• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thứ hai, sau khi Trần Bình An tỉnh lại, Khâu Ngạn đưa cho hắn một viên dược hoàn.

"Đây là Tích Cốc Đan."

Khâu Ngạn nói: "Ăn xong sẽ không cảm thấy đói nữa."

Những đệ tử ngoại thất này không ai có thể nhìn ra được Trần Bình An đã là Trúc Nguyên cảnh rồi, nhưng mà không có ai hỏi, Trần Bình An cũng sẽ không chủ động nói, bởi vì trong này còn liên quan tới bí mật "long nguyên chân long" không thể giải thích được.

Có điều, hương vị và chất lượng của viên Tích Cốc Đan này kém xa những viên dược hoàn mà Cửu Nhi lấy ra.

Đương nhiên điều này cũng rất bình thường, Điềm Cửu Nhi là khuê nữ của Ninh Bá Quân, tất nhiên là ông ta có gì cho nấy, những người chỉ là đệ tử ngoại thất của môn phái như Khâu Ngạn này, tài nguyên có thể có được thực sự là có hạn.

Sau khi ăn Tích Cốc Đan xong, Khâu Ngạn liền dẫn Trần Bình An ra ngoài, hắn ta muốn giảng giải một chút về công việc cụ thể của dược viên cho Trần Bình An.

Năm người khác nhìn bóng lưng của Khâu Ngạn và Trần Bình An, Từ Nguyên có chút ghen tị nói: "Lúc trước thời điểm ta nhập môn, Khâu sư huynh cũng chỉ đơn giản nói vài câu mà thôi, nào có được nắm tay dạy như thế kia."

"Cái này có gì mà không tốt."

Võ Khánh Đường không quan trọng nói: "Tháng sau là Khâu sư huynh phải đi rồi, ta còn đang lo về sau những việc tồi tệ kia phải xử lý như thế nào, nếu Trần sư đệ đã có thiên phú về phương diện này, vậy thì cứ để hắn lo liệu là được rồi."

Trong số sáu người này tuổi tác của Khâu Ngạn là lớn nhất, tư lịch dày dặn nhất, cho nên mọi người đều ngại việc sai khiến hắn ta, nhưng Trần Bình An thì không giống như thế, tiểu sư đệ đơn thuần, đến lúc đó bảo hắn làm việc cũng không có áp lực tâm lý gì.

Yến Truyền Giang, Vinh Bành, Mạc Khê Thanh nghe xong đều cảm thấy "lời này rất hay", về sau định cứ như thế mà làm.

Trần Bình An còn không biết người khác đang tính kế bản thân, sau khi hắn đi theo Khâu Ngạn đến dược viên, đầu tiên là tìm hiểu một chút về "ruộng trách nhiệm" mà mình cần phải phụ trách, sau đó là theo Khâu Ngạn học cắt tỉa cành lá.

Nhưng mà, khi đi tới địa bàn của vị Hoa Nhụy phu nhân đêm qua, đã có một đám nữ nhân đang đợi rồi.

Bọn họ đều chỉ lớn cỡ ngón tay, người nào người nấy cũng mặc đỏ đội xanh đứng ở trên nhành hoa, kỳ thực cũng không thể dùng "hoa hoè loè loẹt" để hình dung, bởi vì bọn họ vốn chính là hoa.

"Mau nhìn! Mau nhìn!"

Sau khi Hoa Nhụy phu nhân liếc thấy Trần Bình An, lập tức nói với tỷ muội ở chung quanh: "Đây chính là thiếu niên lang anh tuấn mà ta nói, các ngươi xem! Hắn thật đáng yêu, còn đỏ mặt nữa."

Trần Bình An nhìn thấy nhiều người khác phái như thế, tính cách của hắn vốn đã hay xấu hổ, bây giờ nghe thấy Hoa Nhụy phu nhân nói như vậy, mặt lại càng đỏ hơn, chỉ biết vùi đầu cắt tỉa cành lá.

Nhưng mà những nữ nhân này còn chưa buông tha cho Trần Bình An, bọn họ tay cầm khăn đỏ che miệng cười khẽ, trong miệng nói toàn lời trêu ghẹo.

"Tiểu ca nhi, ngươi phải cắt nhẹ chút nha, đừng làm hư y phục của nô gia."

"Tiểu ca nhi, năm nay bao nhiêu tuổi rồi, là nhân sĩ nơi nào?"

"Tiểu ca tên là gì thế, nói cho tỷ tỷ biết, sau này lúc tỷ tỷ nhớ ngươi, trong lòng cũng có thể có cái xưng hô."

···

Khuôn mặt của Trần Bình An vừa đỏ vừa nóng, mấu chốt là Khâu Ngạn còn cảm thấy rất thú vị, không chỉ không giúp Trần Bình An giải vây mà còn gia nhập vào đội ngũ trêu chọc Trần Bình An.

"Các vị phu nhân, tỷ tỷ."

Khâu Ngạn cười ha ha nói: "Tiểu sư đệ này của ta gọi là Trần Bình An, năm nay mới mười sáu tuổi, kỳ thực vẫn là một đứa trẻ, các ngươi cũng quá gấp gáp rồi đi."

"Tiểu Khâu, lời này của ngươi không đúng rồi."

Hoa Nhụy phu nhân bất mãn nói: "Mười sáu tuổi đã có thể cưới vợ rồi, Bình An ở thế tục đã có hôn phối chưa?"

"Răng rắc răng rắc răng rắc…"

Trần Bình An không trả lời, chỉ vung vẩy cái kéo.

Lúc này một nữ tử mỹ mạo đứng trên hoa linh chi khuyên nhủ: "Bỏ đi, hình như Trần tiểu ca nhi là một đứa trẻ trung thực, chúng ta đừng làm khó người ta nữa."

Trần Bình An vội vàng ngẩng đầu lên, cảm kích nhìn đối phương một cái.

"Dô~, Từ nương tử, ngươi đây là đau lòng hả?"

Mắt Hoa Nhụy phu nhân đảo qua đảo lại, cười "hi hi hi" nói: "Bình An nếu đã là đệ tử của dược viên Thượng Thanh, vậy thì khẳng định cũng sống trong lầu các kia, không bằng Từ nương tử đêm khuya qua thăm hỏi một chút, có mỹ nữ ở bên cạnh há không đẹp thay?"

"Hoa Nhụy, ngươi còn nói vớ vẩn nữa xem ta có xé nát miệng ngươi không!"

Từ nương tử vừa tức giận lại vừa xấu hổ, dứt khoát nhảy từ linh chi sang thược dược, làm bộ như muốn đi xé rách mặt của Hoa Nhụy phu nhân.

Hoa Nhụy phu nhân vừa cười yêu kiều vừa tránh né, những nữ nhân khác đều ở bên cạnh hoan hô.

Lúc này ánh nắng không hanh, nước suối róc rách, chung quanh đều là hương hoa cùng tiếng cười nói, cũng là một phen đặc biệt náo nhiệt.

"Tiểu sư đệ, ngươi không tức giận chứ."

Khâu Ngạn nhìn thấy Trần Bình An từ đầu tới cuối đều cúi đầu, tới gần hỏi một tiếng.

Trần Bình An lắc lắc đầu, hắn không dễ dàng tức giận như thế, chỉ là không quá thích ứng với những trò đùa này.

"Vậy thì tốt."

Khâu Ngạn cười nói: "Thật ra ngày thường bọn họ cũng không như thế này đâu, thái độ đối với những người như chúng ta không xem là lạnh nhạt nhưng cũng tuyệt đối không nhiệt tình giống như bây giờ, nói cho cùng vẫn là do sư đệ đẹp mắt, hơn nữa còn rất chất phác, trời sinh đã dễ dàng hấp dẫn thiện cảm của nữ nhân."

"Khâu sư huynh lại lấy ta ra làm trò đùa."

Trần Bình An lẩm bẩm nói.

"Thật đó."

Khâu Ngạn trang nghiêm nói: "Ta ở trong thế tục lớn nhỏ gì cũng là một hầu tước, vẫn là có vài phần kinh nghiệm với việc phán đoán tâm tư của nữ nhân."

Trần Bình An không có hứng thú đối với những chuyện này, nhưng Khâu Ngạn ba hoa khoác lác một mình.

"Bình thường mà nói, có hai loại đàn ông tương đối dễ dàng nhận được hoan nghênh."

Khâu Ngạn miệng lưỡi lưu loát nói: "Một loại là biết ăn nói, bọn họ khôn khéo linh hoạt, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cực kỳ biết nắm bắt tâm tư của nữ nhân, loại người này nếu như có thêm thực lực nhất định nữa, hoặc là tính cách cường hãn, đương nhiên có thể tạo cho nữ nhân một loại cảm giác an toàn."

"Loại còn lại thì sao."

Khâu Ngạn nhìn về phía Trần Bình An: "Mặc dù bọn họ không biết ăn nói, cũng sẽ không tặng lễ vật, nhìn trông có vẻ khờ khạo ngốc nghếch, nhưng trong lòng nữ nhân đều có bản năng của người mẹ, ngươi "ngốc" rất dễ khiến cho bọn họ nảy sinh ý muốn bảo vệ, loại nam nhân này nếu như lại có thêm một gương mặt tuấn tú, giống như sư đệ ngươi thế này…"

Khâu Ngạn cười hì hì tổng kết nói: "Vận đào hoa là sẽ không thiếu."

"Vận đào hoa là cái gì?"

Trần Bình An lần đầu tiên nghe được danh từ này.

"Vận đào hoa chính là nữ nhân..."

Lúc Khâu Ngạn đang muốn giải thích, nhìn thấy phía trước có một bóng người nho nhỏ đi tới, hắn ta đột nhiên thở dài nói: "Tiểu sư đệ, phiền phức thật sự đã tới rồi."

"Hả?"

Trần Bình An không hiểu ý nghĩa của câu này.

"Đó là thê tử của La Tam gia."

Khâu Ngạn chỉ vào bóng người kia nói: "Mỗi ngày bà ta không phải tìm cháu trai, thì chính là đang trên đường tìm cháu trai, nhưng chúng ta lại không thể mặc kệ, cho nên chỉ có thể cùng giúp đỡ đi tìm thôi."

Củ cải nhỏ trong dược viên nhiều vô số kể, thỉnh thoảng lại có một hai cái nghịch ngợm chạy rất xa, hoặc là ngủ thiếp đi ở trong cái địa động nào đó, những chuyện này đều rất bình thường, chỉ là muốn tìm ra sẽ rất phiền phức.

Đừng nói là đám người Võ Khánh Đường, Từ Nguyên, ngay đến cả Khâu Ngạn cũng đều cảm thấy đau đầu.

Sau khi thê tử của La Tam gia tới gần, Trần Bình An phát hiện bà ta rất giống La Tam gia, đều là một cây củ cải có tay có chân, điểm khác biệt duy nhất chính là không có râu.

"Tiểu Khâu à."

Quả nhiên, thê tử của La Tam gia mở miệng liền nói: "Tiểu tôn tử thứ một nghìn tám trăm năm mươi của ta và tiểu tôn tử thứ ba nghìn bảy trăm sáu mươi hai không thấy đâu nữa, ngươi phải giúp ta tìm xem đấy."

"La bà bà."

Khâu Ngạn xoa xoa huyệt thái dương nói: "Ngươi còn nhớ bọn chúng bị lạc mất ở nơi nào không?"

Có điều hình như tuổi tác của La bà bà lớn rồi, trí nhớ không tốt lắm, lắc lắc đầu nói: "Ta quên rồi."

"Được thôi."

Khâu Ngạn dường như cũng chẳng bất ngờ gì với câu trả lời này, quay người nói với Trần Bình An: "Củ cải số 1850 và củ cải số 3762, chúng ta chia nhau ra tìm xem."

Sau khi Trần Bình An gật đầu, Khâu Ngạn liền bắt đầu hô to: "Củ cải 1850, ngươi ở đâu thế, nãi nãi của ngươi gọi ngươi về nhà ăn cơm kìa!"

Trần Bình An sững sờ, cũng bắt chước giọng điệu của Khâu Ngạn gọi: "Củ, củ cải 3762, ngươi ở đâu?"

Hai củ cải này dường như rất tinh nghịch, Khâu Ngạn và Trần Bình An tìm từ chiều đến tận tối vẫn không tìm thấy tung tích của bọn chúng.

Khâu Ngạn không còn cách nào, chỉ có thể trở về nói với La bà bà: "Bà bà, ngày mai lại tìm đi, đêm nay tất cả mọi người đều nghỉ ngơi rồi, còn tiếp tục tìm sẽ làm phiền tới người khác."

"Không được!"

Đại khái là người già đều có chút cố chấp, hoặc là nói số 1850 và số 3762 là tiểu tôn tử bà ta sủng ái nhất, dù sao thì La bà bà cũng không đồng ý, thậm chí còn thút thít bắt đầu khóc lên, nói đứt quãng: "Tiểu tôn tử của ta, các ngươi đang ở đâu..."

Sau cùng La Tam gia cũng qua đây luôn, ông ta ngược lại là nhìn rất thoáng, cau mày nói: "Ngươi khóc cái gì, dù sao thì bọn chúng cũng sẽ không đi xa, có lẽ ngày mai sẽ tự mình quay về thôi."

"Không được! Đêm nay ta nhất định phải nhìn thấy hai đứa bọn nó."

La bà bà vẫn cố chấp không có đồng ý, còn đặt mông ngồi trên đất.

"Lão bà tử này, không ai thèm quan tâm ngươi!"

La Tam gia đại khái là một cây củ cải có chủ nghĩa nam tử rất lớn, ông ta cảm thấy thê tử hành xử như vậy ở trước mắt biết bao nhiêu người rất mất mặt, vậy nên quay người đi luôn.

"Sư đệ, chúng ta cũng đi ngủ đi."

Khâu Ngạn mệt mỏi nói.

Trần Bình An mấp máy khoé miệng, bước vài bước theo Khâu Ngạn về lầu các, nhưng trong tai nghe được tiếng khóc của La bà bà, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: "Sư huynh, ngươi nghỉ ngơi đi, ta lại đi tìm thêm một chút."

"Tiểu sư đệ."

Khâu Ngạn kéo Trần Bình An lại, khuyên nhủ: "Ta biết con người ngươi rất tốt, nhưng thực sự là không cần thiết, loại chuyện này dường như mỗi ngày đều sẽ xảy ra, chẳng lẽ về sau ngươi cũng không nghỉ ngơi nữa, tất cả tinh lực đều hao phí vào việc tìm kiếm củ cải sao?"

Trần Bình An đứng im tại chỗ một lát, vẫn là nói: "Khâu sư huynh, bây giờ ta cũng không ngủ được, vẫn là đi giúp đỡ thì hơn."

"Vậy thì tùy ngươi."

Khâu Ngạn thấy không khuyên nổi, lắc đầu rồi cũng không quản nữa.

Thế là, Trần Bình An vội vàng trở lại dược viên, không nghĩ tới còn có La Tam gia đi rồi còn quay lại, ông ta đang thấp giọng an ủi thê tử: "Ngươi đừng khóc nữa mà, vừa rồi nhiều người, ta mới cố ý giả bộ thành như thế, bây giờ ta quỳ xuống xin lỗi với ngươi..."

"Ta không cần ngươi quỳ, ta chỉ cần tiểu tôn tôn."

La bà bà lau nước mắt nói.

"Được được được!"

La Tam gia đỡ thê tử dậy: "Vậy chúng ta cùng nhau tìm, tìm không thấy ta cũng ở bên cạnh ngươi không ngủ."

"Ách..."

Trần Bình An không nghĩ tới, La Tam gia là cây củ cải yêu thể diện như thế, thời điểm hắn đang do dự có nên lên tiếng quấy rầy hay không, La Tam gia đã phát hiện ra Trần Bình An.

"Ngươi lão bà tử này, đầu đều bị hỏng rồi!"

La Tam gia lập tức đổi một bộ mặt khác, hai tay chống nạnh "chửi như tát nước" nói: "Nếu không phải nhìn vào phần tình cảm nhiều năm như thế, ta thật muốn bỏ ngươi...còn có ai đó kia, ngươi lại quay lại làm cái gì?"

"Tại hạ Trần Bình An."

Trần Bình An thật thà nói: "Ta muốn giúp đỡ tìm kiếm tôn tử của các ngươi."

"Vậy sao?"

La Tam gia có phần kinh ngạc, những đệ tử ngoại thất của dược viên này đi một nhóm lại đổi một nhóm, ông ta vẫn là lần đầu gặp được người nguyện ý không ngủ qua đây giúp đỡ.

Thời điểm đang nói chuyện, đột nhiên lại có tiếng bước chân "bịch bịch bịch" từ xa tới gần truyền đến, Trần Bình An nhìn qua đó, không nghĩ tới lại là Khâu Ngạn Khâu sư huynh.

"Tiểu sư đệ, ta cũng phục ngươi rồi!"

Khâu Ngạn thở hồng hộc chạy tới, trong ngữ khí mang theo đầy bất mãn nói: "Ngươi không đi ngủ, làm ta cũng không tiện đi ngủ!"

"Nhưng mà!"

Khâu Ngạn đột nhiên chuyển ý một cái, liên tiếp vỗ vỗ bả vai Trần Bình An: "Người như ngươi, thật sự có thể làm bằng hữu!"

···

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK