Bởi vì vấn đề cảm xúc, Trần Bình An không chú ý tới câu nói "mỗi lần chúng ta bị thương" của La Tam gia, hoặc là nói trong nhận thức của hắn, ở Thượng Thanh phái còn sẽ bị thương sao?
Trần Bình An cầm Hoàng Bì Ngư Cổ bị rách hỏng, lặng lẽ đi theo phía sau La Tam gia và Đan Ngũ gia, quẹo trái rẽ phải trong dược viên cũng không biết đi được bao lâu, cuối cùng đến trước một tiểu viện ở cạnh sông dựa vào núi.
Trần Bình An trước kia chưa từng tới nơi này, nhưng mà cũng không kỳ lạ, dược viên lớn như vậy, ngay cả một mảnh do chính mình phụ trách kia Trần Bình An cũng không có hoàn toàn hiểu rõ.
"Lão Tiết đầu, lão Tiết đầu..."
La Tam gia và Đan Ngũ gia gõ cửa "bịch bịch bịch", đừng thấy hai người này đều không cao bằng bậc cửa, nhưng khí lực gõ cửa và giọng đều rất lớn.
"Kẽo kẹt ~"
Theo tiếng cửa phòng mở ra, có một lão đầu mặc tố bào từ bên trong bước ra, toàn bộ râu tóc đều là màu hoa râm, dáng người không cao còn có chút béo, khuôn mặt tròn vo cười lên trông vô cùng vui mừng.
"Hôm nay là ngày gì thế."
Mập lão đầu nhìn thấy La Tam gia và Đan Ngũ gia vậy mà lại cùng đến, khá là bất ngờ nói: "Hai ngài vậy mà có thể cùng hạ cố đến hàn xá làm khách, rồng đến nhà tôm nha."
Xem ra, mập lão đầu này cũng là biết mâu thuẫn giữa củ cải và đan sâm.
Mập lão đầu chào hỏi xong, lại liếc nhìn Trần Bình An một cái, cười ha hả ôm quyền, nhưng mà cơ thể của ông ta quá tròn, ngay cả động tác khom eo "ôm quyền" cũng đều lộ ra dáng vẻ ngây ngô.
Lúc Trần Bình An qua đây nghe nói về vị họ "Tiết" này, hắn vốn dĩ muốn gọi "Tiết sư huynh", nhưng bây giờ lại cảm thấy xưng hô thế này rõ ràng là quá trẻ trung.
Nhưng mà "Tiết gia gia" thì lại càng không thích hợp, Trần Bình An ngẫm nghĩ nửa ngày, gọi bằng một cái xưng hô mà tự mình cảm thấy tương đối thích hợp: "Tiết sư phụ…"
"Ấy!"
Không nghĩ tới mập lão đầu ngược lại bị doạ một trận, thấp giọng nói lầm bầm: "Sư phụ là có thể gọi bậy sao, cái đó cần phải chịu trách nhiệm đấy, tiểu ca nhi ngươi gọi ta là lão Tiết đầu là được rồi."
"Lão Tiết đầu."
La Tam gia và đối phương rất thân quen, ông ta không khách khí một chút nào, chỉ vào Hoàng Bì Ngư Cổ trong tay Trần Bình An hỏi: "Cái đồ chơi này ngươi có thể sửa không?"
"Thứ đồ gì thế?"
Tiết lão đầu đại khái là lớn tuổi rồi, mắt không tốt lắm, ông ta xích lại gần nhìn một hồi lâu, bĩu môi một cái nói: "Có hơi khó nha."
"Lão Tiết đầu ngươi thử sửa đi mà!"
Đan Ngũ gia vội vàng dỗ dành nói: "Cần vật liệu gì, chúng ta phụ trách cung cấp."
Đây là đồ vật do Đan Sâm bang làm hư, nếu như không sửa được, Đan Ngũ gia cảm thấy ảnh hưởng hình tượng và địa vị của bản thân.
"Vậy ta phải về phòng tra sách một chút đã."
Lão Tiết đầu cầm lấy Hoàng Bì Ngư Cổ, nhìn trên dưới một lượt nói: "Nếu có thể sửa được, lão đầu tử sẽ thử xem sao."
"Được rồi được rồi, ngươi mau lên!"
Đan Ngũ gia phất tay chống nạnh, bày ra dáng vẻ đại lão.
"Được thôi!"
Lão Tiết đầu một đường chạy chậm quay về phòng, dáng người tròn vo thấp lè tè nhìn trông rất buồn cười.
"Tiết sư phụ có thể sửa được không?"
Trần Bình An lo lắng nếu như quá phức tạp, vậy thì không nên làm khó người ta.
"Không phải ông ta nói tra một chút trước sao."
La Tam gia an ủi nói: "Nếu như không được, chúng ta lại nghĩ những biện pháp khác."
...
Trong phòng của lão Tiết đầu rất đơn giản, chỉ có một bộ bàn ghế bằng gỗ giản dị mà thôi, trên bàn bày biện một pho tượng đồng của Thanh Thần tổ sư sáng lập ra phái Thượng Thanh, ở trước tượng đồng là một cái đệm hương bồ, bố cục rất thường quy dành cho nơi ở của đệ tử ngoại thất.
Nhưng mà, lão Tiết đầu trở về phòng cũng không có tìm đọc điển tịch, một tay ông ta có phần hứng thú cầm Hoàng Bì Ngư Cổ, một tay khác thì quỷ dị rút ra từng tia khí cơ từ bên trong Hoàng Bì Ngư Cổ.
Khí cơ vốn nên là vật vô hình vô dạng, nhưng ở trong tay ông ta, thật giống như ngưng thành mây mù thực thể cuồn cuộn không thôi.
Đầu tiên ông ta rút một sợi khí cơ màu trắng ra, cảm ứng một hồi rồi nói: "Đây là của Nguyên Anh đệ tử Nguyên Thận tông, chỉ có điều hình như trong lòng chỉ còn tử chí."
Ngay sau đó lại rút ra một sợi khí cơ màu xanh, lại cảm ứng một lát nói: "Đây là của Nguyên Anh đệ tử Bách Hoa cốc, giống như thế trong lòng cũng chỉ còn tử chí."
Lúc này nếu như Trần Bình An nghe được, hắn nhất định sẽ rất kinh ngạc, bởi vì cái này chính là nói Cố Hoành Ba và Tiêu Ma Kha, thậm chí ngay cả việc trong lòng bọn họ chỉ còn tử chí mà cũng có thể cảm ứng ra được.
Sau cùng, Tiết lão đầu lại rút ra một sợi khí cơ màu vàng, cảm ứng một lát nói: "Đây là trên người của thiếu niên kia...có chút kỳ quái…"
Lão Tiết đầu lại nhào nặn sợi khí cơ này trong lòng bàn tay một hồi, nhíu mày: "Sao lại còn có cả long nguyên của Phó Cửu Thương Bắc Hải Long cung."
"Đây là ý gì nhỉ?"
Lão Tiết đầu vỗ vỗ cái bụng tròn vo, tự mình suy đoán nói: "Phó Cửu Thương đem long nguyên rắc trong thân thể của thiếu niên này, sau đó lại bái nhập Thượng Thanh phái ta, lẽ nào là Long cung muốn đối phó chúng ta?"
"Cũng không đúng."
Lão Tiết đầu lại phủ nhận: "Tiểu Phó tu chính là Vô Tình Đạo, hắn lúc này hẳn đã là trạng thái không quan tâm bất cứ ai, nào có tinh lực đi mở rộng địa bàn của Long cung."
Cung chủ Long cung Phó Đạo Tề, ở trong miệng của lão Tiết đầu này lại biến thành "Tiểu Phó".
"Lạ quá~, lạ quái~ "
Lão Tiết đầu nhìn ra phía ngoài phòng, ánh mắt giống như xuyên thấu bức tường, cuối cùng rơi xuống trên người Trần Bình An.
Trần Bình An còn không biết bản thân bị quan sát hồi lâu, hắn vẫn đang chờ kết quả của lão Tiết đầu, may mà cũng không lâu lắm, lão Tiết đầu liền chạy chậm từ trong nhà ra, thịt trên bụng cứ nảy lên nảy xuống rất thú vị.
"Lão Tiết đầu, sao rồi?"
Đan Ngũ gia hỏi đầu tiên.
"Sửa thì có thể sửa được."
Lão Tiết lúc này lại biến thành một lão đầu bình thường, duỗi một ngón tay mập mạp ra nói: "Nhưng mà có một điều kiện, ta muốn biết cái trống này rốt cuộc là làm sao mà hỏng..."
Ông ta muốn mượn cơ hội này, tìm hiểu một chút về Trần Bình An.
"Ngươi muốn biết cái này để làm gì?"
Đan Ngũ gia không muốn tiết lộ, dù sao thì cả cái Đan Sâm bang ức hiếp một đứa bé, việc này truyền ra ngoài cũng không vẻ vang gì.
"Ta tất nhiên phải biết rồi!"
Lão Tiết đầu nói như lẽ đương nhiên: "Đại phu chữa bệnh cho bệnh nhân, nhất định phải biết tiền căn hậu quả, bằng không thì sao có thể bốc thuốc đúng bệnh."
"Được, ta nói cho ngươi biết!"
La Tam gia dẫn đầu đáp ứng, dù sao thì người mất mặt cũng không phải Củ Cải bang, vậy nên ngay tại trong tiểu viện này, La Tam gia nói chân tướng sự thật một năm một mười đều ra.
Bắt đầu từ việc Trần Bình An giúp đỡ tìm củ cải nhỏ, sau đó quan hệ của "Củ Cải bang" với Trần Bình An càng thêm mật thiết, lúc này mới chọc cho "Đan Sâm bang" bất mãn, cho nên Đan Ngũ gia bèn đem người tập kích Trần Bình An...
Lúc nghe nói tới Trần Bình An khóc, lão Tiết đầu cũng không quan tâm Trần Bình An ở ngay bên cạnh, không nhịn được nở nụ cười "ha ha ha".
"Ngươi nói ngươi tiểu ca nhi này."
Lão Tiết đầu chỉ vào Trần Bình An, cười tới thở không ra hơi: "Vậy mà lại có thể bị đám đan sâm nhỏ cao hai tấc bắt nạt tới khóc, cũng quá hèn nhát rồi đi."
"Ta..."
Trần Bình An đỏ mặt, không biết phản bác thế nào, bởi vì nghiêm túc mà nói, mình đích thật bị đan sâm nhỏ ức hiếp tới khóc.
"Lão Tiết đầu."
La Tam gia bất mãn nói: "Sao ngươi có thể cười nhạo người khác chứ, Bình An là đứa trẻ trung thực, nếu như đổi thành người khác ở dưới tình huống này thì chắc chắn đã nổi khùng muốn giẫm chết một đám đan sâm nhỏ rồi."
"Đúng thế!"
Lão Tiết đầu giống như một đứa trẻ hiếu kỳ, lập tức hỏi: "Tiểu ca nhi, sao lúc đó ngươi không nhân cơ hội giẫm chết vài cái để trút giận?"
"Giẫm chết?"
Trước giờ Trần Bình An chưa từng nghĩ tới vấn đề này, lắc lắc đầu ngốc nghếch nói: "Các ngươi có tay có chân còn biết nói chuyện, cũng là các sinh mạng, sao có thể làm như vậy được?"
Đan Ngũ gia nghe xong vô cùng hổ thẹn, lão Tiết đầu thì "ồ" một tiếng, hơi gật gật đầu.
"Lão Tiết đầu."
Lúc này La Tam gia lại nhớ ra một chuyện: "Ngươi có thể sửa được cái trống nhỏ này, có thể lại giúp thêm việc nữa đi tìm cây trâm ngọc kia không? Ta thấy Trần Bình An khá coi trọng thứ đồ chơi kia."
"Vậy sao?"
Lão Tiết đầu lại bày ra dáng vẻ rất có hứng thú: "Trâm ngọc là đồ của nữ nhân nhỉ, tiểu tử nhà ngươi nhìn trông hiền lành chất phác, sao lại tự cất giấu riêng những thứ này, có phải là trộm không?"
"Không phải trộm đâu!"
Trần Bình An lắp ba lắp bắp hồi lâu nói: "Đó...đó là Cửu Nhi lưu lại cho ta."
"Cửu Nhi" là tên của con gái, hơn nữa từ phản ứng của Trần Bình An có thể thấy đây có lẽ là người trong lòng của hắn.
Lão Tiết đầu đồng ý hỗ trợ tìm trâm ngọc, vậy nên cũng đi theo quay về dược viên, nhưng ông ta lại rất bát quái, suốt cả dọc đường trở về đều nghe ngóng xem Cửu Nhi có xinh đẹp không, Trần Bình An cùng người ta phát triển tới bước nào rồi...
Trần Bình An vẫn là lần đầu tiên gặp lão nhân gia thích tham gia náo nhiệt như thế, nhưng mà có một số việc lại không thể nói, cho nên chỉ có thể im lặng cúi đầu bước nhanh hơn, lão Tiết đầu có hơi béo nên đi chậm, lúc này mới có thể cắt đuôi được ông ta.
Có điều sau khi quay lại dược viên, tầm nhìn vào ban đêm thật sự là quá kém, mọi người lại tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng, vẫn là lão Tiết đầu vểnh mông đào rất lâu mới đột nhiên nhảy dựng lên hô: "Có phải cây trâm ngọc này không?"
Trần Bình An nhìn qua đó, dưới ánh trăng cây trâm lục thúy sáng long lanh óng ánh, chính là cây trâm mà Cửu Nhi để lại.
"Phải rồi phải rồi."
Trần Bình An vội vàng chạy tới, lúc đang định nhận lấy thì lão Tiết đầu cười ha ha nói: "Đừng vội, phía trên dính bùn đất rồi có hơi bẩn, ta lau nó một chút."
Dứt lời, lão Tiết đầu không để ý lau một cái lên cây trâm ngọc.
Vân La sơn ngoài nơi xa vạn dặm, Ninh Bá Quân đang ngồi bỗng nhiên tỉnh giấc: "Người nào lau mất thần thức của ta?"
Ban đầu, Ninh Bá Quân vì để nắm rõ tung tích của nữ nhi Ninh Ngọc Manh, đã lưu lại kí hiệu trên cây trâm ngọc này, kết quả lại bị lão Tiết đầu chùi đi nhẹ nhàng như vậy.
···