• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Bình An cho là mình đang nằm mơ, nhưng đáng tiếc bùn đất bắn lên lúc củ cải và đan sâm đánh nhau, còn cả âm thanh trợ uy của đám củ cải nhỏ đan sâm nhỏ chung quanh, tất cả đều đang nói cho Trần Bình An biết đây không phải là mơ!

Nhưng mà Khâu Ngạn dường như đã rất quen thuộc với cảnh tượng này, dáng vẻ xử lý trông cũng rất có kinh nghiệm.

"La Tam gia, Đan Ngũ gia."

Khâu Ngạn vậy mà lại xông về phía củ cải và đan sâm đang vật lộn, ôm quyền nói: "Sao hôm nay hai ngài lại cãi nhau nữa rồi, sống hoà khí một chút không tốt sao?"

"Tiểu Khâu."

Đan sâm Đan Ngũ gia không cam lòng nói: "La Tam nhìn trộm thê tử ta tắm rửa, chuyện này ai có thể nhịn được chứ, ngươi đứng sang một bên nhìn đi, hôm nay ta nhất định phải chém chết tên củ cải khốn khiếp này."

"Đan sâm mẹ nó đừng có nói bừa!"

Củ cải La Tam gia chửi một câu: "Lão tử chỉ là không cẩn thận đi qua mương nước mà thôi, ai biết được thê tử của ngươi đang tắm ở đó, hơn nữa mương nước vốn là chỗ của bọn ta, thê tử của ngươi dựa vào đâu mà sử dụng?"

"Chỗ của ngươi?"

Đan Ngũ gia xùy một tiếng khinh thường nói: "Cách gần ổ của ngươi, thì là chỗ của ngươi sao?"

"Không phải của ta chẳng nhẽ lại là của ngươi…"

La Tam gia cười lạnh hỏi ngược lại.

"Hai vị lão gia."

Khâu Ngạn duỗi ngón tay, cẩn thận từng li từng tí tách La Tam gia và Đan Ngũ gia ra, chỉ sợ không cẩn thận một chút tóm rơi mất râu tóc của củ cải và đan sâm, đồng thời còn mở miệng khuyên nhủ: "Chuyện này đều trách ta, không có đào thêm một cái mương."

"Chúng ta như thế này đi có được không."

Khâu Ngạn đưa ra một ý kiến: "Bây giờ ta lập tức khởi công đào một mương nước mới, trước sớm ngày mai nhất định có thể hoàn thành, như vậy thì tam gia và ngũ gia mỗi người có một cái rồi, chỉ là hai vị có thể cho tại hạ chút mặt mũi, có thể đừng cãi nhau nữa không?"

"Ừm…"

La Tam gia nghĩ trong cuộc tính toán này bản thân cũng không chịu thiệt thòi, cho nên quả quyết gật đầu nói: "Nếu Tiểu Khâu đều đã nói như vậy rồi, lão nhân gia ta cũng không thể hẹp hòi, vậy cứ như thế đi."

"Hừ!"

Đan Ngũ gia hừ lạnh một tiếng, kỳ thực thê tử của ông ta cũng không bị nhìn thấy, chỉ là tìm một lý do đi gây chuyện mà thôi, hiện tại nghe thấy Khâu Ngạn bằng lòng đào thêm một mương nước nữa, cũng phất tay áo quay người rời đi.

Hai người trong cuộc rời đi rồi, hai bang thực vật vây xem cũng giải tán như ong vỡ tổ, nhìn thấy trên mặt Trần Bình An ngập tràn kinh ngạc, Khâu Ngạn nhún nhún vai nói: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy cảnh tượng này, cũng có biểu cảm giống như thế."

"Có điều ấy à, đây là đại phái đứng đầu của Huyền môn, xuất hiện cái gì cũng đều không hiếm lạ."

Khâu Ngạn lại nói: "Hơn nữa tư lịch của La Tam gia và Đan tam gia rất lâu đời, cơ hồ những đan sâm củ cải trong dược viên này đều là con cháu của bọn họ, vậy nên mặc dù tính khí hơi khó chiều nhưng chúng ta cũng phải dỗ dành thật tốt."

"Ò."

Trần Bình An gật gật đầu, hắn là hiểu như thế này, nếu yêu quái trong núi như Hồ Tứ Nương đều có thể hoá hình, vậy thì củ cải và đan sâm đánh nhau dường như cũng có thể lý giải được.

"Tiểu sư đệ ngươi cũng nhận biết qua rồi, vậy thì trở về nghỉ ngơi trước đi, dù sao thì cũng là ngày đầu tiên tới dược viên."

Khâu Ngạn nói xong, hắn ta liền nhặt một cái cuốc ở dưới đất lên, xem ra là thật sự định đi đào mương nước rồi.

Có điều kiểu người như Trần Bình An, nếu như có người làm việc ở trước mặt hắn, chỉ cần đối phương không phải là loại khốn nạn tội ác tày trời thì hắn nhất định sẽ chủ động hỏi một câu "Có cần giúp không?"

"Có cần giúp không, Khâu sư huynh."

Trần Bình An hỏi như thế.

Nhưng mà Khâu Ngạn nghe thấy xong lại kinh ngạc nhìn Trần Bình An thêm mấy lần, những người khác trong dược viên đều liều mạng đẩy mọi chuyện ra ngoài, nếu buộc lòng phải làm một chút, vậy thì cũng là lo lắng môn quy xử phạt.

Kiểu người chủ động yêu cầu giúp đỡ như thế này, vẫn là lần đầu tiên Khâu Ngạn thấy.

"Nếu như tiểu sư đệ không ngại bẩn, vậy chúng ta vừa làm vừa trò chuyện đi."

Khâu Ngạn suy nghĩ một chút nói: "Tháng sau là ta có thể về nhà rồi, không nghĩ tới lúc này còn có thể quen biết một sư đệ mới, cũng xem như một loại duyên phận."

"Khâu sư huynh phải đi rồi sao?"

Trần Bình An có chút mất mát, từ cảm giác gặp mặt lần đầu tiên mà nói, hắn cảm thấy Khâu Ngạn sư huynh này là người dễ chung sống nhất.

Những người khác như Võ Khánh Đường sư huynh Từ Nguyên sư huynh, Yến Truyền Giang sư huynh, Vinh Bành sư huynh, và cả Mạc Khê Thanh sư huynh, bọn họ hoặc là lệ khí quá nặng, hoặc là phờ phạc không có tinh thần.

Trong nội tâm của Trần Bình An cũng không quá muốn thân cận với loại người này.

"Đúng thế, tháng sau là ta đã tròn ba năm rồi."

Khâu Ngạn gật gật đầu, trông về biển hoa dược thảo vô tận ở trước mắt, cảm khái nói: "Kỳ thực trong ba năm này, cơ hồ mỗi ngày ta đều muốn trở về nhà, nhưng nếu thật sự trở về rồi, ta lại cảm thấy trạng thái thảnh thơi như này thật ra cũng không tồi."

"Dược viên…"

Khâu Ngạn giống như đang tổng kết lại cuộc sống ba năm này, lại giống như đang an ủi Trần Bình An: "Thật ra cũng không kém như thế, chỉ là không so được với thư các và công tội đường mà thôi."

"Ò."

Trần Bình An ủ rũ gật đầu, kỳ thật bản thân cũng không hề chán ghét dược viên, cũng không phải trốn tránh làm việc, hắn căn bản là không muốn bái nhập Thượng Thanh phái.

Kế tiếp liền bắt đầu làm việc, lúc đầu, Khâu Ngạn cho rằng Trần Bình An giống với bản thân mình ba năm trước, cũng là loại tông thất cao quý "tay chân không chăm chỉ ngũ cốc không phân biệt được", nhưng khi Trần Bình An chân chính bắt đầu làm việc, Khâu Ngạn mới phát hiện mình đoán sai rồi.

Đào đất, dẫn dòng, đầm nền...Trần Bình An đều làm đâu ra đấy, ban đầu Khâu Ngạn ước chừng phải qua một tối mới có thể làm xong, kết quả dưới sự giúp đỡ của Trần Bình An, nửa đêm đã có thể đào xong một mương nước mới rồi.

"Tiểu sư đệ."

Khâu Ngạn hỏi dò: "Hình như đệ thường hay làm những việc này?"

"Ừ."

Trần Bình An lau mồ hôi trên trán, thật thà nói: "Lúc ta ở quê, nhà nào cũng phải đào giếng lấy nước, có đôi khi ta cũng sẽ được gọi đi giúp đỡ, đào mương nước đơn giản hơn đào giếng nhiều.

"Ồ~"

Khâu Ngạn đại khái đã "đoán được" bối cảnh gia đình của Trần Bình An, tiểu sư đệ này chắc hẳn chính là sinh ra ở tiểu môn tiểu hộ, sau đó dùng tích cóp mấy đời người đổi lấy một khối lệnh bài nhập môn của Thượng Thanh phái, đợi hắn trở về chấn hưng gia tộc.

Mặc dù Khâu Ngạn là tông thất hoàng tộc, nhưng bản tính không tồi, bằng không như loại chuyện "thực vật đánh nhau" mà những người khác đều không muốn quan tâm, cũng chỉ có hắn ta nhận lời xử lý.

Cho nên Khâu Ngạn cũng không có ý coi thường Trần Bình An, trái lại còn chỉ chỉ trên mặt đất, biểu ý hai người ngồi xuống trò chuyện một lát.

Khâu Ngạn nghĩ như thế này, dù sao bản thân cũng sắp đi rồi, không bằng đem một vài "dược viên sinh hoạt tâm đắc" nói với tiểu sư đệ này, coi như cảm tạ tối nay hắn đã giúp đỡ.

Trần Bình An thì sao, hắn cảm thấy cảnh sắc buổi tối càng mê người, bốn phía yên lặng như tờ, ánh trăng rọi xuống ánh sáng mê hồn, gió có chút lạnh, nhưng mang theo mùi thuốc nhàn nhạt, tựa như là hương vị của mặt trăng.

Cơ thể sau khi lao động xong ở dưới điều kiện này, không cảm thấy mệt mỏi chút nào, chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái, thời điểm đôi tay Trần Bình An chống xuống đất, đầu cũng kìm lòng không đậu mà ngẩng về sau.

"Ai ya~"

Đột nhiên đầu Trần Bình An hình như đụng phải thứ gì đó, truyền tới một âm thanh kiều mị.

Trần Bình An bị doạ một trận, lập tức quay đầu nhìn qua, chỉ thấy ở phía sau mình là một đoá hoa thược dược màu hồng nhạt.

Cánh hoa thược dược vốn dĩ là được buộc lại, giống như nụ hoa, chỉ là sau khi bị Trần Bình An không cẩn thận đụng phải thì cánh hoa chậm rãi mở ra, bên trong vậy mà lại là một nữ tử tóc mây bồng bềnh, eo nhỏ như liễu.

Mặc dù nàng ta chỉ dài bằng cỡ ngón tay nhưng mặt nhỏ tràn đầy giận dữ, trừng Khâu Ngạn nói: "Tiểu Khâu, ngươi không biết lúc nữ tử bọn ta nghỉ ngơi ghét nhất là bị quấy rầy sao?"

"Hả?"

Lúc này Khâu Ngạn mới phát hiện ra động tĩnh, hắn ta biết không phải lỗi của mình, nhưng lại không tiện bán đứng Trần Bình An.

May mà Trần Bình An cũng là người có tính cách không cần người khác phải gánh tội hộ hắn, hắn vội vàng xin lỗi nữ tử ở trong nhụy hoa này: "Thật ngại quá, vừa rồi là ta không cẩn thận đụng trúng."

"Ngươi?"

Nữ tử chuyển tầm mắt về phía Trần Bình An, mượn ánh trăng nhu hoà lúc này mới phát hiện thiếu niên trước mặt mi thanh mục tú, sạch sẽ ôn hoà, hơn nữa lúc nói chuyện còn sẽ đỏ mặt.

Đại khái là khí chất này của Trần Bình An rất được nữ nhân "kiểu ma ma" thích, ví dụ như ngũ thẩm, Chu Cơ, và cả nữ nhân ở trước mặt này.

"Tiểu ca nhi là đệ tử mới tới của Thượng Thanh sao?"

Nữ tử vậy mà không tức giận nữa, cười tủm tỉm hỏi.

"Đúng."

Khâu Ngạn trả lời thay: "Sư đệ tên là Trần Bình An."

"Tên phổ thông nhưng người rất không tồi, có điều hôm nay quá muộn rồi, ngày mai nhớ tới tìm ta nói chuyện nha."

Nữ tử tán thưởng một câu, lại ném ánh mắt xinh đẹp về phía Trần Bình An, lúc này mới nhẹ nhàng vỗ tay, những cánh hoa bung ra kia lại bọc nàng ta lại.

Chờ sau khi yên tĩnh trở lại, Khâu Ngạn nói đùa: "Dô~, nếu như ta có khuôn mặt này của tiểu sư đệ, rất nhiều việc trong dược viên đều dễ xử lý rồi."

"Sư huynh hà tất phải lấy ta làm trò cười…"

Trần Bình An rất ngượng ngùng, chung quy thì từ nhỏ có rất ít người khen tướng mạo của hắn, hương thân ở Bình An trấn đều lấy Trần Bình An làm tấm gương, dùng để khích lệ con cái nhà mình.

"Ôi ôi~"

Hiện tại Khâu Ngạn cũng có chút hiểu rõ tiểu sư đệ này rồi, không trêu ghẹo Trần Bình An nữa, chủ động chuyển đề tài nói: "Người vừa rồi gọi là Hoa Nhụy phu nhân, thược dược."

"Hoa Nhụy phu nhân" là tên, "thược dược" là lai lịch của nguyên thân, bây giờ Trần Bình An đã có thể nghe hiểu rồi.

Tiếp theo, Khâu Ngạn lại nói rất nhiều, ví dụ như:

Võ Khánh Đường, Từ Nguyên, Yến Truyền Giang, Vinh Bành, Mạc Khê Thanh, những người này đều là tông thất hoàng tộc, bọn họ đều là bởi vì không cẩn thận đắc tội với quản sự ngoại thất, thế là bị đày tới nơi này.

Dược viên kỳ thật rất lớn, nhưng mà bọn họ chỉ cần phụ trách mảnh hoa cỏ dược mộc này, cắt tỉa cành lá đúng giờ, tưới nước sạch và hái dược quả đã chín xuống.

Đệ tử chân truyền bảy phong của Thượng Thanh phái, thỉnh thoảng bọn họ sẽ qua đây lấy những dược quả đó đi, đến lúc ấy nhất định phải phối hợp với bọn họ.

···

Khâu Ngạn nhắc đến "đệ tử chân truyền" mấy lần, trong giọng nói không thiếu sự hâm mộ, đồng thời còn có một loại tự ti vì chênh lệch.

Kỳ thật Khâu Ngạn vốn là một người thiết thực cởi mở, nhưng hắn có một loại chấp niệm với đệ tử chân truyền của Thượng Thanh, có thể thấy thân phận này quả thực rất trân quý.

Có điều Trần Bình An không nghĩ nhiều, hắn mới tới Thượng Thanh ngày đầu tiên, còn không biết bước kế tiếp nên làm thế nào cho phải, chẳng lẽ bản thân thật sự phải ở nơi này ba năm sao?

Thời điểm khi trăng đã lặn và bình minh bắt đầu ngưng kết, cuối cùng Khâu Ngạn cũng dẫn Trần Bình An trở lại chỗ ở trong lầu các.

Chỉ là Trần Bình An nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được, đến tận lúc lấy cây châm ngọc Cửu Nhi lưu lại kia ra từ trong ngực, trong lòng mới cảm thấy an tâm, cuối cùng từ từ ngủ say.

Ngày đầu tiên Trần Bình An ở Thượng Thanh, cứ như vậy mà trôi qua rồi.

···

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK