lộ ra vết tích suy yếu, tinh thần lại lập tức chấn động, hắn ta biết Hạ sư huynh sử dụng sát chiêu cuối cùng, bản thân ở bên này nhất định phải giữ vững, kiên trì tới khi Hạ sư huynh đánh vỡ ngọc khuê của Thượng Thanh phái, vậy thì sẽ thắng rồi.
Hạ khuyết, Đỗ Tố Mai và Tân Hiểu Mộng cũng đột nhiên tấn công mạnh mẽ hơn, thứ các nàng muốn cũng là giữ chân Tần Minh Nguyệt và Đàm Tùng Vận của Thượng Thanh phái, không để bọn họ có thời gian đi bảo vệ ngọc khuê.
Ngụy khuyết, Lư Thần Sơn sớm đã bị áp chế lúc này mới cười lạnh một tiếng nói: "Hạ sư huynh dẫn nổ pháp bảo của huynh ấy, kết cục tốt nhất của Chúc Dao Quang cũng là bị trọng thương, rất có thể sẽ đi đời nhà ma ở đây luôn. Hoàng huynh, xem ra trận tranh đấu này bọn ta thắng rồi."
Lời này của Lư Thần Sơn tuy rằng có chút khoa trương nhưng tình huống này cũng không phải là không có khả năng, cho dù là đệ tử của Minh Tuyền tông cũng không dám tùy tiện để nước minh tuyền dính vào cơ thể.
"Ha ha!"
Hoàng Bách Hàm vậy mà lại cười lớn một tiếng, nhếch miệng nói: "Lư huynh, kiến thức của huynh đây hạn hẹp quá, tiểu sư muội là người có thiên tư cao nhất trong thế hệ của chúng ta, chỉ cần Hạ Dung Chương chưa tiến vào Huyền Quang cảnh, thì chắc chắn sẽ không đánh lại được tiểu sư muội. Không tin thì chúng ta cược một ván, tiền đặt cược à, chính là thanh kiếm ở trong tay huynh kia…"
"Ai muốn cược với ngươi, vô vị!"
Lư Thần Sơn cũng cứng miệng, hoặc là nói dưới tình huống như thế này hắn ta cũng chỉ có thể tín nhiệm đại sư huynh nhà mình thôi.
Kỳ thực, ngay đến cả bản thân Hạ Dung Chương cũng đã tin chắc có thể đánh bại được Chúc Dao Quang, năm viên bảo châu ô uế cùng phát nổ, tu sĩ Trúc Nguyên cảnh tuyệt đối không thể nào chạy thoát được, mặc dù trận chiến này đã làm tổn thất pháp bảo của mình còn làm trái lời sư phụ, nhưng chỉ cần thắng Thượng Thanh phái thì cho dù quay về phải chịu trách phạt hắn ta cũng chịu đựng được.
Hạ Dung Chương lại chờ thêm một lát, chuẩn bị đợi sau khi tất cả sương khói tan đi, nhìn thấy Chúc Dao Quang hơi thở thoi thóp nằm trên mặt đất, bản thân liền có đức độ vứt xuống một bình thuốc giải nước của minh tuyền, sau đó không thèm quay đầu đi đánh vỡ ngọc khuê của Thượng Thanh phái.
Ở đây có hai trọng điểm, một là tư thế lúc vứt thuốc giải nhất định phải tiêu sái; hai là nhất định phải rời đi đầu cũng không ngoảnh lại, bên ngoài có Tô chân nhân đang nhìn đấy.
Nghĩ tới Tô chân nhân phong tình vạn chủng, Hạ Dung Chương lúc này lại có sự kích động không nói rõ được.
Có điều, kịch bản vốn không tiến hành theo tưởng tượng của Hạ Dung Chương, sau khi đám hoàng sương bẩn thỉu ở trung khuyết bắt đầu nhạt dần, Chúc Dao Quang lại không chút thương tổn đứng ở chỗ cũ.
Chỉ thấy quanh thân nàng ta được bọc bởi một tầng nước hình tròn trong suốt, dòng nước tuôn chảy cuồn cuộn, đúng lúc ngăn chặn được hết thảy tất cả sự ăn mòn của ô uế sau khi nổ.
Hạ Dung Chương căn bản không ngờ được Chúc Dao Quang Trúc Nguyên nhị trùng lại có thể tu luyện《Huyền Thanh Đạo Pháp》đến trình độ này, ngoài ra, không biết từ lúc nào trong tay nàng ta lại có thêm một thanh kiếm.
Toàn thân thanh kiếm này hiện lên sắc tối tăm âm u, phong cách cổ xưa tinh xảo, mỏng như cánh ve, nhìn có vẻ chẳng có chỗ nào đặc biệt cả, nhưng thời điểm Chúc Dao Quang ngẩng mặt nhỏ lên, chậm rãi rút kiếm ra, trong vỏ kiếm lập tức có một đạo hàn quang xông lên trời, kiếm khí mịt mù khúc xạ giữa đẩu ngưu.
Sát cơ, xuyên thấu đất trời.
"Thiên Đô Thần Kiếm?"
Bên ngoài Sơn Hà Kính Tượng đồ, lần đầu tiên Bàng Sư Cổ thất thanh nói.
···