• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắc Hải Long cung, trong chính điện, Phó Thanh Nịnh ngồi trên ngọc đài, ngưng thần trầm tư, tựa như đang suy nghĩ làm thế nào để bắt đầu cuộc trò chuyện.

Về phần Trần Bình An, hắn nhỏ yếu, đáng thương, bất lực, còn phải rất có kiên nhẫn để chờ đợi.

Mặc Kỳ Lân Bắc Lạc Sư Môn nằm trên mặt đất, thỉnh thoảng nhìn Phó Thanh Nịnh, lại nhìn Trần Bình An, trong đôi mắt to tròn như chuông đồng tràn đầy nghi hoặc.

Nó còn quá nhỏ, bình thường mà nói chỉ mới tương đương một tiểu hài tử vài tháng tuổi mà thôi, cho nên chỉ có thể dựa vào mùi hương và cảm giác để phán đoán nên yêu thích hay là chán ghét một thứ gì đó.

Mà mùi hương bên trên thân thể Trần Bình An, không thể nghi ngờ chính là hương vị mà nó yêu thích.

"Trần Bình An." Đột nhiên, Phó Thanh Nịnh mở miệng: "Ngươi biết vì sao mình lại đạt đến Trúc Nguyên cảnh không?"

Liên quan tới cảnh giới Trúc Nguyên của Trần Bình An, Chu Cơ và Ninh Ngọc Manh đều đã từng nói qua chuyện này, nhưng các nàng ai cũng không có cách nào giải thích nguyên nhân chuẩn xác, chỉ có thể tạm thời quy nạp do trên đường đi phục dụng những linh đan diệu kia mà thành.

"Ta cũng không rõ cho lắm." Trần Bình An thật thà hồi đáp.

"Đó là bởi vì Long Nguyên của Cửu thúc..." Tiếp xuống, Phó Thanh Nịnh nói hết nguyên nhân hết thảy đều cho Trần Bình An nghe.

Trần Bình An thế mới biết hóa ra thời điểm Phó Cửu Thương lão tổ sống nhờ trong người của mình, tam hồn lục phách của ông ấy mặc dù đã bị trảm, nhưng Long Nguyên vẫn chưa tán, mình do được Long Nguyên ngày ngày tẩy kinh phạt mạch, lúc này mới vô duyên vô cớ đột phá tới Trúc Nguyên cảnh.

"Hiện tại..." Phó Thanh Nịnh nói cho Trần Bình An: "Mặc dù bề ngoài của ngươi so với người bình thường không có gì khác biệt, kỳ thật trong thể nội đã sớm hỗn tạp khí huyết Chân Long, nói ngươi là một nửa đệ tử của Long cung cũng không có gì quá đáng."

Phó Thanh Nịnh nói như vậy kỳ thật có suy nghĩ của chính nàng, Trần Bình An đã có được Chân Long huyết mạch, nếu như có thể một mực ở Long cung vậy thì chính là kết quả tốt nhất rồi.

Dù sao Long cung thành lập mấy vạn năm, chưa từng phát sinh chuyện huyết mạch Chân Long lưu lạc bên ngoài ngoại giới.

Trần Bình An chưa từng nghĩ sẽ là loại tình huống như thế này, hắn nghe xong liền sửng sốt thật lâu.

Phó Thanh Nịnh cũng không thúc giục, nâng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một chút, lẳng lặng chờ phản ứng của Trần Bình An.

"Thiếu cung chủ." Cũng không lâu lắm Trần Bình An đã có chủ ý, hắn trực tiếp hỏi Phó Thanh Nịnh: "Vậy các ngươi có cách nào có thể rút Long Nguyên của lão tổ từ bên trong cơ thể ta ra hay không?"

"Cái gì?" Phó Thanh Nịnh còn tưởng rằng mình nghe lầm, hoặc do mình chưa có nói rõ ràng chỗ tốt cực lớn của Long Nguyên rõ ràng?

"Trần Bình An." Phó Thanh Nịnh trầm giọng nói: "Viên Long Nguyên này đặt trong cơ thể ngươi, cho dù ngươi không tu hành cũng có thể khiến ngươi vô bệnh vô tai, sống thêm hơn hai trăm năm. Còn nếu như ngươi tu hành mà nói, vậy pháp lực càng mạnh hơn ngươi bình thường."

"A?" Trần Bình An nháy mắt mấy cái, nhưng mà mình không muốn trường sinh bất lão cũng không muốn tu tiên, thế thì lấy viên Long Nguyên này có ý nghĩa gì chứ?

"Ôi!" Phó Thanh Nịnh nhìn Trần Bình An thật thà chất phát, nàng dứt khoát không tiếp tục vòng vo nữa nói thẳng: "Bởi vì trong cơ thể ngươi có Long Nguyên, cho nên ta không mong ngươi sẽ rời khỏi Long cung, được không?!"

"Không được!" Trần Bình An luôn một mực cân nhắc vì người khác, lần này thế mà không do dự giây nào.

Thần sắc Phó Thanh Nịnh lập tức trầm xuống, nàng có thể cảm giác được Trần Bình An căn bản không đặt Long cung ở trong lòng.

Nói đơn giản một chút, cho dù có được thiên tài địa bảo của cả một châu một biển, cho dù Long cung là Thiên Đường mà người khác tha thiết mơ ước, vậy thì có liên quan gì tới ta chứ?

Trần Bình An đích thật cũng là nghĩ như vậy.

"Ô ô ô..."

Tựa hồ cảm nhận được chủ nhân đang tức giận, tiểu cẩu tử Bắc Lạc Sư Môn bày ra bộ dạng đáng yêu, dùng cái đầu của mình nhẹ nhàng cọ xát lên trên ống tay áo của Phó Thanh Nịnh.

Lúc này Trần Bình An đại khái cũng cảm giác được vừa rồi mình cự tuyệt quá dứt khoát, không để ý đến mặt mũi của Phó Thanh Nịnh, liền ấp a ấp úng nói: "Ta, ta từng có ước định với người nhà, sau khi từ Bắc Hải trở về sẽ định cư ở Bình An trấn, cũng không tiếp tục đi ra nữa..."

"Hừ!" Phó Thanh Nịnh hừ lạnh một tiếng.

Lấy lòng dạ của nàng, kỳ thật sẽ rất ít khi tức giận như vậy.

"Cái kia... cái kia..." Trần Bình An thật lòng chỉ muốn quay về Bình An trấn, không muốn lại có thêm quan hệ gì cho nên ấp a ấp úng nói: "Có thể rút Long Nguyên của Phó lão tổ ra không?"

"Không cần!" Phó Thanh Nịnh da trắng hơn tuyết, hai mắt tựa như một dòng nước biển, thanh quý lạnh lẽo lại nghiêm nghị sinh uy, nàng ngắt lời nói: "Đồ vật mà Long cung đã đưa ra ngoài, xưa nay đều sẽ không thu hồi lại, cứ để ở Long Nguyên trong người ngươi đi!"

"Nhưng, nhưng..."

Trần Bình An còn muốn tranh luận thêm một chút, nhưng Phó Thanh Nịnh không cho hắn có cơ hội tiếp tục, trực tiếp nói: "Bắc Hải mặc dù đơn sơ, nhưng cũng chưa từng ép buộc người khác thích, ngươi nếu đã không muốn ở lại, vậy thì đi đi!"

"Được ~" Trần Bình An nghe được cuối cùng cũng có thể rời đi, không nhịn được thở phào một hơi, chẳng qua nhìn vào trong mắt Phó Thanh Nịnh, như muốn rút ra "A Nan thần kiếm", đến dạy dỗ Trần Bình An một chút.

Nữ nhân mặc kệ tuổi nhiều hay ít, mặc kệ tu vi sâu bao nhiêu, mặc kệ bản thân ở vị trí nào thì nữ nhân vẫn là nữ nhân, ít nhiều gì đều sẽ khẩu thị tâm phi, chỉ là Trần Bình An căn bản không hiểu nữ nhân.

Cũng may Phó Thanh Nịnh hàm dưỡng khá cao, năng lực khống chế cảm xúc cũng rất tốt, nàng yên lặng điều chỉnh một hồi, đợi đến sau khi dần dần hòa hoãn lại rồi, lúc này mới tiếp tục hỏi: "Trần Bình An, sau khi ngươi có được Long Nguyên sẽ cân nhắc gia nhập một môn phái khác sao?"

"Hả? Đương nhiên sẽ không!"

Trần Bình An không hề có một chút do dự, hắn về sau sẽ cùng Cửu Nhi ở trong rừng trúc nhỏ, nghênh đón ánh bình minh, nhìn buổi chiều tà, đếm những chòm sao trời... Thế nào lại đi gia nhập một môn phái khác?

"Ừm." Phó Thanh Nịnh nhẹ gật đầu, nàng lần này đến chút hoài nghi đều không có, đây là một tên đần chủ động yêu cầu rút đi Long Nguyên, đây là một tên đần thấy chướng mắt cả Long cung, thì thế nào lại đi làm đệ tử cho một môn phái khác?

Cho nên Phó Thanh Nịnh dứt khoát không bắt buộc Trần Bình An lập lời thề. Chỉ là ước định miệng như vậy một chút, sau đó phất phất tay để thị nữ bưng mấy hộp gỗ nhỏ tinh xảo làm từ đàn hương tới.

"Những vật này..." Phó Thanh Nịnh vừa mới mở miệng, Trần Bình An vội vàng khoát tay từ chối nói: "Ta không cần đâu, Bình An trấn chỉ là một địa phương nhỏ, căn bản không dùng đến những vàng bạc châu báu này."

Vốn dĩ ấy mà, vật dùng để chiếu sáng Long cung đã chơi cả Dạ Minh Châu, hiện tại khách nhân sắp rời đi đưa chút lễ vật biểu đạt tâm ý cũng là hợp tình hợp lý.

Chẳng qua Trần Bình An cảm thấy căn bản không cần những thứ này, sau này mình sẽ làm một lão sư tư thục, chỉ cần dạy học cũng đủ để thỏa mãn chi phí ăn mặc thường ngày.

Phó Thanh Nịnh lạnh lùng, quả thật là đợi đến khi Trần Bình An chối từ hoàn tất nàng mới bình tĩnh nói: "Cũng không phải cho ngươi, ngươi đã cầm viên Long Nguyên trân quý nhất kia rồi còn muốn chỗ tốt gì nữa? Đây là Cửu thúc đưa cho vị tiền bối Vân La sơn kia, ngươi có thể cự tuyệt thay nàng sao?"

"A..." Trần Bình An nhất thời lúng túng, hắn u oán nhìn thoáng qua Phó Thanh Nịnh, đã không phải cho mình vậy cứ sớm nói rõ một chút, làm hại mình uổng công giải thích một phen.

Trên mặt Phó Thanh Nịnh không chút biểu tình, nhưng đáy mắt lại xuất hiện một tia thống khoái sau khi hả giận.

Đợi đến khi thị vệ đem mấy cái rương này buộc chặt kỹ càng xong, Trần Bình An ngây người gần một tháng tại trong Bắc Hải Long cung, cuối cùng cũng lên bờ!

Trong lòng của hắn vô cùng kích động còn có một tia áy náy, Cửu Nhi, khả năng cao đã chờ đến mất hứng rồi.

Nhìn bóng lưng Trần Bình An rời đi, Bắc Lạc Sư Môn tựa như cảm giác được cái gì, không ngừng kêu to về phía Trần Bình An.

"Không được kêu!" Phó Thanh Nịnh lặng lẽ vỗ trên đỉnh đầu Bắc Lạc Sư Môn một cái, thấp giọng nói: "Tên kia chính là một đồ đần, về sau không cho phép ngươi lại thân cận với đồ đần!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK