• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm nay, đệ tử trẻ tuổi của Thượng Thanh phái xem như là dạy một tiết cho đệ tử trẻ tuổi của Minh Tuyền tông, chứng minh bản thân danh xứng với thực là đại phái đứng đầu của Huyền môn.

Trên mặt Bàng Sư Cổ âm u, là người đầu tiên cáo từ rời khỏi, có điều ông ta vẫn nhớ mình nợ Chúc Đình Quân một cái nhân tình, trước tiên trịnh trọng rập đầu, sau đó mới nâng mấy đệ tử đứng dậy hóa thành độn quang bay đi.

Tô Diệu Chân cũng không định lưu lại lâu, có điều trước khi nàng ta rời đi, như cười như không liếc nhìn Chu Cơ một cái.

Lòng cảnh giác của Chu Cơ đối với nữ nhân này vẫn luôn rất mạnh, phát giác ra ánh mắt "không mang ý tốt" của Tô Diệu Chân, Chu Cơ trực tiếp kéo Điềm Cửu Nhi ra sau lưng mình.

Chỉ là vô ý lại để Trần Bình An lẻ loi đối mặt với Tô Diệu Chân rồi.

May mà lần này Tô Diệu Chân không làm gì cả, nàng ta chỉ cười "ha ha" một tiếng, trong Di Trần phun ra một đám sương khói, bao bọc lấy thân thể nàng ta bay lên trời.

Nhưng mà điều kì lạ là mặc dù bóng dáng của Tô Diệu Chân đã biến mất không thấy đâu nữa, nhưng dường như rừng trúc vẫn còn lưu lại cỗ mùi hương hớp hồn trên người nàng ta.

"Đi hết rồi sao."

Hoàng Bách Hàm buồn tẻ vô vị nói: "Vừa mới đánh thôi ta còn chưa đổ tí mồ hôi nào mà."

"Đại sư huynh…"

Đàm Tùng Vận hiểu rất rõ đại sư huynh nhà mình, bật tiếng cười nhạo nói: "Ta thấy huynh là chê người vây xem không đủ nhiều, đánh thắng đối thủ cũng không có ai sùng bái huynh chứ gì."

"Tứ sư muội… khụ khụ khụ…"

Hoàng Bách Hàm ho vài tiếng, che giấu sự ngượng ngùng bị nhìn thấu của bản thân, sau đó chỉ vào Trần Bình An nói: "Ai nói không có người sùng bái ta, nhìn thấy thiếu niên này không, từ sau khi ta từ trong tiểu thế giới đi ra, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm ta đấy."

Nhìn thấy ánh mắt của mọi người "soạt" một cái đều chuyển tới trên người mình, Trần Bình An cảm thấy rất không quen, lắp ba lắp bắp giải thích: "Ta, ta không có vẫn luôn nhìn chằm chằm ngươi."

"Hả?"

Hoàng Bách Hàm cảm thấy không vui, đi qua hỏi: "Thiếu niên, ngươi nhìn chằm chằm thì cứ nhìn chằm chằm thôi, ta cũng đâu có tức giận, lẽ nào bóng dáng của ta khi nãy không tiêu sái sao?"

Trần Bình An không biết nói dối, hắn nhớ lại một chút phong thái giao đấu của Hoàng Bách Hàm trong kính tượng, nghiêm túc trả lời: "Tiêu sái."

"Xem như ngươi thật thà."

Hoàng Bách Hàm mặt mày rạng rỡ, cười hi hi nói: "Vậy chắc chắn là trong lòng ngươi rất muốn học đúng không?"

Vốn dĩ Hoàng Bách Hàm đã chuẩn bị xong rồi, lúc Trần Bình An đáp lại "muốn học" thì bản thân nên khéo léo từ chối ra sao, nhưng mà…

"Không muốn!"

Không nghĩ tới Trần Bình An từ chối cực kỳ triệt để, thậm chí còn không nói lắp nữa.

"Cái gì?"

Hoàng Bách Hàm hơi sững sờ, nếu đã thừa nhận tiêu sái rồi, thì sao lại nói không muốn học chứ?

Hoàng Bách Hàm vừa xoa cằm vừa đánh giá Trần Bình An, nhìn đến tận lúc làm cho Trần Bình An cúi thấp đầu, hắn ta mới quả quyết nói: "Gương mặt của thiếu niên ngươi trông tưởng trung hậu, kỳ thực nội tâm rất sâu, trong lòng rất muốn học nhưng miệng lại cố ý nói không muốn, chính là muốn khích tướng để ta dạy ngươi, đúng không?"

"Không đúng!"

Bị oan uổng Trần Bình An rất tủi thân, nhưng hắn không giỏi tranh luận với người khác, nén hồi lâu mới ấp a ấp úng nói: "Ta chỉ muốn làm một tiên sinh dạy học, căn bản không muốn học những thứ này!"

"Tiên sinh dạy học?"

Hoàng Bách Hàm ngây người: "Ngươi là đồ ngốc sao."

Hoàng Bách Hàm cũng không có ác ý gì, chỉ là có chút không thể hiểu nổi.

Tu tiên tốt biết bao nhiêu chứ, xuất thế, có thể cầm kiếm rong ruổi tới chân trời; nhập thế, cho dù là tu sĩ Trúc Nguyên nhất trọng cảnh cũng có thể ở đảm nhiệm chức vụ như khâm thiên giám ở một quốc gia, tại sao lại có người từ chối tu tiên chỉ muốn làm một tiên sinh dạy học chứ?

"Ngươi mới là đồ ngốc ấy!"

Điềm Cửu Nhi cuối cùng không nhịn nổi nữa, nàng ta sớm đã muốn phản bác rồi, chỉ là Chu Cơ vẫn luôn dùng ánh mắt biểu ý tạm thời nhẫn nhịn.

"Bình An ca ca chính là muốn làm một tiên sinh dạy học, truyền đạo, thụ nghiệp, giải nghi hoặc, có cái gì không được sao?"

Điềm Cửu Nhi cho dù tức giận cũng vẫn là dáng vẻ non nớt đáng yêu: "Lại nói, nếu như Bình An ca ca muốn học đạo pháp thì tại sao phải học của Thượng Thanh phái các ngươi, Vân La sơn chúng ta không có sao?"

Tính cách Hoàng Bách Hàm khôi hài lại thoải mái, mặc dù là đại đệ tử đích truyền của Chúc Đình Quân nhưng không hề tự cao tự đại, nghe thấy loạt lời này của Điềm Cửu Nhi, hắn ta cũng ý thức được vừa rồi bản thân đã nói sai, quả quyết ôm quyền hướng về phía Trần Bình An: "Người tự có chí hướng, nếu làm tiên sinh dạy học càng vui vẻ hơn vậy cũng xác thực không cần phải tu tiên."

Lần đầu tiên được người ta xin lỗi đâu ra đấy thế này, Trần Bình An trái lại không quá thích ứng, hơn nữa đây cũng không phải vấn đề to lớn gì, vậy nên cũng rất chân thành đáp lại: "Không sao cả, hơn nữa ta cũng không có thiên phú kia."

"Đây cũng chưa chắc."

Hoàng Bách Hàm quan sát Trần Bình An tường tận tỉ mỉ, nói: "Kỳ thực tư chất của ngươi rất…"

"Đại sư huynh!"

Đột nhiên, sau lưng Hoàng Bách Hàm có người lên tiếng cắt ngang, chính là Chúc Dao Quang ngang ngược cố chấp kia, nàng ta cau mày không vui nói: "Nếu người ta đã cho rằng đạo pháp của Vân La sơn tốt hơn Thượng Thanh phái chúng ta một bậc rồi thì huynh còn nói cái gì nữa?"

Đây là nhắm vào Điềm Cửu Nhi rồi.

Điềm Cửu Nhi trước nay dịu dàng thùy mị, không biết có phải do từ trường không hợp với Chúc Dao Quang hay không mà chẳng giống bản thân nàng ta ngày thường gì cả, vậy mà lại cũng dũng cảm đứng ra nói: "Ta không có ý đó, nếu ngươi nhất định muốn nghĩ như thế vậy thì phải vậy!"

Tính cách của Chúc Dao Quang sao có thể nhịn được cục tức này, nhấc lên Thiên Đô thần kiếm, vênh mặt nói: "Tiểu hồ ly, muốn tới đánh một trận không?"

Điềm Cửu Nhi phất Tước Hoả Phiến, không hề chùn chân nói: "Tiểu nha đầu, ai sợ ngươi chứ, đánh một trận thì đánh một trận!"

Tình cảnh lúc này nếu như Tô Diệu Chân thật sự ở đây thì đoán chừng phải vui tới hô lên, mặc dù Điềm Cửu Nhi và Chúc Dao Quang bây giờ vẫn còn chưa phải vì tranh một nam nhân mà đánh nhau.

Kỳ thực nghiêm túc mà nói, thân phận và bối cảnh của Điềm Cửu Nhi cùng Chúc Dao Quang là bên tám lạng đằng nửa cân.

Năm sau Điềm Cửu Nhi mười lăm tuổi, Chúc Dao Quang cũng mười lăm tuổi.

Điềm Cửu Nhi có Tước Hoả Phiến, Chúc Dao Quang có Thiên Đô và Minh Hà.

Phụ thân của Điềm Cửu Nhi là tu sĩ Tượng Tương, tông chủ của Hồ yêu nhất tộc Vân La sơn; phụ thân của Chúc Dao Quang tuy rằng còn chưa phải tu sĩ Tượng Tương nhưng mẫu thân của nàng ta lại là Tượng Tương chân nhân của Thượng Thanh phái.

Hai người này một lời không hợp liền muốn động thủ, có điều người lớn đều là người hiểu lí lẽ, Chúc Đình Quân bước tới giữa Chúc Dao Quang và Điềm Cửu Nhi, cố gắng bày ra dáng vẻ nghiêm nghị nói: "Dao Quang, không được càn quấy!"

"Hứ!"

Chúc Dao Quang không sợ lão phụ thân đâu, vẫn cầm kiếm không chịu nhượng bộ.

Trên mặt Chúc Đình Quân lướt qua một tia ngượng ngùng, sau đó lại tới gần mấy bước, đè thấp giọng uy hiếp nói: "Có tin về nhà ta nói với nương của con không!"

Nghe được câu "nói với nương của con", Chúc Dao Quang vẫn luôn cứng mềm không ăn vậy mà lại chớp mắt hai cái, lặng lẽ thu hồi Thiên Đô về lại vỏ kiếm.

Cơ hội khó có, Chúc Đình Quân vội vàng bày ra dáng dấp bắt bí của lão phụ thân, vuốt râu nói với Chu Cơ: "Tính cách của tiểu nữ có chút quá khích, vẫn mong đạo hữu của Vân La sơn đừng chê bai, ta…"

Lời của Chúc Đình Quân còn chưa nói xong, Chúc Dao Quang đột nhiên ngẩng đầu lên, hô to với Điềm Cửu Nhi: "Tiểu hồ ly, Vân La sơn khẳng định cũng sẽ tới mười sáu phái đấu kiếm, đến lúc đó xem ta giáo huấn ngươi!"

"Ách…"

Chúc Đình Quân ngây người hồi lâu, nửa sau chưa nói xong cũng dứt khoát không còn mặt mũi để nói nữa, trực tiếp thi triển độn quang bao bọc khuê nữ và mấy người đồ đệ vào trong, vươn người rời khỏi rừng trúc.

···

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK