• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Cơ muốn bảo vệ mạng sống của Trần Bình An, nhưng mà Ninh Bá Quân cũng không dễ lừa gạt.

Mặc dù Chu Cơ nói rất có đạo lý, nếu như Trần Bình An trở thành Tượng Tương chân nhân thì hắn xác thực có thể đường đường chính chính ở bên Cửu Nhi.

Có điều, đạt được tới bước này là cực kỳ khó khăn!

Đầu tiên, phải bái nhập đại phái.

Kế tiếp, còn phải trở thành đệ tử chân truyền.

Sau đó nữa Trần Bình An còn phải cố gắng từng bước từng bước một đột phá từ Trúc Nguyên, Huyền Quang, Hoá Đan, Nguyên Anh, sau cùng mới là Tượng Tương cảnh, nhưng nếu như sai một bước, vậy thì kết cục chính là thất bại trong gang tấc.

Hoặc là lùi vạn bước mà nói, cho dù cuối cùng Trần Bình An có thể trở thành Tượng Tương chân nhân, cũng không biết là chuyện của bao nhiêu năm sau, trong quá trình đó ai biết được sẽ phát sinh những gì.

Cho nên Ninh Bá Quân ngẫm nghĩ một hồi, không đồng ý với đề nghị của Chu Cơ.

"Đợi sau khi Trần Bình An lên khỏi Long cung."

Ninh Bá Quân nhàn nhạt nói: "Vẫn là giết hắn đi, như thế thì đầu xuôi đuôi lọt."

"Vậy thì Cửu Nhi sẽ rất buồn, thậm chí, thậm chí…"

Chu Cơ do dự một lát: "Thậm chí còn sẽ hận tông chủ."

"Sao ta có thể để cho Cửu Nhi biết được?"

Ninh Bá Quân không hề gì nói: "Lặng lẽ động thủ là được rồi."

"Ngộ nhỡ…"

Chu Cơ cắn răng, cúi thấp đầu nói: "Ngộ nhỡ Cửu Nhi biết được thì sao?"

"Hửm?"

Ninh Bá Quân vô cùng thông minh, lập tức hiểu ra lời ngầm của câu này.

Ý của Chu Cơ là nếu như mình dám ra tay với Trần Bình An, tuy nàng ta không ngăn cản nhưng sẽ nói cho Ninh Ngọc Manh biết.

Ánh mắt Ninh Bá Quân trở nên âm trầm, nhìn chằm chằm Chu Cơ.

Chu Cơ cúi đầu, không dám nói một lời nào.

"Trần Bình An à Trần Bình An."

Chu Cơ thầm mắng trong lòng: "Hôm nay ta vì ngươi đã bỏ ra bất cứ giá nào rồi, về sau ta cũng không cần ngươi phải cảm tạ hay hiếu thuận, nhưng ngươi nhất định phải đối xử tốt với Cửu Nhi, bằng không ta sẽ là người đầu tiên giết chết ngươi!"

"Chu Cơ."

Qua một lúc sau Ninh Bá Quân lên tiếng, ông ta vẫn có phần khó có thể tin: "Ngươi chính là di nương của Cửu Nhi, cũng là thê muội của ta, đến mức vì một người ngoài mà uy hiếp ta sao?"

Chu Cơ im lặng hồi lâu, vẫn kiên trì như cũ nói: "Tông chủ, Trần Bình An là một thiếu niên không tồi, hẳn nên cho hắn một cơ hội."

Ánh mắt Ninh Bá Quân dao động không biết đang nghĩ cái gì, Chu Cơ sống chết muốn bảo vệ Trần Bình An, chẳng lẽ còn có thể giết cả người thê muội này sao?

"Hầy ~"

Cuối cùng Ninh Bá Quân chung quy thở dài một hơi nói: "Vậy hôm nay không giết Trần Bình An nữa, nhưng ta cũng không muốn Cửu Nhi và hắn tiếp tục gặp mặt, lát nữa ta sẽ mang Cửu Nhi quay về Vân La sơn, Trần Bình An ngươi xem rồi xử lý đi."

"Cảm ơn tông chủ!"

Chu Cơ lập tức đáp tạ, trong lòng lại đang nghĩ hôm nay tông chủ không giết Trần Bình An, ngày sau không chừng sẽ hối hận thì sao, cho nên Trần Bình An vẫn phải tiến vào một đại phái.

Tu luyện là thứ yếu, giữ mạng trước rồi lại nói sau.

Ninh Bá Quân không phản ứng với lời cảm tạ của Chu Cơ, ông ta nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, giọng nói dịu dàng gọi: "Cửu Nhi, Cửu Nhi, dậy thôi."

Ninh Ngọc Manh trong cơn buồn ngủ mông lung, dường như có người đang vuốt ve khuôn mặt của mình, bàn tay ấm áp, rất giống cảm giác khi còn bé phụ thân ôm mình ở trong lòng.

Nàng ta mở mắt ra xem, phụ thân vậy mà lại ở bên cạnh.

"Chu di…"

Ninh Ngọc Manh chu mặt nhỏ ra, mơ mơ màng màng hỏi: "Có phải ta đang nằm mơ không, sao lại nhìn thấy cha rồi."

Ninh Bá Quân là kiêu hùng sát phạt quyết đoán, nhưng nghe thấy câu nói này của khuê nữ nước mắt cũng rơi xuống, ông ta đè nén sự áy náy trong lòng, hắng giọng nói: "Cửu Nhi, con không có nằm mơ, cha thật sự tới rồi."

"Thật sao?"

Ninh Ngọc Manh ngồi thẳng người dậy, sau khi xác nhận thực sự là cha, lúc này mới thút tha thút thít nói: "Cha, con nhớ người quá."

Ninh Bá Quân lúc này hoàn toàn không còn sự hung ác như lúc giết hai tên Tượng Tương chân nhân, cũng không có khí khái thống nhất Yêu tộc, ông ta chỉ là một người phụ thân cần thể diện, ở trước mặt thê muội và khuê nữ đè nén tình cảm tuôn trào, khịt khịt mũi nói: "Không sao rồi, không sao rồi, cha đón con trở về."

"Được~"

Ninh Ngọc Manh nói một tiếng "được", sau đó lại lắc đầu như trống: "Con còn phải đợi Bình An ca ca."

"Bình An là ai thế?"

Ninh Bá Quân giả vờ như không biết Trần Bình An, ông ta phải nghiệm chứng một chút, cảm tình của nữ nhi đối với Trần Bình An có phải thật sự sâu đậm như vậy không.

"Bình An ca ca chính là…"

Ninh Ngọc Manh dừng lại một chút, nàng ta đang suy nghĩ làm thế nào để diễn tả quan hệ của mình với Trần Bình An.

"Bằng hữu rất tốt?"

Khái quát như thế này, dường như không đủ chính xác.

"Người mình thích?"

Ninh Ngọc Manh đỏ mặt, bản thân nàng ta cũng không biết rõ, cảm giác mông lung như này có gọi là "thích" không.

"Bình An ca ca… chính là người rất quan trọng!"

Sau cùng Ninh Ngọc Manh dùng từ "người rất quan trọng" để định nghĩa Trần Bình An, đồng thời giải thích với Ninh Bá Quân nói: "Hai năm rưỡi trước, Chu di mang con tới một nơi gọi là Bình An trấn, chính là ở nơi đó quen biết với Bình An ca ca…"

Kế tiếp, Ninh Ngọc Manh kể về quá trình mình và Trần Bình An quen nhau, kỳ thực có một số chuyện Ninh Bá Quân đã biết rồi, nhưng từ trong miệng Chu Cơ nói ra và từ chính miệng Ninh Ngọc Manh nói ra hoàn toàn là hai loại cảm giác không giống nhau.

Ninh Ngọc Manh ngây thơ hồn nhiên, hoàn toàn không biết phụ thân đang thử thăm dò mình.

Ngoài mặt Ninh Bá Quân mang theo ý cười, thỉnh thoảng còn gật đầu phụ họa, trong lòng lại âm thầm kinh ngạc, ông ta là người từng trải đương nhiên biết trạng thái của Ninh Ngọc Manh lúc này đã rất không bình thường.

"Nếu như giết chết Trần Bình An, Cửu Nhi thật sự có thể sẽ cả đời đều không tha thứ cho ta."

Ninh Bá Quân thầm nghĩ.

"Cha."

Lúc này Ninh Ngọc Manh nghiêm túc nói: "Mảnh rừng kia của Bình An trấn đẹp lắm, các hương thân trong trấn cũng vô cùng thuần phác, sau này con muốn đến nơi đó sống."

Mí mắt Chu Cơ nhảy dựng, nàng ta không ngờ Cửu Nhi sẽ nhắc tới vào lúc này, vẫn là còn trẻ quá, căn bản là không nhìn ra tông chủ chỉ là đang nói lời khách sáo.

"Được thôi!"

Có điều, Ninh Bá Quân cũng không hề phản đối, thậm chí còn bày ra một bộ dáng nét mặt hướng tới: "Những năm này cha cũng rất mệt mỏi, nói không chừng sau này cũng sẽ tới rừng trúc kia dưỡng lão đấy."

"Được thôi!"

Ninh Ngọc Manh rất vui: "Đến lúc đó một nhà chúng ta cùng Bình An ca ca sống chung với nhau, mỗi ngày nhìn bình minh ngắm hoàng hôn, buổi tối còn có thể cùng nhau đếm sao…"

"Cửu Nhi, con xem thế này có được không."

Ninh Bá Quân nghĩ một lát nói: "Con đã rời khỏi Vân La sơn rất lâu rồi, rất nhiều trưởng bối trong nhà rất nhớ con, con trở về thăm bọn họ trước…"

"Vậy Bình An ca ca thì sao?"

Ninh Ngọc Manh lập tức hỏi.

"Thăm trưởng bối trong nhà xong chúng ta lại quay lại."

Ninh Bá Quân không chút hoảng loạn trả lời: "Đến lúc ấy đón Trần Bình An cùng tới Bình An trấn!"

Ninh Bá Quân là Tượng Tương chân nhân, ông ta đi tới những nơi này không cần quá nhiều thời gian, chỉ là Ninh Ngọc Manh vẫn còn có chút chần chừ, ngộ nhỡ Bình An ca ca ra khỏi Long cung rồi thì làm sao?

Ninh Bá Quân nhìn thấy biểu cảm trên mặt khuê nữ, ông ta lại tăng thêm chút sức nặng.

"Có một số thúc thúc bá bá rất thích con, bọn họ đều bị thương trong trận chiến với Thanh Khâu rồi."

Ninh Bá Quân xót than một tiếng: "Có một số người trước khi lìa trần vẫn còn nhớ đến con kìa."

Không ai hiểu con gái bằng cha, vừa nói câu này, quả nhiên Ninh Ngọc Manh liền đồng ý, nhưng Chu Cơ đã nhìn thấu hết thảy, tông chủ căn bản không muốn tới rừng trúc, ông ta chỉ là muốn mang Ninh Ngọc Manh trở về Vân La sơn, cắt đứt tất cả liên hệ với Trần Bình An mà thôi.

"Cửu Nhi!"

Thời điểm Ninh Bá Quân nắm tay nhỏ của Ninh Ngọc Manh chuẩn bị rời đi, Chu Cơ ở phía sau đột nhiên gọi một tiếng.

Sắc mặt Ninh Bá Quân trầm xuống, ông ta đáp ứng hôm nay không giết Trần Bình An không phải do nể mặt của Chu Cơ, mà là không muốn khiến cho nữ nhi đau lòng.

Nhưng nếu như bị dồn ép, ông ta vẫn như cũ có thể giết chết không tha.

"Nếu như Trần Bình An ra khỏi Long cung không nhìn thấy con nhất định sẽ rất lo lắng."

Chu Cơ cũng không chọc thủng lời nói dối của tông chủ, chỉ nói như thế này: "Không bằng con để lại thứ gì đó, để hắn yên tâm đi."

"Đúng thế."

Ninh Ngọc Manh không hề do dự, trực tiếp lấy cây trâm ngọc bích mình trân trọng nhất ra đưa cho Chu Cơ nói: "Chu di, nếu Bình An ca ca ra ngoài người bảo huynh ấy không cần lo lắng, nhìn thấy cây trâm này liền giống như nhìn thấy ta."

Không nghĩ tới "tín vật" vậy mà lại là cây trâm ngọc này, Chu Cơ có phần kinh ngạc, nhưng nhìn thấy tông chủ không có phản đối, lúc này mới nhận lấy.

"Vậy chúng ta trở về đây, Chu di, người phải truyền đạt lại đó."

Ninh Ngọc Manh vẫy vẫy tay, mặc cho phụ thân mang mình rời đi.

Chu Cơ nhìn chiếc trâm trong tay, thầm nghĩ đây là chuyện cuối cùng ta có thể làm cho các ngươi rồi.

"Trần Bình An, nếu như ngươi biết không chịu thua kém, vậy thì cố gắng xông xáo đất trời, về sau mang cây trâm cài này đi tìm Cửu Nhi."

Chu Cơ thầm nghĩ: "Nếu như không biết phấn đấu, vậy thì cầm cây trâm này trốn trong đại phái, mặc dù nhìn vật nhớ người nhưng cũng có thể miễn cưỡng bảo vệ được tính mạng."

···

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK