• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những biến cố phát sinh trên bờ này Trần Bình An hoàn toàn không biết, lúc này hắn đã đang ở Long cung rồi.

Kỳ thực thời điểm Trần Bình An vừa được thị nữ của Long cung dẫn vào trong biển, nhìn nước biển từ từ tràn vào, hắn vẫn nhắm mắt lại theo bản năng, nào biết được đợi hồi lâu cũng không có cảm giác mũi bị sặc nước, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.

Hoá ra, bản thân được một lớp lồng trong suốt bảo vệ, mặc dù bên ngoài dòng nước chảy xiết nhưng trên người không có chút nước đọng nào.

Có điều quy củ của Long cung rất nghiêm, đội ngũ nhiều người như thế mà lúc đi đường lại chẳng có tiếng động khác, mặc dù trong lòng Trần Bình An thấp thỏm nhưng cũng không dám hỏi nhiều một câu nào.

Cũng không biết đi bao lâu, Trần Bình An chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng bừng, chỉ thấy trong quần núi dưới đáy biển ở phía không xa quả nhiên có một tòa cung điện.

Tòa cung điện này rất lớn, muôn vàn lâu vũ đứng sừng sững trong đó, thoạt nhìn chẳng thấy điểm cuối đâu, đồng thời cũng rất xa hoa, mảnh ngói lưu ly đèn đuốc sáng trưng, môn kiều lóng lánh rực rỡ phát sáng.

Sau khi Trần Bình An được dẫn vào Long cung, lập tức được sắp xếp vào ở trong một thiên điện.

Mặc dù là thiên điện nhưng cũng rất rộng lớn, đỉnh cao mười mấy trượng, diện tích lại càng lớn, nhưng nơi rộng lớn như thế này lại không có bày trí vật dụng trong nhà nào, trống không chỉ có mấy cái cột trụ chống đỡ.

Có điều ở nơi này cứ cách vài mét lại có một cái vỏ trai to bằng vại nước, bên trong là một viên dạ minh châu có kích cỡ to bằng nắm đấm, phát sáng lấp lánh chiếu sáng toàn bộ toà thiên điện.

Kỳ thực mỗi một viên dạ minh châu đều có giá trị liên thành, nếu như đặt trong tục thế nói không chừng còn có thể tạo ra dấy binh tranh đoạt, nhưng ở Long cung chỉ có thể đảm nhiệm công năng chiếu sáng.

Trần Bình An mới tới nơi này, nghiêm ngặt tuân thủ lễ nghi đợi chủ nhà hỏi chuyện, vị thiếu cung chủ Phó Thanh Nịnh kia hồi lâu cũng vẫn chưa qua đây.

Trái lại cung nữ vẫn luôn không ngừng đi lại, bọn họ nối tiếp không dứt, liên tục đưa bánh ngọt trà nước tinh xảo tới, mặc dù Trần Bình An không hề ăn nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc cung nữ bày ra.

"Như này cũng lãng phí quá rồi."

Trần Bình An nhìn hơn trăm đĩa trà bánh ở trước mặt, trong lòng có chút tiếc, cuối cùng vào lúc cung nữ nào đó lại bưng bầu rượu qua đây, Trần Bình An lấy hết dũng khí mở miệng nói: "Xin, xin hỏi…"

"Quý khách có gì căn dặn?"

Cung nữ xinh đẹp cung kính nói.

"Không dám nhận, không dám nhận."

Trần Bình An căng thẳng liên tục xua tay, sau đó chỉ vào những đồ ăn kia nói: "Không cần bưng lên nữa đâu, ta không ăn được nhiều như thế, các ngươi cũng nghỉ ngơi một lát đi."

"Không được đâu."

Cung nữ mỉm cười một cái nói: "Thiếu cung chủ phân phó phải chiêu đãi thật tốt, chúng ta không dám thất lễ."

"Như vậy à…"

Khoé miệng Trần Bình An mấp máy, cũng không tiếp tục cưỡng cầu, trong lữ trình hơn nửa năm này hắn đã biết mỗi một người thậm chí là mỗi một nghề đều có nỗi khổ tâm của riêng mình.

Cung nữ nhìn thấy Trần Bình An không nói gì nữa, thời điểm đang muốn lui xuống, Trần Bình An lại thỉnh giáo nói: "Xin hỏi thêm một chút, khi nào ta có thể gặp được thiếu cung chủ, trên bờ còn có… còn có người nhà đang chờ ta."

"Cái này ta cũng không biết."

Cung nữ thấy Trần Bình An tuổi còn nhỏ, lại rất lễ phép, vẫn tiết lộ một câu: "Thiếu cung chủ bây giờ hẳn là đang ở Huyền Thủy Chân cung."

Lúc này Trần Bình An mới hiểu, hoá ra Phó Thanh Nịnh đi tìm phụ thân của nàng ta rồi.

Phụ thân của Phó Thanh Nịnh cũng chính là cung chủ của Long cung - Phó Đạo Tề.

···

Kỳ thực cùng đi tới Huyền Thủy Chân cung vốn không phải chỉ có Phó Thanh Nịnh, còn có cả Phó Nam Phong vừa mới xuất quan nữa.

Huyền Thủy Chân cung trước nay là cấm địa của Long cung, ngoại trừ huyết mạch đích hệ Chân Long ra, không ai có thể tiến vào, cho dù là ruột thịt như Phó Thanh Nịnh và Phó Nam Phong thì cũng cần phải đợi ý chỉ.

Thúc cháu hai người đến bên ngoài Huyền Thủy Chân cung, chỉ nhìn thấy phía trên Chân cung hội tụ một đám huyền thuỷ màu đen, không ngừng lăn đi lộn lại, như sôi như nấu, hơi khói mịt mờ.

Cái gọi là "mịt mờ sinh khói nước, cuồn cuộn ngự tứ hải", đại khái chính là như thế này rồi.

Phó Nam Phong ở Tượng Tương cảnh chỉ nhìn huyền thủy nhiều thêm mấy lần thôi, lập tức cảm thấy đầu choáng mắt hoa, trong lòng thầm nghĩ tu vi hiện tại của cung chủ so với lão đầu Thượng Thanh Tiết, rốt cuộc là ai mạnh hơn?

"Phụ thân! Phó Thanh Nịnh bái kiến!"

"Cung chủ! Phó Nam Phong bái kiến!"

Phó Thanh Nịnh và Phó Nam Phong lần lượt khom người hành lễ, qua một lúc sau mới có một giọng nói hùng hậu nhưng không có bất kỳ cảm tình gì vang lên: "Chuyện gì?"

"Phụ thân."

Phó Thanh Nịnh bước lên trước vài bước, nói: "Mấy tháng trước, sau khi cửu thúc cùng Tượng Tương chân nhân của "Phúc" giao đấu liền mất hết tung tích, ngài không cho phép chúng ta ra ngoài trợ giúp, bây giờ có người đưa cửu thúc trở về rồi, nhưng mà ba hồn sáu phách đã bị đứt, chỉ còn lại một phách sống nhờ trong cơ thể của một thiếu niên, kế tiếp nên xử lý thế nào?"

Sau khi Phó Thanh Nịnh nói xong, trong Huyền Thủy Chân cung dần trở nên yên tĩnh, huyền thủy màu đen đang xoay tròn kia cũng ngừng sục sôi, nhưng mà Phó Nam Phong lại cảm giác được một đạo thần thức cực lớn bay ra từ trong Huyền Thủy Chân cung, trực tiếp đáp xuống tòa thiên điện Trần Bình An đang ở.

Hồi lâu sau cung chủ Long cung Phó Đạo Tề mới chậm rãi nói: "Hồn phách của cửu đệ xác thực ở trong cơ thể thiếu niên kia, nhưng đã suy yếu không trụ nổi nữa, không cứu lại được."

"Vậy đặt vào trong Tuyền Cơ Ngọc Bích ôn dưỡng thì thế nào?"

Phó Thanh Nịnh lại hỏi.

"Miễn cưỡng có thể."

Phó Đạo Tề trầm ngâm một hồi: "Nhưng một sợi hồn phách kia về sau sẽ không thể rời khỏi Tuyền Cơ Ngọc Bích, với tính cách của cửu đệ chắc hẳn sẽ không chịu đựng được."

"Ta biết rồi."

Phó Thanh Nịnh gục đầu xuống, im lặng không lên tiếng.

Phó Đạo Tề giống như một thầy thuốc, chỉ phụ trách chẩn trị bệnh tình, nhưng cảm xúc đối với người nhà dường như chẳng có chút đồng cảm nào, thấy Phó Thanh Nịnh và Phó Nam Phong đều không nói gì nữa, vậy mà trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: "Nếu như không còn chuyện gì khác nữa thì lui xuống đi."

"Cung chủ!"

Phó Nam Phong cuối cùng không nhịn nổi nữa, tức giận bất bình nói: "Chẳng lẽ cửu đệ bị thương thành như vậy chúng ta cũng nén giận không quản sao?"

Đối diện với lời chất vấn của Phó Nam Phong, Phó Đạo Tề cũng không động cảm tình, vẫn như cũ nhàn ngạt nói: "Ban đầu thời điểm lão cửu định báo thù cho bằng hữu ta đã từng nhắc nhở hắn rồi, nhưng mà hắn không nghe, hiện tại thân tử đạo tiêu, há có thể trách ta?"

"Vậy thì chúng ta nên đi báo thù chứ!"

Đại khái là bị thái độ dửng dưng này của Phó Đạo Tề kích thích, Phó Nam Phong càng kích động hơn: "Ngài không chỉ không cho phép báo thù, thậm chí còn không cho phép chúng ta ra ngoài tìm cứu trợ!"

"Tại sao phải cứu trợ?"

Phó Đạo Tề hỏi ngược lại: "Nếu ta đã nhắc nhở nguy hiểm từ trước, cửu đệ vẫn muốn đi thì kết quả này chính là do bản thân hắn lựa chọn, đây cũng là đạo mà hắn chọn."

"Nếu như không báo thù người ngoại giới sẽ nhìn Long cung chúng ta như thế nào?"

Phó Nam Phong trợn mắt lớn tiếng hỏi.

Ngày trước sau khi Phó Nam Phong nghe nói chuyện của Phó Cửu Thương, lúc ấy liền chuẩn bị đi tới sào huyệt của "Phúc" để báo thù, thế nhưng một đạo chỉ ý trong Huyền Thủy Chân cung hạ xuống, nghiêm cấm bất cứ ai rời khỏi phạm vi của Bắc Hải, lúc này mới trói buộc Phó Nam Phong ở lại.

"Đồng đạo nhìn Long cung như thế nào cái này rất quan trọng sao?"

Phó Đạo Tề hỏi ngược lại một câu, sau đó bình tĩnh nói với Phó Nam Phong: "Nếu ngươi cũng giống như lão cửu, không nghe khuyên không nghe chỉ, ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi, ngươi tự đi là được."

"Ta…"

Phó Nam Phong nghẹn họng một hồi.

Trong Long cung Tượng Tương chân nhân "tùy tiện phô trương, bất chấp hậu quả" chỉ có Phó Cửu Thương, dù sao thì Phó Nam Phong cũng không giống tính cách hành sự tùy ý của Phó Cửu Thương, cũng không dám làm trái lại chỉ ý của cung chủ.

"Tu vi của cung chủ càng ngày càng cao, nhưng tình cảm lại càng ngày càng ít, bây giờ ngay cả thù của huynh đệ cũng có thể buông bỏ được!"

Phó Nam Phong nhìn như là đang nói chuyện với Phó Thanh Nịnh, kỳ thực là đang oán trách Phó Đạo Tề.

Chỉ là trong Huyền Thủy Chân cung không có âm thanh gì khác truyền ra nữa, Phó Nam Phong tức giận cũng không thèm để ý lễ nghĩa, trực tiếp phất tay áo quay người rời đi.

Phó Thanh Nịnh thì cung kính nói một câu vạn phúc, nói: "Phụ thân, nữ nhi cũng đi đây."

Bên trong Huyền Thủy Chân cung vẫn không hề có bất kỳ động tĩnh gì như cũ.

Lúc này Phó Thanh Nịnh mới khẽ than một tiếng, chậm rãi đi về phía thiên điện Trần Bình An ở.

···

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK