• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, bầu không khí ở đây là tên đã lên dây không thể không bắn ra rồi, nhìn đám đồ đệ quỳ ở trước mặt mình, Bàng Sư Cổ biết nếu như bản thân còn ngăn cản, có lẽ sẽ ảnh hưởng tới tâm tính tu đạo của các đồ đệ.

"Cho dù kết quả như thế nào, cứ coi như giao lưu đi."

Trong lòng Bàng Sư Cổ nghĩ: "Đợi tới thời điểm mười sáu phái đấu kiếm thì chung quy vẫn phải đối đầu với Thượng Thanh phái, bây giờ tích lũy một chút kinh nghiệm cũng không tệ."

Vừa nghĩ tới đây, Bàng Sư Cổ nói với Chúc Đình Quân: "Chúng tiểu bối có ý muốn tìm hiểu đạo pháp của Thượng Thanh một chút, không biết ý của Chúc chân nhân thế nào?"

"Cái này…"

Chúc Đình Quân cũng do dự chốc lát, ông ta là thật sự hiền lành nho nhã, không muốn vẽ vời thêm chuyện, kết quả đại đồ đệ Hoàng Bách Hàm ở sau lưng hạ thấp giọng nói: "Sư phụ, chúng ta không thể lui được đâu, có nhiều người đang nhìn như vậy."

Ngoài mặt Hoàng Bách Hàm nói "có nhiều người đang nhìn như vậy", nhưng thực ra trong lòng đang nghĩ phải thể hiện một phen trước mặt Tô Diệu Chân, chút tâm tư này không thể giấu nổi những người khác, Tần Minh Nguyệt xì một tiếng nói: "Đại sư huynh, Tô chân nhân là Nguyên Anh cảnh, huynh chỉ là Trúc Nguyên cảnh, vả lại người ta còn lớn hơn huynh mấy trăm tuổi, bộ óc dưa của huynh đang nghĩ cái gì thế?"

"Nói bừa! Linh tinh! Ta không hề nghĩ như vậy!"

Tính tình Hoàng Bách Hàm cởi mở, có điều da mặt cũng dày, sau khi liên tục phủ nhận ba lần xong lại xúi giục những người khác đồng ý.

"Cha."

Chúc Dao Quang cũng hừ lạnh một tiếng nói: "Cũng không phải là đánh không lại, tại sao phải từ chối bọn họ, xem chút nữa con sẽ chém đứt pháp bảo của bọn họ!"

"Ân sư."

Đàm Tùng Vận nhíu cánh mũi đáng yêu, phụ hoạ nói theo: "Chúng con ở trong môn chỉ có thể giao lưu với các sư huynh đệ, hiếm khi có cơ hội tốt như thế này, đúng lúc mở mang một chút đạo pháp của Minh Tuyền tông."

Triệu Tú Niệm không nói gì, nhưng dáng vẻ trong mắt cũng là muốn thử xem sao.

"Vậy…"

Người tiên sinh tốt Chúc Đình Quân nhìn trái nhìn phải, cuối cùng vuốt râu nói: "Giao lưu một phen cũng được thôi, có điều nơi này cách thành trấn thôn trang quá gần, dù rằng các người đều chỉ là Trúc Nguyên cảnh nhưng cũng không thể trực tiếp giao đấu, miễn cho ảnh hưởng tới những lão bách tính kia."

Những lời này của Chúc Đình Quân làm cho hảo cảm của Trần Bình An đối với ông ta trực tiếp tăng vọt, cho dù những người này có bản lĩnh cực lớn thì cũng không nên quấy rầy cuộc sống của người bình thường.

Nhưng mà, thế thì nên so tài như nào?

Lúc Trần Bình An còn đang khó hiểu, đã nhìn thấy Bàng Sư Cổ bay bay ném ra một bức tranh: "Vậy vẫn theo quy tắc cũ, vào tranh đi."

Trần Bình An không biết "quy tắc cũ" là cái gì, nhưng hắn phát hiện dù là Hoàng Bách Hàm, Triệu Tú Niệm, Tần Minh Nguyệt, Đàm Tùng Vận, Chúc Dao Quang của Thượng Thanh phái hay là Hạ Dung Chương, Lư Thần Sơn, Chiêm Doãn Trị, Đỗ Tố Mai, Tân Hiểu Mộng của Minh Tuyền tông thì hình như đối với bức tranh này bọn họ đã thấy nhiều thành quen rồi, lại nhao nhao vươn người chui vào trong bức tranh kia.

Lần đầu tiên Trần Bình An nhìn thấy cảnh tượng này, miệng kinh ngạc tới không khép lại được.

"Bình An ca ca."

Cuối cùng vẫn là Điềm Cửu Nhi lại gần giải thích nghi vấn: "Trong thế giới kia, ngoại trừ tranh đấu sinh tử một chọi một ra thì còn có giao lưu đạo pháp giữa các môn phái với nhau nữa, khi đó thường là nhiều người đấu với nhiều người, bởi vì như thế có thể nâng cao việc phối hợp bản lĩnh giữa các đệ tử trong cùng một môn phái, dẫu sao thì có rất nhiều lúc đệ tử của những đại phái kia đều là hành động cùng nhau."

"Hoá ra là như vậy à."

Trần Bình An hơi hiểu rồi, cái này giống với thợ săn của Bình An trấn, nếu như muốn săn được một đàn động vật, thường thường cũng sẽ kết bè kết hội vào trong núi.

"Có điều cho dù là nhiều người tranh đấu thì cũng sẽ có số lượng giới hạn."

Điềm Cửu Nhi tiếp tục nói: "Hơn nữa còn sẽ phân thành bốn vị trí thượng khuyết, trung khuyết, hạ khuyết, ngụy khuyết, còn bức tranh kia gọi là Sơn Hà Kính Tượng đồ…"

Điềm Cửu Nhi chỉ vào trận đồ treo ở không trung nói: "Trong tranh có một thế giới nhỏ, chính là nơi dành cho nhiều người tranh đấu, nhưng mà chúng ta ở bên ngoài có thể thông qua kính tượng để xem. Loại trận đồ này chế tạo đơn giản, dường như môn phái nào cũng có, Vân La sơn của bọn ta cũng có."

Lúc này cuối cùng Trần Bình An cũng hiểu tại sao những người kia lại chủ động"chạy" vào trong tranh rồi, nhưng mà hắn vẫn còn một nghi vấn: "Cửu Nhi, thượng khuyết, trung khuyết, hạ khuyết, ngụy khuyết mới là bốn vị trí, nhưng khi nãy mỗi bên đều có năm người mà."

"Bởi vì thông thường hạ khuyết đều có hai người!"

Chu Cơ cũng không giải thích vì sao hạ khuyết lại có hai người, hoặc là nói đây là giao ước không cách nào giải thích được, sau khi nàng ta nói xong, khẽ vỗ vỗ bả vai Điềm Cửu Nhi: "Cửu Nhi, chúng ta đi thôi."

Chu Cơ không muốn dính vào tranh chấp giữa Thượng Thanh phái với Minh Tuyền tông, hơn nữa trong cơ thể Trần Bình An còn có một con rồng đang "ở", cơ hội khi nãy không quá thích hợp, bây giờ đúng lúc có thể cáo từ rời đi.

Có điều, mọi chuyện cứ nhất quyết không theo ý mình.

"Nữ nhân xấu xa" Tô Diệu Chân phát hiện Chu Cơ có ý muốn rời đi, yêu kiều cười một tiếng nói: "Vị tỷ muội của Vân La sơn kia, sao ngươi phải vội vã rời khỏi thế, Chúc chân nhân và Bàng chân nhân đều không phải là hạng người dung tục chổi rách tự quý, bụng dạ hẹp hòi, chắc hẳn cũng sẽ không đuổi chúng ta đi đâu."

Lời này vừa nói ra, cho dù Chúc Đình Quân và Bàng Sư Cổ vốn dĩ không muốn giữ người ở lại xem thì lúc này cũng không thể đuổi người đi được.

"Ai là tỷ muội với ngươi!"

Trong lòng Chu Cơ oán thầm một câu, ngoài mặt vẫn khách khí nói: "Vốn dĩ chúng ta còn có việc khác, vẫn là thôi đi."

"Lẽ nào…"

Tô Diệu Chân chớp đôi mắt như nước mùa thu, giả bộ hồ đồ nói: "Lẽ nào bản lĩnh của Vân La sơn càng cao thâm hơn, vậy nên vị tỷ tỷ đây mới xem thường đạo pháp của Minh Tuyền tông và Thượng Thanh phái, nếu như vậy thì ta có thể hiểu được rồi."

"Ngươi…"

Chu Cơ nói không lại Tô Diệu Chân, lồng ngực tức giận phập phồng hồi lâu, sau đó lạnh giọng nói: "Bản thân Tô chân nhân muốn ở lại xem cớ gì phải kéo theo chúng ta."

"Vậy thì chỉ có một mình ta là người ngoài, bất tiện biết bao nhiêu chứ."

Tô Diệu Chân mỉm cười, nhịp chân bước đi yểu điệu tới trước mặt Chu Cơ, ý tứ sâu xa truyền lời nói: "Hơn nữa ngươi thật sự không nhìn thấy Phó chân nhân sao, ta chính là không tin tưởng lắm đấy!"

Trong lòng Chu Cơ khẽ giật mình, đôi mắt hoa đào màu đen lấp lánh của Tô Diệu Chân không hề che giấu, nàng ta cũng không có cách nào đánh giá được rốt cuộc Tô Diệu Chân biết được bao nhiêu chân tướng, trong lòng tính toán một hồi, quyết định vào lúc này không thể chọc cáu nữ nhân xấu xa này.

Nhìn thấy Chu Cơ không định rời đi nữa, lúc này Tô Diệu Chân mới khá hài lòng nói: "Thêm một người thêm một phần náo nhiệt, tiểu cô nương này cũng là người của Vân La sơn đúng không, xinh đẹp thật đấy."

Tô Diệu Chân vừa nói vừa duỗi tay sờ về phía đôi má sáng bóng của Điềm Cửu Nhi, sao Chu Cơ có thể để nàng ta như ý nguyện được, lúc đang muốn vung tay ngăn cản thì nào biết được cổ tay Tô Diệu Chân lại thay đổi giữa đường, ngón tay khẽ nựng má Trần Bình An ở bên cạnh.

Bước chuyển ngoặt này không ai ngờ tới được, Trần Bình An chỉ cảm thấy hình như trên mặt có thứ gì đó khẽ quẹt qua, đợi sau khi hắn phản ứng lại thì Tô Diệu Chân đã rời khỏi rồi, khoé miệng nàng ta còn cười "khanh khách" nói: "Sau khi tiểu cô nương trưởng thành nói không chừng còn xinh đẹp hơn ta, ta chẳng thèm thân thiết với nàng ta đâu, vẫn là tiểu ca này thanh tú, hơn nữa nhìn còn khá thành thật đó."

"Xong rồi, ta bị nữ nhân xấu xa chạm vào, ta không sạch sẽ nữa rồi…"

Cả người Trần Bình An tựa như rơi vào nước lạnh, trong lòng hắn Tô Diệu Chân chính là "nữ nhân xấu xa", sau khi bản thân bị nữ nhân xấu xa này chiếm hời, đột nhiên hắn cảm thấy thân thể không còn sạch sẽ nữa.

"Bình An ca ca, huynh không sao chứ."

Điềm Cửu Nhi nhìn thấy hình như cả người Trần Bình An đều đang run rẩy, không khỏi lo lắng hỏi.

"Không, không sao."

Trần Bình An thấp giọng nói, vì không để Điềm Cửu Nhi lo lắng, Trần Bình An quyết định giấu phần "nhục nhã" này ở trong lòng, cũng chính vào lúc này, đấu pháp "thượng khuyết, trung khuyết, hạ khuyết, ngụy khuyết" của Thượng Thanh phái và Minh Tuyền tông cũng sắp bắt đầu rồi.

···

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK