Lúc lão Tiết đầu trả trâm ngọc lại cho Trần Bình An còn thuận tiện dặn dò: "Tiểu ca nhi, hai ngày sau qua chỗ của ta, trống nhỏ này đại khái hẳn là nói không chừng đã sửa xong rồi."
"Ò."
Trần Bình An cũng không biết "đại khái hẳn là nói không chừng" rốt cuộc là biểu đạt ý gì, nghe có vẻ có chút không đáng tin lắm.
"Hai ngày sau ngươi đi tìm ông ta là được rồi."
La Tam gia ngược lại rất tin tưởng lão Tiết, nhưng cũng không nói nguyên nhân cụ thể.
Hai ngày sau, Trần Bình An xử lý xong công việc của dược viên, mang theo một túi đồ đi đến chỗ ở của lão Tiết đầu, phát hiện ông ta đang câu cá ở bên hồ nhỏ trước viện.
"Lão...lão Tiết đầu."
Trần Bình An cứ cảm thấy xưng hô như thế này không đủ tôn trọng, chần chừ rất lâu mới kêu ra miệng.
"Bình An tiểu ca nhi!"
Lão Tiết đầu dường như mới phát hiện ra Trần Bình An, quơ quơ cánh tay, vui vẻ lên tiếng chào hỏi.
Trần Bình An đi tới, yên tĩnh đứng bên cạnh lão Tiết đầu, một là hắn biết lúc câu cá không thể phát ra tiếng động, hai là thực sự không biết tiến hành giao tiếp với một vị tiền bối không thân quen như thế nào.
Lão Tiết đầu cũng đợi một hồi, thậm chí còn quay người nhìn Trần Bình An một cái.
Thế nhưng Trần Bình An vẫn như cũ không biết nói chuyện thế nào, chỉ đứng đấy rất quy củ, trong lòng lão Tiết đầu cảm thấy có chút buồn cười, trên mặt lại làm bộ buồn bực hỏi: "Tiểu ca nhi, trong tay ngươi xách theo cái gì thế."
"Râu đan sâm và rễ củ cải."
Trần Bình An trả lời: "Ngâm nước uống tốt cho cơ thể."
"Được đó nha."
Lão Tiết đầu khen ngợi nói: "Thế mà còn biết mang theo lễ vật."
"Đây là do La Tam gia và Đan Ngũ gia nhắc nhở."
Trần Bình An thật thà nói: "Bọn họ nói ngươi giúp sửa trống nhỏ, không thể tay không tới thăm hỏi được."
"Ha ha ha..."
Lão Tiết đầu rốt cục không nhịn được mà bật cười, tiểu tử này không biết nói dối hay sao.
Có điều lão Tiết đầu vừa cười, cần câu trong tay ông ta cũng giật một cái, Trần Bình An lúc này mới phát hiện, lưỡi câu cá dưới dây câu là thẳng.
"Lưỡi câu thẳng..."
Trần Bình An nhìn lão Tiết đầu một cái.
"Chính là thẳng đó."
Lão Tiết đầu ngẩng đầu lên: "Ngươi cảm thấy kỳ lạ sao?"
"Kỳ lạ."
Trần Bình An chớp chớp mắt nhìn, lưỡi câu bình thường hẳn là phải cong mới đúng.
"Muốn biết nguyên nhân không?"
Lão Tiết đầu úp úp mở mở.
Thật ra Trần Bình An không thích dò hỏi chuyện của người khác, nhưng lão Tiết đầu hỏi như vậy, hắn cảm thấy không thuận theo mà nói tiếp thì không tốt lắm, thế là cũng "Ừ" một tiếng.
"Ngươi nhìn này..."
Lão Tiết đầu nhấc lưỡi câu thẳng từ trong nước ra, làm như có thật nói: "Dùng lưỡi thẳng câu cá, mặc dù không câu được cá, nhưng thưởng thức cảnh đẹp, hun đúc tình cảm sâu đậm, cũng xem như là một loại hưởng thụ."
"Nếu là lưỡi cong câu cá."
Lão Tiết đầu chậc chậc lưỡi: "Coi như câu được cá, nhưng miệng của cá cũng bị rạch rách, bọn chúng sẽ đau đến cỡ nào chứ, như vậy thì cho dù có câu được cá, trong lòng cũng không thoải mái."
Nghe có vẻ giống như là ngụy biện, người câu cá sao có thể để ý tới cảm nhận của cá chứ, nhưng Trần Bình An nghe xong, vậy mà lại rất nghiêm túc nói: "Bọn chúng hẳn là cũng sẽ đau, cho nên lưỡi câu thẳng khá tốt."
"Hả?"
Lão Tiết đầu có hơi kinh ngạc, tu vi của bản thân quá cao, đã đạt đến cảnh giới "Hung Hoài Vạn Vật", trong lòng sớm đã không còn phân chia chủng tộc, cho nên mới có suy nghĩ như thế này.
Nhưng rất nhiều người đều không thể tán đồng với suy nghĩ này.
Trần Bình An chỉ là một đứa trẻ vừa mới bước chân vào Trúc Nguyên cảnh, ngay cả cảnh giới cũng chưa vững chắc, vậy mà cũng có cái tư duy này?
"Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?"
Trên gương mặt hi hi ha ha của lão Tiết đầu, hiếm khi có phần nghiêm túc.
"Ừm."
Ánh mắt Trần Bình An trong trẻo, hắn cảm thấy nghĩ như thế dường như cũng chẳng có vấn đề gì.
"Rất tốt..."
Lão Tiết đầu vậy mà không nói thêm gì nữa, chỉ chỉ cái ghế gập trên đất nói: "Vậy ngươi câu cá cùng ta đi."
"Ò."
Trần Bình An nghe lời chuyển cái ghế gập qua, ngồi ở bên cạnh lão Tiết đầu, yên tĩnh nhìn lưỡi câu thẳng trôi nổi trên mặt nước.
Một già một trẻ ngồi từ buổi chiều đến tận chập tối, hai người đều không nói một câu nào, đương nhiên cũng không câu được con cá nào cả, cho đến khi gió đêm có chút ý lạnh, lão Tiết đầu mới đột nhiên hỏi: "Tiểu ca nhi, một buổi chiều này ngươi có thu hoạch được gì không?"
"Có."
Trần Bình An nghĩ một lát, gật đầu.
"Nói ra nghe xem."
Lão Tiết đầu rất có hứng thú hỏi.
"Nơi này rất giống với quê nhà của ta, đều là địa phương nhỏ rất bình thường lại nhàn hạ."
Trần Bình An nhìn mặt hồ yên ắng, một vầng trăng tròn đang in bóng ở trong đó hắn nhỏ giọng nói: "Ta càng nhớ nhà hơn."
Ánh mắt Lão Tiết đầu giật giật, hỏi: "Quê nhà của ngươi ở đâu? Có xa không?"
"Một thôn trấn nhỏ gọi là Bình An trấn."
Trần Bình An trông về phương nam, hoài niệm nói: "Chính là cách nơi này rất rất xa, nó ở biên giới Tây Nam."
Lão Tiết đầu nắm chắc thông tin này, khẽ gật đầu quay người đi lên bờ, thời điểm Trần Bình An đang muốn đi theo, đỉnh đầu đột nhiên bị gõ "cộp" một cái.
"Ngươi đi thu cần câu và dây câu!"
Lão Tiết đầu ưỡn cái bụng mập mạp, "không vui" nói: "Người trẻ tuổi không biết tự giác làm việc, phải đợi lão nhân gia ta động thủ hả."
"Ò ò ò"
Trần Bình An vội vàng lại đi tới bên mép nước thu cán, lão Tiết đầu đứng ở trên bờ, lặng lẽ nhìn chăm chú người thiếu niên mặc dù tay chân luống cuống, nhưng làm việc lại rất chuyên chú.
...
Đợi Trần Bình An thu đồ câu cá xong, lão Tiết đầu mới móc Hoàng Bì Ngư Cổ từ trong túi ra, chỉ có điều mặt trống vẫn là dáng vẻ bị hỏng.
"Nói trước nha, không phải là ta không sửa được."
Lão Tiết đầu chỉ chỉ lỗ hổng trên mặt trống kia: "Bên trong có người để lại chữ, hẳn là để cho ngươi."
"Để lại chữ?"
Trần Bình An cầm lấy trống nhỏ, lúc này mới phát hiện trong da trống thật sự có chữ viết, nếu như không phải vừa lúc bị đan sâm nhỏ quẹt rách, khẳng định là không phát hiện được.
Kiểu chữ xinh đẹp đoan trang, vừa nhìn đã biết là bút tích của nữ nhân:
Bình An, ta là Cố Hoành Ba, di di biết ngươi là đứa trẻ ngoan, nếu như ngươi nhìn thấy câu này, di di có chuyện muốn nhờ ngươi.
Nếu như sau này ngươi có cơ hội gặp được Tô Diệu Chân của Nguyên Thận tông ta, ngươi hãy nói với nàng ta, đồ vật mà nàng ta muốn ở trong Hổ Phách động Phương Thốn sơn.
Nếu như không gặp được nàng ta, hoặc là nói ngay cả câu nói này cũng không nhìn thấy, vậy chính là Nguyên Thận tông ta đã định trước là sẽ suy bại, thiên ý khó nghịch.
Khấu tạ.
"Vậy mà lại là của Cố chân nhân để lại..."
Trong lòng Trần Bình An cực kỳ kinh ngạc, đột nhiên hắn nhớ ra, thời điểm Cố chân nhân tặng chiếc trống nhỏ này trước khi lâm chung, hình như nàng ta còn vỗ vỗ mu bàn tay của mình.
"Hoá ra là có ý này."
Trần Bình An rốt cục cũng tỉnh ngộ, cũng có chút hiểu tại sao Cố chân nhân lại giao nhiệm vụ này cho mình.
Bởi vì mình trái ngược với Cửu Nhi, thuộc kiểu người không thu hút chút nào, cho nên sẽ không hấp dẫn quá nhiều chú ý.
"Xem xong rồi?"
Lão Tiết đầu vừa rồi vẫn luôn không nói chuyện, bây giờ nhìn thấy Trần Bình An dường như đã ngộ ra, lúc này mới hỏi một câu.
"Xem xong rồi."
Trần Bình An ghi nhớ "Hổ Phách động Phương Thốn sơn" ở trong lòng, chờ tới khi gặp được Tô Diệu Chân...không đúng, Trần Bình An đột nhiên kịp phản ứng lại, Tô Diệu Chân không phải chính là nữ nhân xấu xa kia sao?
Vừa nghĩ tới việc bản thân còn phải tiếp xúc với nữ nhân xấu xa, trong lòng Trần Bình An cũng có chút chùn bước, nhưng đây lại là di nguyện của Cố Hoành Ba, Trần Bình An do dự nhiều lần, trong lòng cuối cùng vẫn là đáp ứng.
"Xem xong rồi thì đưa cho ta đi."
Lão Tiết đầu lấy Hoàng Bì Ngư Cổ qua, không cảm thấy hứng thú chút nào đối với chữ viết ở bên trên, chỉ nói: "Hai ngày sau lại tới, chiếc trống nhỏ này chắc hẳn cũng đã sửa xong, bây giờ ngươi trở về đi."
Cứ như vậy mà đuổi Trần Bình An đi, lão Tiết đầu đứng im tại chỗ suy tư một hồi, sau đó đột nhiên vươn người nhảy lên, cả người đã tới trên cực thiên.
Thượng Thanh phái, Thông Thiên phong.
Chưởng môn đương nhiệm của Thượng Thanh là Lã Bình Dương nhìn đạo độn quang này, trong lòng cũng đang thấy kỳ quái: Trên đời này còn có chuyện gì, lại có thể làm phiền tới pháp giá của sư thúc.
···