• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vân La sơn?”

Quản sự đệ tử ngoại thất Chiêm Đình Thiên lần theo nguồn gốc giọng nói nhìn sang, phát hiện là một thiếu niên tướng mạo thanh tú, khí chất sạch sẽ và có đôi mắt trong veo.

Chiêm Đình Thiên có chút ấn tượng với người thiếu niên này, biết được hắn tên là Trần Bình An, có ba nguyên nhân.

Thứ nhất là Trần Bình An đã là Trúc Nguyên cảnh, thuộc loại đệ tử có nền tảng tu đạo;

Thứ hai là tư chất của Trần Bình An rất tốt, đợi đến khi Thượng Thanh phái mở rộng sơn môn thu nhận đồ đệ, với tư chất của hắn thậm chí có thể cạnh tranh thân phận đệ tử chân truyền, không biết vì sao lại vội vàng tới đây làm đệ tử ngoại thất;

Thứ ba là Trần Bình An rất lễ độ, hơn nữa trông cũng có một khuôn mặt nhu thuận trung hậu.

“Nhìn thì có vẻ nhu thuận trung hậu, không ngờ lại là tên hay sinh sự.”

Chiêm Đình Thiên nghĩ thầm trong lòng.

Chiêm Đình Thiên tất nhiên là cho rằng Trần Bình An đang cố ý gây rối, chỗ này cách Vân La sơn cả mười vạn tám ngàn dặm, hơn nữa ngươi tự mình qua đây bái nhập sơn môn, còn có thể không rõ nơi này là chỗ nào sao?

“Các ngươi có một số người, có thể trước khi bái nhập vào Thượng Thanh của chúng ta đã có chút tu vi hời hợt, hoặc là đã từng nghe nói đến tên của một số môn phái...”

Chiêm Đình Thiên vốn không hề trả lời câu hỏi của Trần Bình An, loại câu hỏi thiểu năng như thế này, hắn ta đương nhiên sẽ không đáp lại.

“Nhưng mà những thứ đó đều không có ích gì!”

Tuy rằng Chiêm Đình Thiên không nói rõ là Trần Bình An, nhưng lại luôn ngầm ám chỉ hắn: “Nếu ngươi đã đến Thượng Thanh phái của chúng ta, vậy thì cho dù ngươi có tu vi gì, hay là đã từng nghe thấy lời đồn đại gì, hiện giờ người chính là đệ tử của Thượng Thanh, cần phải tuân thủ quy tắc của Thượng Thanh phái ta, nếu không thì đừng trách xử phạt vô tình!”

Phía dưới có một số người đã nghe ra được, Chiêm quản sự là đang cảnh cáo Trần Bình An.

Tuy nhiên cũng có một số người đang nghĩ, đệ tử “có chút tu vi hời hợt” trong miệng Chiêm quản sự, lẽ nào là thiếu niên đến từ vùng quê biên thùy này?

Trần Bình An tự nhiên cũng cảm nhận được, lúc này hắn giống như một học sinh bị lão sư điểm tên phê bình khi đi học, toàn thân khó chịu nóng ran lên.

Với tính khí của hắn, nếu như là trước kia thì đã sớm từ bỏ rồi, nhưng mà vấn đề này rất quan trọng, cho nên nhất định phải xác nhận lại.

“Đại thúc...”

Trần Bình An vừa mở miệng lên tiếng thì đã bị Chiêm Đình Thiên bực dọc cắt ngang: “Gọi Chiêm sư huynh!”

Trong đại điện phát ra một trận cười vang, bọn họ vẫn là lần đầu nghe thấy xưng hô với người tu đạo là “đại thúc”.

“Ừm, ừm, ừm...”

Trần Bình An nhanh chóng sửa miệng, trong lòng lại càng quẫn bách, nhưng vẫn rất nghiêm túc hỏi lại: “Chiêm sư huynh, chỗ này thật sự là Thượng Thanh phái sao?”

“Nếu không thì sao?”

Chiêm Đình Thiên hỏi ngược lại, xem như đã cho câu trả lời.

Chiêm Đình Thiên đã làm quản sự của đệ tử ngoại thất nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp phải những loại “tông thất hoàng tộc” rất có cá tính như thế này, nhưng theo cách nhìn của Chiêm Đình Thiên, những người này chỉ là không sửa ngay được thân phận của mình.

Đây là Thượng Thanh sơn! Đây là đệ nhất đại phái của Huyền môn! Còn cho là hoàng cung tôn thất gì nữa?!

Tuy nhiên Chiêm Đình Thiên đợi được một lúc, phát hiện Trần Bình An hoàn toàn không tiếp tục “gây sự” nữa, dường như đã xác định được chỗ này là Thượng Thanh phái, cả người hắn đều đã phát ngốc.

Chiêm Đình Thiên không quan tâm nhiều như thế, lại tiếp tục nói với tất cả mọi người: “Hiện giờ đến phân phó nơi ở của các ngươi, có muốn đến dược viên không?” Bên dưới không có ai hưởng ứng.

Chiêm Đình Thiên cũng không để ý, lại hỏi tiếp: “Có muốn đến phù phường không?”

Phía dưới vẫn không có ai đáp lại.

“Hừ hừ.”

Chiêm Đình Thiên hừ lạnh một tiếng nói: “Xem ra các ngươi đều muốn đến thư các và công tội đường nhỉ.”

Đám người Cơ Lệnh Minh Khương Sĩ Quý đều bật cười, bởi vì bọn họ đều biết, thư các và công tội đường đều là những việc vặt nhẹ nhàng, thư các chỉ là sắp xếp một số thư tịch, công tội đường nhiều nhất cũng chỉ động bút một chút mà thôi.

Nếu như may mắn, gặp được hai ba sư huynh sư tỷ chân truyền đến để mượn sách, sau khi xuống núi về nhà cũng có thể khoe khoang những ngày tháng “ở Thượng Thanh phái ta đã cùng XXX sư huynh uống rượu luận đạo”.

Nhưng còn dược viên và phù phường thì không giống vậy, chỗ đó thật sự phải làm việc!

Đặc biệt là dược viên, hay thật, nghe nói củ cải ở đó cũng biết nói chuyện, tính tình còn rất nóng.

Thế này khi xuống núi về nhà, cha mẹ bằng hữu hỏi tới, chẳng lẽ lại nói “những ngày tháng ở Thượng Thanh phái ta đã hầu hạ củ cải?”

“Ta cũng hiểu các ngươi.”

Công bằng mà nói Chiêm Đình Thiên vẫn tương đối dễ nói chuyện, hắn ta nhìn những đệ tử ngoại thất mới tấn vào này rồi nói: “Nhưng mà các ngươi đều đến thư các và công tội đường, dược viên và phù phường chẳng có một ai ta biết phải làm thế nào?”

Nghe thấy câu này, tất cả mọi người đều “đồng loạt chỉnh tề” nhìn về phía Trần Bình An, ý nghĩa không cần nói cũng biết, chỗ này chẳng phải có một tên đại oan chủng không nghe lời sao?

Để hắn đi đi! Hắn rất phù hợp!

Chiêm Đình Thiên trầm ngâm một hồi, hắn ta cảm thấy như vậy cũng không phải là không được, dù sao thì cho đến bây giờ chỉ có Trần Bình An làm trái ý hắn ta, phái hắn đến dược viên hoặc là phù phường xem như là trừng trị vậy.

“Trần Bình An.”

Chiêm Đình Thiên hỏi: “Ngươi có muốn đến dược viên, Trần Bình An, Trần Bình An... người bên cạnh gọi hắn một chút.”

“À...”

Trần Bình An bị người ta đẩy vài cái mới “tỉnh” lại, hắn vẫn còn chưa phản ứng lại được, Chu Cơ cô cô nói muốn dẫn hắn đến Vân La sơn, kết quả sao lại đến Thượng Thanh phái rồi.

Cửu Nhi chắc là cũng không có ở Thượng Thanh phái?

Nhưng mà tại sao Chu Cơ cô cô lại phải lừa hắn chứ?

Trần Bình An vừa mơ màng lại ấm ức, đứa trẻ thành thật đối xử với người khác đều hết sức chân thành, bỗng nhiên bị một trưởng bối mình rất tin tưởng lừa gạt, trong lòng không biết buồn khổ biết bao nhiêu.

“Trần Bình An.”

Chiêm Đình Thiên cau mày hỏi: “Ngươi đến dược viêm, có ý kiến gì không?”

“Ta...”

Trần Bình An ngây ra một lúc, đột nhiên nói: “Ta muốn xuống núi.”

“Cái gì?”

Chiêm Đình Thiên còn tưởng rằng đã nghe lầm nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Bình An, ánh mắt hắn ta lập tức trở nên lạnh lùng.

Những người xung quanh đều kinh ngạc một hồi, tuy rằng những tôn thất hoàng tộc này có nhiều tâm cơ cũng thích chiếm tiện nghi, nhưng bởi vì còn khá trẻ nên cũng không xem như quá xấu.

Hạng Chính Lễ của Đại Sở lập tức thấp giọng nói: “Trần huynh cẩn thận lời nói, cho dù ngươi không muốn đến dược viên thì cũng không cần phải phản kháng như vậy.”

Chử Mẫn Nhu của Đại Tống cũng nhắc nhở: “Ngươi mau nói xin lỗi Chiêm quản sự đi, cứ nói là không cẩn thận nên nói nhầm, có lẽ sẽ được bỏ qua thôi.”

Mọi người đều cho rằng Trần Bình An vì không hài lòng với việc bị phân đến dược viên cho nên mới dùng cách này để chống đối.

“Trần Bình An.”

Chiêm Đình Thiên nhìn chằm chằm vào Trần Bình An, lúc này biểu cảm của hắn ta không giống với lúc nãy nữa, chẳng khoa trương khi nói đã hiện lên sát ý.

“Ngươi có biết tại sao bên trong “phúc” loại người và yêu quái gì cũng có, chỉ duy không có đồ đệ của Thượng Thanh môn ta không?”

Chiêm Đình Thiên híp mắt nói: “Đó là bởi vì không ai có lá gan này, ai dám làm phản đồ của môn phái, Thượng Thanh ta nhất định sẽ truy sát đến khi thần hình của hắn bị tiêu hủy, Trần Bình An ngươi cũng muốn thử phải không?”

“Không có không có, Chiêm sư huynh xin bớt giận.”

Trần Bình An còn chưa nói gì, nhưng Cơ Lệnh Minh đã giúp hắn phủ nhận, sau đó vội vàng nói với Trần Bình An: “Trần huynh, một mình ngươi tùy hứng thì không sao nhưng ngươi muốn hại mấy triệu bách tính Đại Tấn ta không lo sao?”

Tục ngữ nói “Thất phu giận dữ, máu nhuộm ngàn dặm”, nếu là người tu đạo khi tức giận, làm sao chỉ dừng ở ngàn dặm vạn dặm.

Mặt khác Cơ Lệnh Minh cũng lo lắng tên quản sự này sẽ giận chó đánh mèo lên mình, dù sao thì hắn ta và Trần Bình An đều đến từ Đại Tấn.

“Ta không có tùy hứng...”

Trần Bình An nhỏ giọng nói: “Ta chỉ muốn tìm Cửu Nhi, ta cũng muốn về nhà.”

Cơ Lệnh Minh nghe đến “Cửu Nhi”, biết được đây là tên của nữ nhi, liền vội vàng trấn an: “Đệ tử nhập thất như chúng ta chỉ có ba năm mà thôi, sau ba năm là có thể về nhà rồi, còn về phần cô nương kia sau này ngươi đến Cung vương phủ của Đại Tấn tìm ta, cô nương như thế nào ta đều có thể cho ngươi.”

“Các ngươi cũng không cần khuyên nữa.”

Lúc này Chiêm Đình Thiên cũng lạnh lùng nói: “Trần Bình An, ngươi đã từng dập đầu với Thanh Thần tổ sư, từ nay về sau ngươi chính là đệ tử của Thượng Thanh, ai cũng không thể đoạt đi đệ tử của Thượng Thanh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK