• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tất cả "khách nhân" đều đã rời đi, trong rừng trúc lại chỉ còn Trần Bình An, Điềm Cửu Nhi cùng với Chu Cơ.

Nhưng mà không một ai lên tiếng, Trần Bình An và Điềm Cửu Nhi lag không có gì để nói, chỉ có gió đông không hiểu chuyện cứ luôn thổi mãi không thôi.

Khi nãy chuyện bất ngờ lũ lượt kéo tới, Trần Bình An và Điềm Cửu Nhi dĩ nhiên là quên đi hết thảy mà lo lắng cho nhau, nhưng bây giờ mọi thứ đã yên ổn rồi, vấn đề lại lộ rõ ra.

Thật ra Điềm Cửu Nhi là một yêu quái.

"Hầy~"

Chu Cơ khẽ thở dài một tiếng, một mình trở lại trong nhà trúc, đặc biệt giữ không gian lại cho Trần Bình An và Cửu Nhi, giữa bọn họ chắc chắn có một vài lời cần nói đi.

Thời gian trôi qua sắc trời dần sáng, sương mù nhẹ như sợi bông bay phất phơ trong rừng trúc, Bình An trấn ở phía không xa chó kêu gà gáy, tiếng người huyên náo, thỉnh thoảng còn lẫn vào vài câu mẫu thân quát mắng trẻ con ầm ĩ, một cảnh tượng náo nhiệt về khói lửa nhân gian.

"Cửu Nhi…"

Trước sau gì cũng phải đối mặt với vấn đề, Trần Bình An cuối cùng cũng có đủ dũng khí mở miệng: "Muội, thật sự là yêu quái sao?"

"Phải~"

Điềm Cửu Nhi không còn một chút khí thế nào giống với khi nãy đối chọi gay gắt cùng Chúc Dao Quang, nàng ta cúi thấp đầu, nhỏ giọng trả lời.

Lại là một trận yên lặng đến nghẹt thở.

Điềm Cửu Nhi ngập ngừng một hồi, cuối cùng không nhịn được ngẩng đầu lên, phát hiện Trần Bình An đang ngây ngốc nhìn mình, có điều ánh mắt của hắn vẫn tha thiết chân thành giống như trước kia, lòng tín nhiệm và sự ỷ lại dường như không hề giảm bớt chút nào.

Trong lòng Điềm Cửu Nhi đột nhiên chua xót, Bình An ca ca tốt như vậy mà bản thân mình lại vẫn luôn lừa dối huynh ấy.

"Bình An ca ca."

Điềm Cửu Nhi khịt khịt mũi, hỏi: "Vậy huynh có sợ yêu quái không?"

Trần Bình An im lặng hồi lâu, gật gật đầu nói: "Sợ."

"Ò…"

Nghe thấy đáp án này, Điềm Cửu Nhi rất muốn mỉm cười kiên cường, nhưng lại giống như bị đứt tuyến nước mắt "lách tách lách tách" rơi xuống tựa như ngọc trai.

"Nhưng, nhưng mà…"

Trần Bình An nhìn thấy Điềm Cửu Nhi khóc, hắn nhất thời trở nên luống cuống, không cẩn thận nói ra câu nói chôn sâu trong lòng: "Nếu như Cửu Nhi cũng là yêu quái, vậy, vậy ta không sợ nữa!"

"Thật sao?"

Điềm Cửu Nhi đầu tiên là khó tin mà nhìn Trần Bình An, sau đó nghẹn ngào nói: "Có phải Bình An ca ca vì dỗ ta vui mà lừa ta không?"

"Ta, ta không có."

Trần Bình An ngoảnh đầu lại, lúc này mặt trời đỏ rực đã lên cao, không biết khuôn mặt của thiếu niên có phải bị phơi nắng không mà đỏ bừng một mảng.

Nhưng mà Điềm Cửu Nhi lại vô cùng vui vẻ, Bình An ca ca sẽ không gạt người khác, nếu như huynh ấy không sợ yêu quái, vậy có phải đồng nghĩa với việc hai người sẽ không tách rời không.

"Bình An ca ca!"

Điềm Cửu Nhi không quan tâm bộ dạng của mình vẫn đang là hoa lê đái vũ, dưới tâm trạng kích động, đột nhiên nhào vào trong lồng ngực Trần Bình An.

Cơ thể Trần Bình An tức khắc cứng đờ, trước kia động tác thân mật nhất của hai người cũng chỉ là nắm tay, bây giờ mũi ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của Điềm Cửu Nhi, thân thể tiếp xúc với sự mềm mại của Điềm Cửu Nhi, ngay cả bả vai cũng cảm nhận được nước mắt ẩm ướt của Điềm Cửu Nhi, Trần Bình An cảm thấy miệng lưỡi không ngừng tiết ra nước bọt, sau lưng cũng có cảm giác khô nóng không sao nói rõ được, linh hồn phảng phất như không còn là của chính mình nữa rồi.

Chu Cơ ở trong nhà trúc nhìn thấy một màn này, lập tức muốn ra ngoài ngăn lại, có điều lúc tới cửa, nàng ta do dự một chút lại dừng bước chân.

Bởi vì Trần Bình An rất khuôn phép, nên từ đầu tới cuối hai tay hắn đều buông thõng bên hông mình, không có thừa cơ đụng chạm với Điềm Cửu Nhi.

"Phẩm chất của Bình An vẫn có thể tin tưởng được, chỉ đáng tiếc hắn là một người thường."

Trong lòng Chu Cơ thầm nghĩ, Trần Bình An đã được định trước là không thể ở bên cạnh Điềm Cửu Nhi, trước không bàn sự chênh lệch về thân phận bối cảnh, chỉ nói thành kiến giữa người với Yêu tộc thôi cũng đã là một khoảng cách khó mà bù đắp được rồi.

"Trừ khi…"

Trong đầu Chu Cơ đột nhiên lướt qua một suy nghĩ như thế này, trừ phi Trần Bình An có thể bái nhập vào một đại phái, trở thành đệ tử đích truyền, học được thần thông tuyệt diệu giống như《Huyền Thanh Đạo Pháp》, sau khi hắn trở thành đại năng Tượng Tương cảnh, thì trời đất này không còn khả năng làm trái ý gây trở ngại với hắn nữa.

Có điều Tượng Tương cảnh há có thể dễ dàng tu luyện như vậy, Chu Cơ âm thầm tự giễu một cái, chính bản thân mình còn không biết liệu có thể chạm được vào rìa của cái ranh giới kia không.

Vào lúc Chu Cơ đang nghĩ ngợi lung tung, Điềm Cửu Nhi và Trần Bình An đã tách ra rồi, hết thảy mọi thứ đều dường như chưa từng xảy ra, nhưng cảm giác mịt mờ vừa ngọt vừa chát kia từ sau cái ôm này phảng phất như lại rõ rệt hơn một chút.

"Bình An ca ca."

Điềm Cửu Nhi lau nước mắt, lại gọi Trần Bình An như mọi khi: "Ta kể cho huynh nghe một chút về thế giới bên ngoài Bình An trấn nhé."

"Được thôi."

Trần Bình An lớn lên ở Bình An trấn, nơi xa nhất hắn từng đi chính là Thanh Hà thành bên ngoài rừng trúc, từ trước đến giờ hắn đều không biết thế giới bên ngoài Thanh Hà thành trông như thế nào.

Kế tiếp, dưới tình huống không có ai quấy rầy, Điềm Cửu Nhi nói cho Trần Bình An biết:

Thanh Hà thành thuộc một huyện thành của quận Triều Ca, mà quận Triều Ca chẳng qua cũng chỉ là một châu quận của quốc gia "Đại Tấn" mà thôi, kỳ thực ở trên Châu Lục này, còn có rất nhiều quốc gia giống như Đại Tấn.

Ngoài ra, bảy đại phái của Huyền môn phân biệt là Thượng Thanh phái, Thiếu Nhạc phái, Bách Hoa cốc, Ngọc Dương tông, Khu Ma quan, Trấn Yêu tông và Huyền Bảo các, sáu đại phái của Ma tông là Minh Tuyền tông, Nguyên Thận tông, Huyết Ảnh tông, Hợp Hoan môn, Liệt Tuyên giáo và Quy Linh phái.

Còn về Yêu tộc, bọn họ căn cứ vào huyết thống bất đồng của mình, cũng phân thành các bộ tộc khác nhau, bộ tộc có thế lực tương đối mạnh trước mắt có Thiên Hồ của Vân La sơn, Thần Hầu của Ba Tiêu sơn và Quỳ Ngưu của Thanh Khâu sơn, bởi vì bọn họ đều có Tượng Tương chân nhân tọa trấn.

Phụ thân Ninh Bá Quân của Điềm Cửu Nhi chính là tông chủ Thiên Hồ nhất tộc của Vân La sơn, chuyện bọn họ đang làm hiện tại chính là thống nhất Yêu tộc, tập hợp lại lực lượng phân tán của các bộ.

Mặc dù nguy hiểm trùng trùng nhưng một khi thành công thì lợi ích thu được cũng rất lớn, Yêu tộc sẽ lập tức trở thành thế lực to lớn thứ ba sau Huyền môn và Ma tông.

Ngoài Huyền môn, Ma tông và Yêu tộc ra, trong Bắc Hải phía cực bắc của Châu Lục còn có một toà long cung, bên trong có rồng thật sinh sống.

Thực lực của Long cung Bắc Hải ngang tàn, hơn nữa còn có tất cả thiên tài địa bảo của Bắc Hải, trước kia ngoại trừ mười sáu phái đấu kiếm ra, trên cơ bản là bọn họ không tham gia bất kỳ tranh đấu nào.

"Hoá ra ở thế giới đó thật sự có rồng à."

Trần Bình An không nhịn được nói, hắn đã từng nhìn thấy miêu tả về rồng trên một vài cuốn sách cổ, không ngờ bọn chúng lại thật sự tồn tại.

"Đương nhiên là có rồng rồi."

Điềm Cửu Nhi do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra: "Bình An ca ca, huynh biết không, hiện tại trong cơ thể huynh cũng có một con rồng thật."

"Ta, trong cơ thể ta có một con rồng?"

Trần Bình An bị dọa giật mình, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Cửu Nhi không giống như đang nói đùa, hắn vội vàng sờ sờ cánh tay và hai má của mình, không hề mặc giáp hay mang vảy gì mà, sao lại nói trong cơ thể của mình có một con rồng chứ.

"Cửu Nhi nói không sai, trong cơ thể của ngươi quả thực có một con rồng."

Lúc này Chu Cơ cũng từ trong nhà trúc bước ra, nàng ta nhìn Trần Bình An nói: "Còn nhớ chùm sáng tím từ trên trời lao xuống đêm qua không…"

Kế tiếp, Chu Cơ kể hết quá trình sự việc "Phó Cửu Thương bị thương rơi xuống, vả lại còn chui vào trong cơ thể của Trần Bình An ngủ say, đồng thời còn lấy mất một vật trên người mình dùng để uy hiếp mình đưa ông ta trở về Bắc Hải".

Sau cùng Chu Cơ nói nhàn nhạt: "Cho dù có đi Bắc Hải hay không thì ta và Cửu Nhi đều không thể ở lại nơi này nữa, ba phái Thượng Thanh, Minh Tuyền và Nguyên Thần đều đã biết hành tung của bọn ta rồi, ai biết được nữ nhân Tô Diệu Chân kia liệu có cố ý tiết lộ ra không."

Xem ra ở trong mắt Chu Cơ, tín nghĩa và danh dự của nữ nhân xấu xa Tô Diệu Chân này kém hơn Chúc Đình Quân và Bàng Sư Cổ rất nhiều.

"Các ngươi, các ngươi phải rời đi rồi sao?"

So sánh với chuyện có một con rồng thật không hiểu không rõ chui vào trong cơ thể thì Trần Bình An lại càng hoảng hốt khi thấy Điềm Cửu Nhi rời khỏi mình.

"Không phải các ngươi!"

Chu Cơ cường điệu nói: "Là chúng ta! Ba người chúng ta đều phải đi! Trần Bình An, lẽ nào ngươi muốn dùng chung một cơ thể với một con rồng thật sao?"

···

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK