• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiểu Phó hơn ba trăm tuổi?"

Các hương thân của Nguyệt Nhi đảo ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không ai mở miệng đáp lời.

"Ờm..."

Phó Đại Lực lúng túng cười hai tiếng, nhìn về phía thê tử Kỷ Minh Tú giống như xin giúp đỡ.

Kỷ Minh Tú hừ lạnh một tiếng không trả lời, quăng ra ánh mắt tỏ vẻ "Chuyện do chính ngươi gây ra, tự nghĩ biện pháp giải thích", ngược lại là nhóc béo trong ngực nàng ta, ồn ào muốn Phó Đại Lực ôm một chút.

"Khụ!"

Cuối cùng vẫn là lão thôn trưởng đức cao vọng trọng ho khan một cái chỉ vào trong phòng nói: "Mọi người cũng đừng đứng nữa, ngồi xuống lại trò chuyện tiếp đi."

"Được rồi được rồi!"

Phó Đại Lực gật đầu liên tục không ngừng, sau đó ân cần đỡ cánh tay của thê tử, Kỷ Minh Tú hất mấy lần đều không hất ra được cũng liền mặc hắn ta.

Có điều, viện lạc trong nhà Kỷ Minh Tú cũng không lớn, chỉ có những người đức cao vọng trọng như lão thôn trưởng đây mới có thể ưu tiên đi vào.

Những thôn dân không vào được kia cũng đều chưa trở về nhà, bọn họ tụ tập tốp năm tốp ba cùng một chỗ, vừa chờ thu được tin tức bát quái mới nhất vừa thảo luận thân phận của thư sinh.

Chu Cơ và Ninh Ngọc Manh đều là người có tu vi, dù cho đứng ở bên ngoài cũng có thể nghe được đối thoại trong sân.

Trần Bình An vốn cho rằng bản thân mình không nghe được, thế nhưng thời điểm Phó Đại Lực và Kỷ Minh Tú lên tiếng, trong lỗ tai hắn vậy mà cũng có thể nghe được rõ ràng tất cả nội dung.

"Chu Cơ cô cô từng nói, ta cũng là Trúc Nguyên cảnh rồi."

Trần Bình An đột nhiên nhớ đến điểm này, kỳ thật hắn không có chút khái niệm nào đối với chuyện bản thân trở thành Trúc Nguyên cảnh như thế nào.

Từ sau khi Phó Cửu Thương và Trần Bình An giao lưu lần thứ nhất, số lần ra ngoài về sau cũng rất ít, hơn nữa càng về sau dường như ông ta cũng càng ngày càng suy yếu, cho nên căn bản không có thời gian nói cho Trần Bình An biết - Trúc Nguyên cảnh này của ngươi là dựa vào việc lấy long nguyên của lão tổ tẩm bổ mới đột phá được.

"Cổ ngữ có nói phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, người ta cũng không có mời ta, ta vẫn là không nên nghe..."

Thứ trong lòng Trần Bình An quan tâm ngược lại là cách làm của mình phải chăng có phù hợp với chuẩn tắc xã hội đạo đức.

Đang lúc hắn do dự có nên đi xa một chút hay không, Phó Đại Lực đã lưu loát dứt khoát bàn giao tất cả mọi thứ xong xuôi rồi.

Họ tên: Phó Đại Lực

Giới tính: Nam

Tuổi tác: 375 tuổi

Chủng biệt: Giao Long

Chức vụ xã hội: thống lĩnh cấm quân tuần biển của Bắc Hải Long cung

Chuyện đã xảy ra:

Năm năm trước, thời điểm Phó Đại Lực tuần sát ở chung quanh Bắc Hải đúng lúc đụng phải Kỷ Minh Tú tung lưới bắt cá.

Kỷ Minh Tú mười tám tuổi triều khí phồn thịnh, hơn nữa rất có sức sống lập tức hấp dẫn sự chú ý của Phó Đại Lực, có điều hắn biết mình là Giao Long, mà Kỷ Minh Tú là con người, rất lo lắng bị từ chối cho nên cả ngày rầu rĩ không vui.

Sau khi thủ hạ tuần biển Dạ Xoa nhìn thấy, liền đưa ra một chủ ý ngu ngốc.

Ngư dân trên Nguyệt Nhi đảo đều rất mê tín, chỉ cần dấy lên một trận sóng gió, sau đó nói với bọn họ đây là hải yêu đang quấy phá, cần đẩy khuê nữ Kỷ gia vào trong biển để cúng tế sóng gió mới có thể lắng lại.

"Khi đó Phó tướng quân chỉ cần cứu nữ tử kia, đối phương còn không lấy thân báo đáp hay sao?"

Dạ Xoa tuần biển đã xem nhiều hí kịch của tục thế gian, lúc ấy đã nói như thế, dù sao thì ở trong kịch nữ nhân bình thường đều coi trọng việc "lấy thân báo đáp".

Phó Đại Lực cũng là người không có trí tuệ gì, hắn ta cảm thấy chủ ý này không tồi, cho nên dứt khoát thử xem sao.

Giao Long vốn có sở trường điều khiển nước, tạo chút hải triều hoàn toàn là một việc cỏn con, thời điểm vừa mới bắt đầu ngư dân của Nguyệt Nhi đảo xác thực đều rất sợ hãi, Phó Đại Lực lại biến thành một thư sinh biết coi bói, cứ lải nhải yêu cầu mọi người đẩy Kỷ Minh Tú vào trong biển cúng tế.

Nhưng mà không nghĩ tới, các hương thân trên đảo đều không đồng ý, mọi người thà rằng chìm đảo mà chết cũng không muốn táng tận lương tâm.

Thế là mọi chuyện cứ giằng co như vậy, Phó Đại Lực cũng không dám thật sự nhấn chìm Nguyệt Nhi đảo, Long cung có cơ chế thưởng phạt rất nghiêm khắc.

Chính vào lúc Phó Đại Lực cho rằng không còn hi vọng nữa, Kỷ Minh Tú biết được chuyện này, vì cứu hòn đảo này nàng ta chủ động nhảy xuống biển.

"Tam thúc."

Phó Đại Lực 375 tuổi gọi lão thôn trưởng 75 tuổi, vô cùng thành khẩn nói: "Sau khi ta cứu Tú Nhi thật sự là chưa từng dùng vũ lực gì với nàng, đối với nàng toàn tâm toàn ý nói gì nghe nấy."

Kỷ Minh Tú không lên tiếng, xem ra lời nói của Phó Đại Lực không phải là giả.

"Ồ."

Lão thôn trưởng vuốt râu dò xét trên người Phó Đại Lực.

"Ngài cứ nghĩ như thế này đi!"

Phó Đại Lực cho rằng lão thôn trưởng không tin, trong lòng quýnh lên, không nhịn được nói: "Khi ấy nếu ta dùng sức mạnh, năm năm này sao nhi tử của ta có thể mới hai tuổi được, chí ít hẳn phải hơn bốn tuổi rồi."

"Phi! Mụ nội ngươi biến đi!"

Mặt Kỷ Minh Tú lập tức đỏ bừng, mắng trượng phu mình một câu.

"Chu di, đây là ý gì thế?"

Thiếu nữ Ninh Ngọc Manh không có hiểu câu nói này.

"Cái gì?"

Chu Cơ chớp chớp mắt: "Vừa rồi ta đang nghĩ chuyện khác, thứ không quan trọng trực tiếp bỏ qua đi, bắt lấy trọng điểm là được rồi."

"Ò."

Ninh Ngọc Manh ngoan ngoãn đáp lại một tiếng.

Nhưng mà rất nhiều ngư dân trong phòng đều là "người từng trải", bọn họ đều không nhịn được bật cười.

Kỳ thật bây giờ còn có thể làm thế nào được, con cái đều có rồi, chẳng lẽ còn có thể khuyên bọn họ tách ra hay sao?

Hiện tại vấn đề duy nhất chính là lúc trước Phó Đại Lực đã lừa mọi người, làm thế nào để hương thân trên đảo cởi bỏ được nút thắt này đây.

Lão thôn trưởng vẫn rất có kiến thức, ông ta nhìn Phó Đại Lực một lúc đột nhiên nói: "Ta hỏi ngươi, trong năm năm này ngư thuyền của đảo bọn ta ra biển gặp phải sóng gió, cuối cùng đều kỳ lạ chuyển nguy thành an, có phải là ngươi âm thầm tương trợ?"

"Này cũng không coi là tương trợ gì!"

Phó Đại Lực rất trượng nghĩa nói: "Các ngươi đều là nhà mẹ đẻ của Tú Nhi, ta nhìn thấy đương nhiên không thể không quản."

"Chỉ đợi câu nói này."

Trong lòng Lão thôn trưởng suy nghĩ, có câu nói này, đôi bên đều có bậc thang để bước xuống, phía bên mình cũng có lý do tha thứ cho Phó Đại Lực rồi.

"Nếu đã như vậy, ngươi và Tú Tú cũng có con rồi, chúng ta cũng không nói gì nhiều nữa."

Lão thôn trưởng chậm rãi nói: "Sáng sớm ngày mai ngươi tới từ đường thắp nén hương, về sau chính là con rể của Nguyệt Nhi đảo."

"Được!"

Phó Đại Lực vui mừng đồng ý.

Sau đó lão thôn trưởng cùng đám người ra ngoài, lại hơi khen ngợi Phó Đại Lực, ngư dân trên đảo đều rất thuần phác, mặc dù biết Phó Đại Lực là Giao Long, nhưng có một số người nghe được Phó Đại Lực đã cứu tính mạng của mình lập tức muốn lôi kéo hắn ta về nhà uống rượu.

"Ngày mai, ngày mai..."

Phó Đại Lực vỗ ngực nói: "Ngày mai chờ ta tới từ đường xong nhất định sẽ cùng mọi người uống thật sảng khoái!"

Đợi sau khi hương thân ở bên ngoài đi hết, Kỷ Minh Tú nghi hoặc nói: "Ngươi mê rượu như thế vậy mà có thể nhịn không đi uống?"

"Đó là bởi vì ta phát hiện, có hai tiểu mao tặc vẫn luôn nghe lén chúng ta nói chuyện!"

Sắc mặt Phó Đại Lực trầm xuống, đưa tay túm vào không trung, hét lên: "Ngươi qua đây đi!"

Một trận chóng mặt không gian biến hóa, Phó Đại Lực đã từ trong nhà đi ra ngoài viện tử.

"... Chuyện gì thế này?"

Phó Đại Lực nhìn hai tay của mình, vẫn còn đang thấy khó hiểu.

Kỳ thật hắn ta đã sớm phát hiện ra Trần Bình An và Ninh Ngọc Manh, có điều một người vừa mới đột phá đến Trúc Nguyên cảnh, một người là Trúc Nguyên nhị trùng cảnh, cho nên Phó Đại Lực cũng không có để ở trong lòng, định đợi sau khi kết thúc cuộc trò chuyện lại hút bọn họ vào trong phòng xét hỏi.

Nào biết được, chính mình vậy mà lại bị hút ra bên ngoài trước.

Chờ đến khi Phó Đại Lực ngẩng đầu, phát hiện ra Chu Cơ đeo hắc sa trên mặt, trên người nữ nhân này khí cơ mịt mù như đến gần vực sâu, Phó Đại Lực lúc này mới biết ngoài hai tiểu mao tặc hoá ra còn có cao nhân Nguyên Anh nữa.

"Tiền bối hữu lễ."

Phó Đại Lực đầu tiên là khom người thi lễ, nhưng trong lòng hắn ta không sợ hãi chút nào, nơi này chính là phạm vi quản lý của Long cung, Phó Đại Lực còn chưa từng nghe nói qua có tu sĩ nào dám đến Long cung giương oai.

"Vãn bối…"

Phó Đại Lực dừng một chút, sau đó nhấn giọng nói: "Thống lĩnh - cấm quân tuần biển - Bắc Hải Long cung - Phó Đại Lực!"

Chu Cơ hiểu rõ lời ngầm của Phó Đại Lực, nhưng nàng ta cũng không có tâm tư khác, chỉ là nghe nói Phó Đại Lực là tướng sĩ trong Bắc Hải Long cung, có vài vấn đề muốn trưng cầu ý kiến một chút.

"Chúc mừng nha, Phó tướng quân."

Chu Cơ cũng không trực tiếp hỏi, trái lại hàn huyên nói: "Cuối cùng có thể dùng thân phận Giao Long, đường đường chính chính cưới thiếu nữ xinh đẹp."

"Hầy!"

Phó Đại Lực lắc đầu nói: "Đây cũng chẳng qua là ở Nguyệt Nhi đảo thôi, người ở đây đều tự nhiên thân cận với biển cả, hơn nữa cũng không có vệ đạo sĩ đến chủ trì chính nghĩa gì cả, có điều chuyện người và Giao Long kết hôn sinh con này nếu như muốn được toàn thiên hạ chấp nhận, trừ khi ta là Tượng Tương chân nhân."

"Lại là như vậy!"

Trong lòng Trần Bình An thầm nói một câu, bất luận là người và yêu kết hợp, hay là người và rồng kết hợp, thậm chí là Huyền môn và Ma tông kết hợp, dường như đều phải chấp nhận nguy hiểm lớn trong thiên hạ.

Cách duy nhất có thể giải quyết nguy hiểm này đó chính là trở thành Tượng Tương chân nhân.

"May mà."

Trần Bình An thầm nghĩ: "Ta không kết hôn với rồng, cũng sẽ không kết hôn với người của Ma tông, ta chỉ cần sống trong rừng trúc cùng Cửu Nhi là được rồi, độ khó hẳn là nhỏ hơn rất nhiều."

Còn về một bên khác, Chu Cơ và Phó Đại Lực tùy ý bắt chuyện vài câu, cuối cùng vào chủ đề chính: "Phó tướng quân, không biết cung chủ của Long cung nên bái kiến như thế nào?"

"Bái kiến cung chủ của bọn ta?"

Phó Đại Lực sửng sốt một chút, hắn ta suy nghĩ kỹ một hồi, lúc này mới nghiêm túc nói: "Tiền bối, cung chủ của bọn ta sớm đã bế quan không hỏi thế sự, người có thể làm cho ngài đứng dậy tiếp kiến trên đời tuyệt đối không vượt quá năm người!"

Ngụ ý của Phó Đại Lực chính là thân phận của Chu Cơ còn chưa đủ tư cách.

Chu Cơ cũng không tức giận, cung chủ Long cung sớm đã là Tượng Tương đại năng, bản thân mình đích thật là không đủ tư cách.

"Vậy có thể nghe ngóng một chút..."

Chu Cơ tiếp tục hỏi: "Tục sự của Long cung các ngươi là do ai đang xử lý?"

"Thiếu cung chủ."

Phó Đại Lực cũng không có giấu diếm, bởi vì cái này cũng không phải là bí mật, nhưng mà hắn ta cũng cường điệu nói: "Thiếu cung chủ của bọn ta cũng tương đối bận rộn, chuyện vặt vãnh bình thường tất nhiên có thư kí quản xử lý."

Đây là một loại tư thái cũng là một loại nhắc nhở.

Tư thái chính là địa vị của Long cung rất cao, địa vị của thiếu cung chủ cũng rất cao.

Nhắc nhở chính là nếu như chuyện không đủ phân lượng, thì mặc dù tiền bối là Nguyên Anh chân nhân, nhưng nhiều nhất cũng chỉ do quan văn trong Long cung tiếp đãi.

"Vậy Phó tướng quân nghe thử xem phân lượng của chuyện này như thế nào?"

Chu Cơ truyền âm một câu cho Phó Đại Lực, mặc dù câu nói này chỉ có ba chữ, hoặc là một cái tên, nhưng sắc mặt của Phó Đại Lực đột nhiên thay đổi.

Hắn ta vội vàng ôm quyền, sau khi nói một tiếng "Tiền bối xin chờ một chút", lập tức rẽ sóng biển ra nhảy vào.

Không bao lâu sau, một tiếng rồng kêu gầm gừ từ dưới đáy biển truyền ra.

···

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK