Sau khi rời đi từ Khê Phong sơn, đại khái bởi vì nguyên nhân Tiêu Ma Kha và Cố Hoành Ba qua đời ngay trước mắt mình, cho nên cảm xúc của Trần Bình An và Điềm Cửu Nhi cũng không quá tốt.
Mặc dù thời gian ở chung rất ngắn, nhưng từ đôi vợ chồng này có thể cảm giác ra được tình yêu mãnh liệt của bọn họ đối với cuộc sống tự do.
Chu Cơ thì lại có chút xem thường, mặc dù nàng cũng tham gia cứu Tiêu Ma Kha và Cố Hoành Ba, nhưng vẫn cảm thấy nguyên nhân lớn nhất dẫn đến trận bi kịch này chính là do đôi vợ chồng này không có ai tấn giai lên đến Tượng Tương đại năng.
Nếu như Tiêu Ma Kha hoặc Cố Hoành Ba có người là Tượng Tương đại năng, như vậy thì còn có ai dám đến xen vào việc của người khác nữa chứ.
Không thể không nói Trần Bình An và Điềm Cửu Nhi vẫn giữ được sự hồn nhiên và lãng mạn khi nhìn nhận vấn đề, đương nhiên bọn họ cũng chỉ là một tiểu hài tử...
Chu Cơ thì càng giống như một người trưởng bối thường từng thấy lòng người hiểm ác, quan điểm luôn luôn tàn nhẫn mà hiện thực.
Chẳng qua vẫn có một tin tức tốt, sau khi rời khỏi Khê Phong sơn đến Bắc Hải Long cung lộ trình cũng chỉ còn hơn ba tháng, hiện tại là tháng tư cuối xuân, nếu như thuận lợi đi đường nói không chừng cuối năm còn có thể kịp về đến Bình An trấn ăn tết.
Đây là chuyện đáng giá mong chờ nhất trong lòng Trần Bình An hiện giờ, một ngày một đêm, đang lúc Chu Cơ cùng Ninh Ngọc Manh minh tưởng tu luyện, Trần Bình An lại lấy Hoàng Bì Ngư Cổ kia ra thưởng thức.
Tác dụng của cái trống nhỏ này chẳng có cái gì lớn cả, chính là lúc lắc trái phải thùng thùng thùng, âm thanh phát ra có lực tương tác đối với một số động vật nhỏ.
Dù sao lúc Trần Bình An lay động trống nhỏ, gà vịt chó ven đường luôn luôn không tự chủ được chạy tới, ngay cả chim nhỏ đang bay trên trời đều sẽ đậu lên trên vai của hắn.
Trần Bình An và Điềm Cửu Nhi đều vô cùng thích thú, nhưng mà Chu Cơ cô cô lại nói cái đồ chơi nhỏ này không thích hợp với người tu hành, thích hợp với những nhân sĩ giang hồ hành nghề ảo thuật trong giới thế tục hơn.
"Thùng~ thùng~"
Trần Bình An nhẹ nhàng đong đưa hai lần, sau đó lại nghĩ đến chuyện của Tiêu Ma Kha và Cố Hoành Ba, đột nhiên có một âm thanh thô lỗ vang lên trong đầu: "Tiểu tử ngươi tự mình không ngủ được thì thôi đi, có thể đừng đi quấy rầy giấc ngủ của ta không, thật sự quá ồn ào rồi!"
"Ai?" Trần Bình An lập tức ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, nhưng trước mặt ngoại trừ Chu Cơ và Điềm Cửu Nhi đang nhắm mắt ra cũng không còn người nào khác.
"Chắc là do gần đây không được nghỉ ngơi cho nên nghe nhầm." Trần Bình An yên lặng lẩm bẩm.
"Ngươi cũng nên nhanh chóng tấn thăng Trúc Nguyên nhất trùng cảnh đi." Âm thanh thô lỗ kia lại vang lên lần nữa, cười nhạo nói: "Ngươi vẫn nghĩ là mình đang nghe nhầm sao?"
"Ngươi là..." Trần Bình An vừa muốn thốt ra lời hỏi thăm, âm thanh kia liền ngắt lời nói: "Ngươi không cần mở miệng nói chuyện, ổn định tâm thần chìm vào trong ý thức liền có thể nhìn thấy ta."
"Ta..." Trần Bình An nhìn thoáng qua Chu Cơ, nửa ngày đều không có động tác gì.
Âm thanh trong đầu hơi không kiên nhẫn, hỏi: "Tại sao ngươi không làm?"
"Ta... ta không biết cái gì gọi là ổn định tâm thần cùng chìm vào ý thức." Trần Bình An thật thà nói.
Đối phương nghe xong tựa hồ sửng sốt một chút, qua một hồi lâu hắn mới cực độ bất đắc dĩ nói: "Ngươi nhắm mắt lại là được, để lão tổ ta tìm ngươi đi."
"Mẹ nó, quả thật là một tên ngu ngốc."
Cuối cùng đối phương còn rãnh rỗi nhả ra thêm một câu, đáng tiếc đều bị Trần Bình An nghe thấy được, hoặc là người ta chính là muốn nói thẳng ra mặt.
Trần Bình An mất tự nhiên vặn vẹo thân thể hai lần, hắn cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, chắc vẫn nên nói cho Chu Cơ cô cô trước mới được, thế nhưng Chu Cơ vẫn còn đang tu luyện, Trần Bình An không dám đi quấy rầy, một mình yên lặng suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là theo lời nhắm mắt lại.
Vừa mới nhắm mắt lại, Trần Bình An đã cảm thấy trong đầu óc của mình đột nhiên xuất hiện một cái vóc người cao lớn là một lão giả ria ngắn, thân mặc áo khoác màu tím, hắn tùy tiện ngồi xếp bằng, ánh mắt sắc bén sáng ngời nhìn chằm chằm Trần Bình An.
Trần Bình An cảm giác rất khó thích ứng, hắn quên mất mình mới là chủ nhân nơi này, mà lão giả này chỉ là khách nhân.
Biểu hiện của lão giả này nhìn qua tưởng chừng mới là chủ nhân thực thụ.
Hắn không kiêng kỵ dò xét Trần Bình An một hồi, sau đó bình luận: "Tư chất cũng không tệ lắm, chỉ là có chút đần độn, chẳng qua có thể nói ra câu 'thiên hạ không phải là thiên hạ của người, cũng không phải thiên hạ của yêu, mà chính là thiên hạ của chúng sinh' này, cũng có thể miễn cưỡng lọt vào pháp nhãn của lão tổ ta."
"Mời, xin hỏi, ngươi là..." Trần Bình An vẫn rất có lễ phép, hắn cảm thấy trước khi nói chuyện hẳn là nên giới thiệu thân phận một chút, như vậy mới có thể biết phải xưng hô như thế nào.
Lão giả kia nhìn thấy dáng vẻ nho nhã này của Trần Bình An lập tức ghét bỏ nói: "Chúng ta nói chuyện thì cứ nói, mẹ nó đừng có làm cái trò này nữa, ta tên là Phó Cửu Thương, nói ra thì ta còn lớn hơn gia gia của gia gia của gia gia của ngươi, cho nên về sau ngươi cứ trực tiếp gọi ta lão tổ là được rồi!"
"Phó Cửu Thương?" Trần Bình An giật nảy mình, hắn biết con chân long kia trong thân thể mình được gọi là Phó Cửu Thương, chẳng lẽ chính là người trước mắt này sao?
"Không phải ngươi đã chết rồi ư?" Trần Bình An nghi ngờ hỏi, kỳ thật câu này của hắn nói có chút sai, Phó Cửu Thương chỉ là ngủ đông chứ còn chưa chết.
Tính tình của Phó Cửu Thương hiển nhiên cũng không phải rất tốt, hắn nghe xong quả nhiên liền giận tím mặt, nổi giận mắng: "Lão tổ ta tương lai sẽ chết, nhưng cũng không phải bây giờ, ta chẳng qua chỉ là ngủ đông một chút, tại sao không thể tỉnh lại?"
Trần Bình An trước giờ cũng không hay qua lại với người có tính cách hung ác, bị mắng hai câu như vậy bản thân cũng không biết nên trả lời lại như thế nào.
Một lát sau, có lẽ là do Phó Cửu Thương nhớ ra mình vẫn đang ký túc ở trong cơ thể của tiểu tử này, cuối cùng nhếch miệng chậm rãi nói: "Lúc ở Chu Tiên trấn kia lão tổ đã chậm rãi tỉnh lại, sau đó dọc theo con đường này cũng nửa ngủ nửa tỉnh."
"Mấy ngày trước tại Khê Phong sơn..." Phó Cửu Thương dừng một chút lại nói thêm: "Lão tổ ta cũng đang trong lúc tỉnh dậy."
"Ồ." Trần Bình An gật gật đầu.
"Hửm?" Phó Cửu Thương nghi hoặc nhìn Trần Bình An: "Lúc ta mắng ngươi ở Khê Phong sơn, ngươi không có cảm giác được sao?"
Trần Bình An ngẩn ngơ, kinh ngạc nói: "Ngươi mắng ta cái gì?"
...
Phó Cửu Thương đã cảm thấy giống như nước đổ đầu vịt, chẳng muốn tiếp tục giải thích mình đã từng mắng qua nhiều lần câu không có tiền đồ, thậm chí còn từng nhắc nhở qua, tín hiệu Khê Phong sơn có địch nhân nguy hiểm đang đến.
"Ta nếu là con tiểu hồ ly kia..." Phó Cửu Thương lắc đầu nói: "Không chừng sẽ không nhịn được một chưởng đập chết ngươi."
"Tính tình Cửu Nhi rất tốt!" Mình bị mắng Trần Bình An ngược lại không cảm thấy có gì, nhưng nếu có người mắng Điềm Cửu Nhi, Trần Bình An lập tức phản bác: "Tiêu chân nhân và Cố chân nhân mất, muội ấy thương tâm rất lâu đấy, sao có khả năng giết ta được chứ?"
...
Phó Cửu Thương đột nhiên không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào Trần Bình An.
Bởi vì tiểu hồ ly trong miệng bản thân là chỉ Chu Cơ đã tới Nguyên Anh cảnh kia, chứ không phải Ninh Ngọc Manh vừa mới Trúc Nguyên nhị trùng cảnh.
Trần Bình An bị nhìn chằm chằm trong lòng liền trở nên nôn nóng, hắn cũng không biết mình lại nói nhầm chỗ nào, chọc cho con chân long này không vui.
"Hàiz~"
Sau một lúc lâu, Phó Cửu Thương đột nhiên hít một hơi dài, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cố gắng điểm tĩnh nói: "Phó Cửu Thương ta cũng coi như là một đời tung hoành, nếu như để bị ngươi chọc cho tức chết, vậy thì thật sự có lỗi với thanh danh cả đời này của ta."
"Được rồi..." Phó Cửu Thương không muốn tiếp tục nhiều lời cùng với Trần Bình An, hai người hoàn toàn không cùng một tần sóng, trực tiếp nói thẳng: "Lão tổ muốn tiếp tục ngủ đông, trước khi ta đi ngủ đông ngươi còn có gì muốn hỏi hay không, hay là một ít yêu cầu cũng được. Cố hết sức hỏi xong trong một lần duy nhất, lão tổ không muốn gặp lại ngươi."
Trần Bình An nghĩ nghĩ, chạm một phát vào đầu, thật sự là hắn có chuyện muốn hỏi.
"Hỏi đi!" Thấy Trần Bình An có chỗ cầu, Phó Cửu Thương lúc này mới hơi cảm giác tìm được một ít đất diễn, nếu không thì trông bản thân cứ như phải cúi đầu vậy.
"Vâng... vâng..." Trần Bình An bắt đầu tổ chức lại ngôn ngữ.
Phó Cửu Thương cũng đang chờ, nghĩ thầm tiểu tử ngốc này sẽ hỏi về vấn đề gì.
Thứ nhất, tại sao ta cứ không hiểu Trúc Nguyên cảnh?
Nếu vậy Phó Cửu Thương liền chuẩn bị đắc ý trả lời: "Ta mặc dù bị chém mất tam hồn lục phách nhưng Long Nguyên chưa tán, chỉ cần ngươi dựa vào long nguyên của lão phu tẩy tủy phạt mạch, nhất định có thể kéo ngươi tới Trúc Nguyên cảnh, nếu làm như vậy, lão tổ sẽ không còn nợ ngươi."
Thứ hai, có phải là chỉ có Tượng Tương chân nhân mới có thể khinh thường ràng buộc quy định kia, muốn cùng ai kết hôn thì liền cùng người đó kết hôn?
Nếu vậy Phó Cửu Thương liền chuẩn bị khẳng định trả lời: "Không sai, cho nên mọi người mới luôn muốn trở thành Tượng Tương chân nhân."
Thứ ba, rất khó đạt tới như Tượng Tương chân nhân sao?
Nếu vậy Phó Cửu Thương liền chuẩn bị ngang nhiên hồi đáp: "Cái đó có gì khó đâu, cho dù ngủ cũng đều có thể trở thành Tượng Tương chân nhân."
Phó Cửu Thương nghĩ đi nghĩ lại, chuyện có liên quan đến bản thân Trần Bình An đại khái chỉ có ba chuyện như thế.
"Ừm... lão tổ." Lúc này, Trần Bình An nói chuyện, cả người vẫn như cũ không quá tự tin.
Phó Cửu Thương lớn tiếng quát to: "Nam tử hán đại trượng phu có lời cứ nói, có rắm cứ thả, chẳng lẽ một lão tổ như ta còn có thể đi gạt ngươi sao?"
"Lão tổ." Trần Bình An lúc này mới lấy hết dũng khí, thành khẩn nói: "Ngươi, ngươi từ trên thân Chu Cơ cô cô lấy đi thứ gì vậy, trước tiên có thể trả lại cho bà ấy không, ta cam đoan nhất định sẽ đưa ngươi đến Bắc Hải."
"Ha!" Yêu cầu này đã hoàn toàn vượt quá dự kiến của Phó Cửu Thương, nhưng đối với Trần Bình An mà nói hình như vô cùng hợp lý.
"Tiểu tử! Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới, đây chính là một đại cơ duyên của ngươi sao?" Phó Cửu Thương ý vị thâm trường nói: "Ngươi không quan tâm đến bản thân, ngược lại chạy đi quan tâm người khác, về sau có chắc sẽ không hối hận không?"
"Sẽ không hối hận." Trần Bình An chất phác cười cười, hắn không cần đại cơ duyên gì cả, vẫn là trước tiên nên cầm đồ vật mà Chu Cơ cô cô mất về, như thế mới tương đối thỏa đáng.
Nhìn cái bộ dạng này của Trần Bình An, Phó Cửu Thương lập tức không còn vui vẻ, giống như nếu so sánh với tiểu tử này thì ý chí của mình không đủ thẳng thắn.
"Hừ!" Phó Cửu Thương hầm hừ nói: "Ngươi nói trả thì phải trả sao? Như thế mặt mũi của lão tổ còn để đâu nữa?"
Nói xong, Phó Cửu Thương biến mất như “thần long quẫy đuôi”, trong ý thức Trần Bình An lại biến thành một mảnh đen sì.
"Không phải nói..." Trần Bình An sững sờ nghĩ: "Lão tổ sẽ không gạt người sao?"