• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tu sĩ Thượng Thanh phái đến, cục diện trong rừng trúc lại càng thêm phức tạp, nhưng mà thân hình của Chu Cơ lặng lẽ lùi lại phía sau, Huyền môn và Ma tông tranh đấu nhiều năm, có lẽ ân oán gút mắc của Thượng Thanh phái và Minh Huyền tông càng lúc càng sâu.

Mà sự thật cũng chính là như thế, quan sát Chúc Đình Quân cố gắng thanh minh bản thân là theo dõi Phó Cửu Thương mà đến đây, nhưng Bàng Sư Cổ căn bản không tin.

"Lý do này của Chúc chân nhân ngươi, cũng chỉ có thể lừa tiểu hài tử."

Bàng Sư Cổ cười lạnh nói: "Phó chân nhân và Tượng Tương đại năng của tổ chức "Phúc" giao thủ, cho dù hắn ta có bị trọng thương thì nhất định cũng có được rất nhiều tin tức quan trọng, ta cũng không tin các ngươi Thượng Thanh phái này lại không muốn biết."

Chúc Đình Quân lắc đầu không muốn giải thích nữa, nhưng khuê nữ Chúc Dao Quang của ông ta thì không nhịn được, trách mắng: "Hừ! Ai lừa ngươi chứ, lời phụ thân ta nói chính là sự thật!"

Dáng vẻ của nàng ta xinh đẹp, giọng nói cũng dễ nghe, nhưng mà tính cách này ngoại trừ bá đạo ra, tựa như có thêm một chút ngang ngược hống hách.

"Dao Quang..."

Chúc Đình Quân có chút không biết làm sao, theo lý lúc trưởng bối đang nói chuyện, vãn bối không được chen ngang, cho dù Bàng Sư Cổ không phải là người trong Huyền môn, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là tu sĩ Nguyên Anh tam trùng.

Nhưng mà Chúc Dao Quang rõ ràng không hề sợ phụ thân của nàng ta chút nào, kiêu ngạo quay đi nhìn sang hướng khác.

Bốn người Đàm Tùng Vận che miệng cười khẽ, cầm cánh tay của tiểu sư muội an ủi.

Chúc Đình Quân chỉ có thể ôm quyền với Bàng Sư Cổ, áy náy nói: "Tiểu nữ thuở nhỏ được sủng ái mà lớn, lời của nàng ta cũng không cần nghe..."

Lúc này Chúc Đình Quân không có chút dáng vẻ nào của một tu sĩ Nguyên Anh, mà chỉ là một lão phụ thân không có cách nào với khuê nữ.

Cũng may Bàng Sư Cổ cũng không để ở trong lòng, một là bởi vì thân phận của Chúc Dao Quang, cho dù có cùng tính toán cũng không có tác dụng gì; hai là ông ta cũng trăm tuổi rồi, lại là tu hành này, nếu như cùng một đứa nhỏ dây dưa không ngừng, truyền ra ngoài cũng quá mất thân phận của bản thân.

Nhưng mà những đồ đệ của Bàng Sư Cổ cảm thấy phẫn uất quá, một thanh niên mày dài mắt to nhảy ra nói: "Sư ân như núi, xúc phạm sư ân của chúng ta, nếu như không thể lấy lại được thanh danh, không bằng ta chết đi còn hơn!"

"Đúng vậy!"

Lại có một đồ đệ của Bàng Sử Cổ nói

"Vậy mấy người muốn làm gì?"

Đại đồ của Chúc Đình Quân là Hoàng Bách Hàm và nhị đồ đệ là Triệu Tú Niệm bước lên phía trước.

Hai người này cũng là bao che khuyết điểm, không hề có ý trách cứ tiểu sư muội nhà mình trước, cho dù là Chúc Dao Quang gây chuyện trước, bọn họ vẫn đứng ra bảo vệ.

"Đã nghe danh Cửu Văn Thượng Thanh phái là đại phái đệ nhất của Huyền môn."

Thanh niên mày dày mắt to Minh Tuyền tông kia có lời nói: "Minh Tuyền tông Hạ Dung Chương, mời chỉ giáo!"

Bàng Sư Cổ có năm đồ đệ, có người dẫn đầu đứng ra, bốn người còn lại cũng không cam lòng tụt lại phía sau, lập tức nói:

"Minh Tuyền tông Lô Thần Sơn, mời chỉ giáo!"

"Minh Tuyền tông Chiêm Doãn Trị, mời chỉ giáo!"

"Minh Tuyền tông Đỗ Tố Mai, mời chỉ giáo!"

"Minh Tuyền tông Tân Hiếu Mộng, mời chỉ giáo !"

Chiến ý của đồ đệ cao ngất ngưởng, nhưng Bàng Sư Cổ lại không muốn đánh nhau. Đêm nay chủ yếu đến đây là tìm Phó Chính Thương, nếu như không có, vậy thì không cần phải rắc rối như vậy.

Hơn nữa, đối diện là Thượng Thanh phái và Chúc Đình Quân.

Đạo pháp của Thượng Thanh và chúc Đình Quân những đồ đệ trẻ tuổi kia có thể không biết, nhưng Bàng Sư Cổ thì lại biết rất rõ.

"Khụ..."

Ngay khi Bàng Sư Cổ đang muốn ngăn cản trận chiến vô nghĩa này lại, thì đột nhiên có một người ha ha ha một tràng cười quyến rũ.

Người phía dưới không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, phía trên rừng trúc không biết từ khi nào có một đám sương mù, mơ hồ có một người đang ẩn nấp trong đó.

Theo sương mù dần dần biến mất, một bóng dáng thướt tha yêu kiều đi ra.

Đó là một người phụ nhân xinh đẹp tàm hai bảy hai tám tuổi trong y phục cung đình, mái tóc đen nhánh búi cao, thắt lưng đeo một miếng ngọc, vòng eo nhỏ thon nhỏ một cánh tay cũng đủ để ôm trọn, đôi mắt đong đầy ánh nước mỉm cười, xinh đẹp mà ma mị, mùi đàn hương tỏa ra từ đôi môi anh tào thoa son, kiều diễm ướt át, đây là một nữ nhân tỏa ra sự quyến rũ từ trong xương tủy, thời thời khắc khắc điều tỏa ra mị lực của mình.

Tay nàng ta cầm một tẩu thuốc bằng ngọc bích, cái ống này thật là cổ quái, đoàn sương mù ở trên bầu trời vừa nãy kia, hình như là từ đây đi ra.

"Nguyên Thận tông Tô Diệu Chân."

Chu Cơ nhận ra thân phận của người này, quay đầu nói với Điềm Cửu Nhi.

"Nguyên Thận tông sao?"

Điềm Cửu Nhi dường như nhớ lại một vài tin đồn, nói: "Trước khi nương của ta qua đời, bà ấy có nhắc đến Nguyên Thục Tông một lần..."

"Đúng vậy."

Chu Cơ gật đầu nói: "Nguyên Thần tông ban đầu cũng giống như Thượng Thanh, là đệ nhất đại phái Ma tông, do một lần nội loạn, Tượng Tương chân nhân gần như chết hết trong đó, cho nên mới suy bại đến như vậy, nhưng vẫn là Ma tông Lục đại phái, có nhìn thấy tẩu thuốc trên tay nàng ta không?"

"Nhìn thấy... "

Điềm Cửu Nhi nhìn qua.

"Tẩu thuốc đó là 'Di Trần', là một loại bảo vật trấn phái."

Chu Cơ nói: "Đừng nhìn Tô Diệu Chân chỉ là Nguyên Anh nhất trùng cảnh, nhưng trong tay nàng ta có Di Trần, kết hợp với công pháp của Nguyên Thần tông, Chúc chân nhân và Bàng chân nhân cũng không phải đối thủ của nàng ta."

"Cái này thật lợi hại."

Điềm Cửu Nhi kinh ngạc, Nguyên Anh tam trùng và Nguyên Anh nhất trùng mặc dù là là cùng một đại cảnh giới, nhưng thực lực lại chênh lệch rất lớn, Tô Diệu Chân có thể xóa bỏ khoảng cách này nhờ vào công pháp và bảo vật, cái này có thể nói là môn phái thâm hậu.

Trần Bình An không biết những cảnh giới tu luyện này, hắn cảm thấy cái tên "Nguyên Thần tông" và "Di Trần" rất dễ nghe, bởi vì "Thận" có nghĩa là sương mù mờ ảo, mà "Di Trần" có nghĩa là "che khuất trần thế", hơn nữa lúc vị Tô chân nhân này xuất hiện cũng có sương mù theo sau...

Trong mơ hồ, Bình An lần đầu tiên có chút lý giải về thế giới công pháp kia.

"Chúc chân nhân hữu lễ, Bàng chân nhân hữu lễ."

Tô Diệu Chân rất có lễ nghĩa, nàng ta trước tiên chúc với Chúc Đình Quân và Bàng Sư một cái vạn phúc, sau đó mỉm cười nói: "Ta không phải đến đây vì Phó chân nhân, cho dù Phó chân nhân có thông tin về "Phúc" thì Nguyên Thận tông của chúng ta cũng không có khả năng tiếp nhận, chỉ là không ngờ đến chuyện có thể lĩnh giáo đạo pháp của Thượng Thanh phái và Minh Tuyền tông, đây quả thật là phúc khí của đôi mắt."

Lời nói này của Tô Diệu Chân nửa thật nửa giả, không dễ để phân biệt, nhưng mà Bàng Sư Cổ cũng lười đi phân biệt, chỉ nhàn nhạt nói: "Người tu đạo không có ham muốn chiến thắng kia, nếu Phó chân nhân không có ở đây, vậy chúng ta đi trước."

"Ai da, vậy thật là đáng tiếc ~"

Ánh mắt của Tô Diệu Nhân liếc qua, ra vẻ tiếc hận nói: "Lần trước hai bên giao đấu là trận đấu kiếm giữa mười sáu phái vào trăm năm trước, ta nhớ lúc đó đại biểu sư môn của mình xuất chiến, hình như là Chúc chân nhân và Bàng chân nhân đi, lúc đó Bàng chân nhân chỉ thiếu một chiêu..."

Sắc mặt của Bàng Sư Cổ trầm xuống, lần mười sáu phái giao đấu lần trước, ông ta vừa thăng lên Nguyên Anh nhị trùng, đang đắc ý muốn làm rạng danh tông môn, cuối cùng đối đầu với Chúc Đình Quân vừa lên Nguyên Anh tam trùng, kết quả đương nhiên là thất bại thảm hại.

Đây cũng chính là tâm bệnh của Bàng Sư Cổ, lúc Chúc Đình Quân mài giũa đạo cơ cố ý lưu lại cảnh giới Nguyên Anh, gần như là đệ nhất nhân dưới Tượng Tương cảnh, Bàng Sư Cổ không có tự tin sẽ chiến thắng được ông ta, mỗi gần chạm trám cũng chỉ miệng lời giao phong.

Tô Diệu Chân lại liếc mắt nhìn đồ đệ của Bàng Sư Cổ, cố ý thở dài nói: "Cho dù Bàng Chân Nhân có thanh tâm quả dục, nhưng trong lòng lệnh đồ lại không hẳn nghĩ như thế, ai lại không muốn thay ân sư tranh khí phách chứ?"

Hạ Dung Chương, Lô Thần Sơn, Chiêm Doãn Trị đều là nam tử ở độ tuổi khí huyết tràn trề, vốn dĩ đã không cam lòng trước, lại nghe nói ân sư đã từng bại trong tay Chúc Đình Quân, hơn nữa còn có sự kích động của nữ nhân quyến rũ này, Hạ Dung Chương trực tiếp trực tiếp quỳ xuống nói: "Ân sư xin hãy cho phép ta chiến!"

"Xin ân sư hãy cho phép chúng ta chiến!"

Bốn đồ đệ khác cũng cùng nhau quỳ xuống.

"Thấy sao?"

Chu Cơ nhìn một màn trước mắt này, lạnh lùng nói: "Vốn dĩ Bàng chân nhân không muốn khơi chiến, kết quả Tô Diệu Chân này lại cứng rắn khơi mào mọi chuyện."

"Chu di."

Điềm Cửu nhi khó hiểu nói: "Minh Tuyền tông với Nguyên Thận Tông thuộc về Lục đại phái, vì sai Tô chân nhân làm như vậy?"

"Ma tông Lục đại phái cũng không phải là một tấm bảng."

Dưới mạng che mặt của Chu Cơ lộ ra nụ cười chế giễu thật sâu: "Cho dù là Huyền môn thất phái cũng có nhiều tâm tư, ngay cả Yêu tộc của chúng ta cũng như vậy, nếu không tông chủ cần gì phải vất vả như thế."

Nhắc tới phụ thân mình, Điềm Cửu Nhi cúi đầu xuống, nàng ta đã lâu không nhắc đến phụ thân mình.

Đột nhiên, Điềm Cửu Nhi cảm thấy ngón tay mình bị người ta giữ chặt, nàng ngẩng đầu lên nhìn, Trần Bình An đang nhìn nàng với ánh mắt quan tâm.

"Không sao đâu, Bình An ca ca."

Điềm Cửu Nhi ấm áp, cho dù có chuyện gì, Bình An ca ca sẽ vẫn luôn ở bên cạnh nàng.

Nhìn thấy Điềm Cửu Nhi chậm rãi nói chuyện bình thường, Bình An mới yên lòng, nhưng vì Tô Diệu Chân, sau khi nghe lời nhận xét của Chu Cơ, hắn đã vô tình gán cho Tô Diệu Chân là "nữ nhân xấu xa".

"Đây là nữ nhân xấu xa châm ngòi ly gián."

Trần Bình An nhớ kỹ.

···

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK