Ngày hôm sau sau khi Trần Bình An tỉnh lại, khắp Long cung vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, mình căn bản không biết là ban ngày hay ban đêm.
Nhưng mà không lâu sau, một vị Nguyên Anh chân nhân gọi là "Phó Sùng Độ" trong Long cung dẫn hắn tới một động phủ.
Bên ngoài động phủ giống như chẳng có gì khác biệt, chỉ là có thêm một chút xa hoa đặc trưng của Long cung, nhưng mà bên trong động phủ có một gian phòng được xây toàn bộ bằng hoàng ngọc ấm áp.
"Đây là Tuyền Cơ Ngọc Bích."
Phó Sùng Độ mở cửa đá của động phỉ ra, giải thích nói: "Phụng mệnh của thiếu cung chủ mang ngươi tới đây, ta chờ ở bên ngoài, ngươi có việc gì có thể gọi ta."
Tối qua Phó Thanh Nịnh đã nói, để ôn dưỡng thần hồn của Phó Cửu Thương thì cần phải mang Trần Bình An đến nơi này, cho nên Trần Bình An cũng có chuẩn bị tâm lý.
Sau khi tiến vào phòng, lập tức có một cỗ khí ấm áp xông thẳng vào mặt, Trần Bình An nhìn khắp trái phải, trong lòng thầm nghĩ thiên điện rộng lớn như thế, nơi đây lại nhỏ như vậy, Long cung đúng thật là một nơi kỳ lạ.
Đây chính là chỗ mà Trần Bình An không biết rồi, "Tuyền Cơ Ngọc Bích" là thiên tài địa bảo rất hiếm thấy, đặc biệt là có hiệu quả đặc thù đối với việc ôn dưỡng thần hồn.
Ngoài ra bản thân nó vốn là vật chí ôn chí dương, nhưng lại sinh trưởng ở nơi chí âm chí hàn là Bắc Hải, ngàn năm mới có thể lớn thêm một thước.
Những môn phái khác có được một miếng nhỏ đều phải quý trọng cất giấu cẩn thận, cũng chỉ có Bắc Hải Long cung lắm tiền nhiều của mới có thể trực tiếp dùng Tuyền Cơ Ngọc Bích xây một gian phòng.
Quãng thời gian kế tiếp Trần Bình An sẽ sống ở nơi này, cũng may mà hắn thuộc tính cách có thể ngồi một chỗ, cho dù là ở trong gian phòng nhỏ kín không kẽ hở giống như nhà giam này thì hắn vẫn có thể nhớ lại điển luận trong sách thánh hiền, chậm rãi làm thời gian hao mòn.
Hai ngày đã trôi qua, có một lần sau khi Trần Bình An buồn ngủ thiếp đi, Phó Sùng Độ cũng đang nhắm mắt ngồi xếp bằng bên ngoài phòng, đột nhiên hắn ta mở mắt ra, sớm đứng dậy.
Không bao lâu sau, Phó Thanh Nịnh dẫn theo vài người cung nữ xuất hiện.
"Khoảng thời gian này có gì khác thường không?"
Phó Thanh Nịnh hỏi.
Kỳ thật nếu nghiêm túc mà tính thì Phó Sùng Độ và Phó Thanh Nịnh cũng coi như có quan hệ thân thích, có điều Phó Thanh Nịnh là Chân Long đích mạch, cũng là chủ nhân tương lai của Long cung, không chỉ có thân phận cao mà bối phận cũng cao.
Vì vậy Phó Sùng Độ không dám lơ là chút nào, hồi bẩm đâu ra đấy nói: "Không có gì khác thường, ta cũng không phát giác được khí cơ của cửu lão tổ."
"Ừ."
Phó Thanh Nịnh gật đầu, lại hỏi: "Thiếu niên kia thế nào rồi, ở trong đó có không kiên nhẫn không?"
"Cái này ngược lại là tốt."
Phó Sùng Độ lắc đầu nói: "Hắn chỉ từng hỏi một lần rằng có nói cho bằng hữu thân thiết của hắn biết có lẽ phải muộn một chút hắn mới có thể lên bờ không, còn có, hắn nói với ta muốn giấy bút mực nghiên."
"Giấy bút mực nghiên?"
Phó Thanh Nịnh sững sờ một chút.
"Cần để viết chữ."
Phó Sùng Độ giải thích nói.
Phó Thanh Nịnh đi qua ghé mắt nhìn một cái, quả nhiên nhìn thấy Trần Bình An nằm bò trên bàn sách ngủ thiếp đi, trên bàn đều là giấy tuyên viết đầy chữ.
"Không thích Long cung, vậy nên chỉ có thể dùng cách này để giết thời gian."
Phó Thanh Nịnh nhẹ giọng tự nói một câu, sau đó rời khỏi nơi này.
Mấy ngày nữa lại qua đi, Trần Bình An vẫn luôn bị nhốt ở trong phòng, may mà Phó Sùng Độ đã nói Long cung đã truyền lời cho vị Nguyên Anh chân nhân của Vân La sơn ở trên bờ, Trần Bình An sẽ lên bờ trễ mấy ngày.
"Nguyên Anh chân nhân của Vân La sơn" tất nhiên là chỉ Chu Cơ rồi, Chu Cơ cô cô biết vậy thì khẳng định Cửu Nhi cũng sẽ biết, vậy nên Trần Bình An cũng liền thành thật chờ đợi.
Có điều trong khoảng thời gian này, Trần Bình An thường xuyên cảm thấy trong cơ thể hình như có thứ gì đó muốn chui ra ngoài, Phó Sùng Độ nói với hắn, đây là do sau khi một phần thần hồn của Cửu Thương lão tổ được bồi dưỡng, sắp tỉnh lại tạo nên.
Lại là một ngày không biết rõ thời gian, thời điểm Trần Bình An đang dựa bàn viết chữ, đột nhiên cảm thấy đầu đau nhức một trận, sau đó cảm giác có thứ gì đó dường như đang thoát khỏi sự ràng buộc của cơ thể.
Ngẩng đầu lên xem, chỉ thấy vị Phó Cửu Thương lão tổ mình từng gặp trong đầu kia vậy mà lại sống sờ sờ bay ở trước mặt mình.
Trần Bình An kinh ngạc còn chưa kịp mở miệng, Phó Sùng Độ phát giác được động tĩnh đã chạy vào rồi, nhìn thấy một tia hồn phách này của Phó Cửu Thương, hắn ta không nói lời gì lập tức quỳ xuống làm lễ: "Cửu lão tổ."
Mặc dù vừa mới tỉnh lại nhưng khí thế của Phó Cửu Thương không hề giảm, trực tiếp hỏi: "Cung chủ có ở đây không?"
"Cung chủ lại bế quan rồi."
Phó Sùng Độ trả lời.
"Hừ!"
Phó Cửu Thương hừ lạnh một tiếng, giống như cũng đã biết thói quen của Phó Đạo Tề, sau đó phân phó nói: "Vậy ngươi kêu Thanh Nịnh qua đây."
"Vâng!"
Phó Sùng Độ đáp một tiếng liền rời đi.
Tức thì, trong phòng chỉ còn lại một sợi hồn phách đang lơ lửng trên không trung của Phó Cửu Thương.
Và cả một người luống cuống không biết phải làm sao, chỉ biết chớp mắt nhạt nhẽo là Trần Bình An.
Kỳ thật hai người đã từng "gặp qua" mấy lần rồi, có điều đều là ở trong ý thức trong đầu của Trần Bình An, bây giờ đột nhiên đối mặt trong hiện thực, mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau mấy giây, Phó Cửu Thương bĩu môi nói: "Vừa nhìn ngươi thế này là biết rất ngốc."
"Ta không ngốc…"
Trần Bình An nhỏ giọng phản bác một câu.
"Vậy sao?"
Phó Cửu Thương lập tức hỏi: "Vậy ngươi hận ta không?"
"Hả?"
Trần Bình An không hiểu nói: "Vì sao phải giận ngươi?"
"Ta uy hiếp các ngươi đưa ta quay về Bắc Hải, hơn nữa suốt quãng đường cũng không phải gió yên biển lặng."
Phó Cửu Thương gật gù đắc ý nói: "Chẳng lẽ ngươi không nên hận ta sao?"
Trần Bình An nghĩ một lát, vẫn là cảm thấy không đến mức phải "hận", vả lại sách thánh hiền cũng nói "đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường", trong lịch trình hơn nửa năm này bản thân thật sự biết thêm được rất nhiều kiến thức.
Vậy nên Trần Bình An vẫn lắc đầu nói: "Ta không hận ngươi."
"Như thế này mà còn không biết hận người khác, thực sự chính là ngốc!"
Đáy mắt Phó Cửu Thương hiện lên một tia vui mừng, nhưng trên miệng lại nói: "Lão tổ ta ghét nhất là ở cùng một chỗ với kẻ ngốc, đúng lúc Thanh Nịnh cũng qua đây rồi, ta có lời muốn nói với nó, ngươi mau ra ngoài đi."
Kỳ thật Trần Bình An cảm thấy hẳn là đã hoàn thành xong việc rồi, dù sao thì cũng đã đưa Phó lão tổ về Bắc Hải rồi, có phải mình cũng cần đòi đồ của Chu Cơ cô cô về, sau đó mau chóng trở lại bờ, lại cùng Cửu Nhi quay về Bình An trấn.
"Lão tổ…"
Trần Bình An biểu đạt không được lưu loát, nhưng mà hắn vẫn liều lĩnh nói: "Ngươi đã từng đáp ứng sau khi trở về Bắc Hải sẽ trả lại đồ đã lấy đi của Chu Cơ cô cô, hiện tại…"
"Hiện tại không được!"
Phó Cửu Thương trừng mắt: "Giữa ta và ngươi còn chưa tính toán rõ ràng đâu, nào đến phiên người khác!"
"Giữa chúng ta…"
Trần Bình An còn muốn hỏi xem giữa mình và lão tổ có cái gì cần phải tính toán rõ ràng, nhưng mà đúng lúc này Phó Thanh Nịnh đã đến rồi.
Lần này nàng ta không mang theo một đám cung nữ thị vệ, có thể thấy là qua đây cũng rất gấp gáp.
Trần Bình An chỉ có thể lui ra ngoài, sau đó trơ mắt nhìn cửa đá của động phủ từ từ khép lại, chính mình chỉ có thể đứng bên ngoài động phủ tìm một tảng đá ngồi xuống.
Cung nữ và thị vệ đi ngang qua không ngừng quan sát hắn, Trần Bình An cảm thấy có chút xấu hổ, đứng dậy đi một vòng, phát hiện căn bản không biết đi đâu cũng không quen người nào.
Sau cùng Trần Bình An chỉ có thể lại ngồi trở về trên hòn đá kia, ngốc nghếch có chút đáng thương.
Nhưng mà, ông trời chung quy cũng sẽ không để người thành thật phải chịu thiệt.
...
Bên trong Tuyền Cơ Ngọc Bích động phủ lúc này, bởi vì ban nãy vừa nói quá nhiều lời nên một sợi hồn phách của Phó Cửu Thương giống như ánh đèn sắp bị dập tắt, lung la lung lay tựa như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
"Cửu thúc."
Phó Thanh Nịnh nhíu mày nói: "Thúc ở nơi này ôn dưỡng mấy ngày trước, có chuyện gì có thể đợi sau này lại nói."
"Ta cũng không phải là tên tiểu tử ngốc kia."
Phó Cửu Thương khoát khoát tay nói: "Có tính nhẫn nại có thể ở trong này, ngươi phải nghiêm túc nghe kĩ, lần này ta giao đấu với Phúc, thám thính được một số bí mật của bọn chúng!"
…