Sau khi ba người Trần Bình An đến Yến Tân lâu, phát hiện nơi này quả nhiên có rất nhiều bàn, rộn ràng nhộn nhịp gần như đã ngồi đầy hết rồi, một số người trên mặt mang thần sắc phong trần mệt mỏi, rõ ràng cũng là lữ nhân đi ngang qua Chu Tiên trấn.
Trên chiếc bàn lớn ở trên cùng, chủ vị là một lão đầu béo lùn, trên người mặc một bộ áo khoác tơ lụa gấm vóc được cắt may để ăn mừng, ngón tay đeo ngọc ban chỉ, sắc mặt hồng hào, phúc hậu hiền lành, chắc hẳn chính là "Lâm lão gia" trong miệng người trung niên tiếp khách.
Ngồi bên tay trái của Lâm lão gia là một người đàn bà, nhìn trông có vẻ chỉ hơn ba bốn mươi tuổi, khí chất tao nhã, nền nã ôn hoà, chắc là phu nhân của ông ta rồi, ngồi bên tay phải là hai người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, chắc là nhi tử của Lâm lão gia.
Đám người Trần Bình An tìm một bàn trống cách hơi xa một chút ngồi xuống, rất nhanh liền có thằng nhỏ qua đây châm trà rót nước, bên tai cũng truyền tới những lời tán gẫu ở xung quanh.
"Lâm lão gia này rốt cuộc có bao nhiêu tiền thế, trong tửu lâu ước chừng phải cod mấy trăm người rồi đi."
Có người thuận miệng cảm thán nói.
"Huynh đệ, vừa nhìn là biết ngươi là người nơi khác."
Người bản địa Chu Tiên trấn ở bên cạnh lên tiếng: "Lâm lão gia được mệnh danh là Lâm Bán Nhai, ở Chu Tiên trấn có một nửa đất đai cửa tiệm là sản nghiệp của ông ấy, không chỉ có thế, vùng ngoại thành còn có cánh đồng phì nhiêu nghìn mẫu, vậy nên đương nhiên là đếm không hết tiền."
"Hoá ra là thế."
Người ngoài vùng lại hỏi: "Lão huynh, ta vẫn còn một nghi vấn, năm nay Lâm lão gia đã năm mươi tuổi, nhi tử cũng đã hai mươi tuổi rồi, tại sao nhìn phu nhân trông có vẻ trẻ quá vậy?"
"Đây là ngươi có điều không biết."
Người bản địa phô trương: "Lâm phu nhân này không phải vợ đầu, Lâm phu nhân ban đầu sớm đã mất vì bệnh rồi, người này thực ra là vợ kế của Lâm lão gia, hai vị Lâm thiếu gia cũng không phải do phu nhân hiện tại sinh ra. Nhắc tới Lâm lão gia này à, trước kia nghèo giống hệt ta, chính là sau khi cưới Lâm phu nhân, làm cái gì kiếm được cái đó, vậy nên mới nói cưới vợ là phải cưới người có đức có tài…"
Phía sau chính là than phiền vô bổ, Chu Cơ nghe một hồi, hỏi Trần Bình An và Ninh Ngọc Manh: "Các ngươi đoán xem ai là yêu quái?"
"Lâm phu nhân sao?"
Ninh Ngọc Manh có phần không chắc chắn lắm.
Chu Cơ chẳng nói đúng sai, lại hỏi Trần Bình An: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta cũng cảm thấy là Lâm phu nhân."
Trần Bình An cũng là đáp án này.
"Hửm?"
Chu Cơ thấy kỳ quái: "Cửu Nhi đoán đúng là nằm trong dự liệu, còn ngươi làm thế nào mà đoán ra được?"
Đây cũng coi như biến tướng thừa nhận Lâm phu nhân chính là "tiểu yêu quái" kia, Trần Bình An gãi đầu, ấp a ấp úng nói: "Ở điển cố trong sách, bình thường kiểu giống Lâm phu nhân thế này đều là yêu quái."
"Cũng đúng."
Chu Cơ nghe xong nhàn nhạt nói: "Thiếu chút nữa quên mất ngươi cũng là một tên mọt sách, sách gì cũng thích đọc một tí, lần này vậy mà lại bị ngươi đoán mò ra đáp án đúng."
"He he he~"
Ninh Ngọc Manh bưng ly trà, cười rất vui vẻ.
"Trong sách có nói, không phải ta đoán mò…"
Trần Bình An không dám tranh luận với trưởng bối, lặng lẽ lẩm bẩm một hồi, đợi sau khi thức ăn được đưa lên bàn hắn bắt đầu tự mình ăn.
Chu Cơ cùng Ninh Ngọc Manh sớm đã tịch cốc, Ninh Ngọc Manh thỉnh thoảng vẫn uống hai ngụm trà nóng, Chu Cơ sẽ không ăn một chút đồ thế tục nào.
Qua ba tuần rượu năm món ăn, thời điểm bầu không khí sôi động nhất, Lâm lão gia từ trên ghế đứng dậy, một tay nâng chung rượu, một tay dắt Lâm phu nhân tới vị trí chính giữa tửu lâu.
Chủ nhân đích thân ra mặt, mọi người cũng rất cho thể diện, cả tửu lâu dần yên tĩnh lại.
Lâm lão gia vòng xung quanh lớn tiếng nói: "Cảm tạ phụ lão hương thân của Chu Tiên trấn còn có các huynh đệ giang hồ đi ngang qua Chu Tiên trấn đã nguyện ý đến tham gia thọ đản của kẻ hèn này, tục ngữ nói năm mươi là biết thiên mệnh, mặc dù ta không hiểu trời, nhưng lại biết hai chữ "thỏa mãn" viết như thế nào, Lâm Nguyên Thịnh ta một đời có thể có được hoàn cảnh thế này chính là do biết thỏa mãn thường lạc! Trong tửu lâu đồ ngon rượu ngon đầy đủ, mời các vị hương thân bằng hữu tùy ý hưởng dụng!"
"Hay!"
Những lời này của Lâm Nguyên Thịnh nói rất có triết lý, mặc dù có không ít người căn bản nghe chẳng hiểu gì nhưng không hề ảnh hưởng đến việc mọi người cao giọng hô hay.
Có người tay nâng một miếng vải đỏ bước lên trước, cười nói: "Ngang qua bảo địa nhận được thiết đãi, nhân sĩ sơn dã cũng không biết phải cảm tạ thế nào, dứt khoát tặng chút đồ đặc sản quê hương, còn mong Lâm lão gia, Lâm phu nhân vui lòng nhận cho."
Sinh nhật hôm ấy có người tặng lễ vật chúc mừng, mặc dù Lâm Nguyên Thịnh chẳng thiếu thứ gì nhưng vẫn dạt dào hứng thú mở vải đỏ ra, xem xem lễ vật bên trong là gì.
"Lâm lão gia."
Người tặng lễ vật lại kiến nghị nói: "Không ngại thì có thể để Lâm phu nhân mở ra, trên thực tế đặc sản quê hương này của ta không thích hợp với Lâm lão gia, trái lại cực kỳ thích hợp với Lâm phu nhân."
"Vậy sao, còn có chú ý này?"
Lâm Nguyên Thịnh có chút nổi lên hứng thú, ông ta nghiêng người tránh ra một chút nói: "Tứ Nương, nếu khách nhân đã nói như vậy, thì ngươi tới mở đi."
Tính cách Lâm phu nhân dịu dàng ít nói, chủ ý ban đầu của nàng ta là không muốn khoe mẽ, chỉ có điều không thể làm mất thể diện của trượng phu, lúc này mới duỗi tay mở tấm vải đỏ kia ra, phát hiện ở bên trong là một cái gương đồng.
Quần chúng chợt cảm thấy thất vọng, gương thì có gì hiếm lạ đâu, ngay đến cả Lâm Nguyên Thịnh cũng cảm thấy người này vẫn luôn cố ý huyễn hoặc, nào biết chính vào lúc này đột nhiên xuất hiện dị biến!
Chỉ thấy lòng bàn tay người tặng lễ vừa lật, chiếc gương "soạt" một cái đứng lên, mặt gương cổ xưa soi thẳng vào Lâm phu nhân không có chút phòng bị nào.
"A…"
Lâm phu nhân lập tức phát ra một tiếng thét thảm thiết đau đớn tột cùng, nghiêng ngả loạng choạng che khuôn mặt lùi xa mười mấy bước.
Hết thảy những biến cố này ập đến quá nhanh, không ai kịp phản ứng lại, chỉ có Chu Cơ mặt mày bình tĩnh, dường như sớm đã đoán được.
"Tứ Nương, Tứ Nương…"
Lâm Nguyên Thịnh cũng bị doạ cho một trận, đang chuẩn bị tới đỡ thê tử dậy, không ngờ bị người tặng lễ kia kéo giữ ông ta lại, trong miệng khiển trách: "Ngươi muốn làm gì, chẳng lẽ là muốn cứu con yêu quái kia?"
"Yêu quái?"
Lâm Nguyên Thịnh vẫn chưa hiểu có ý gì đã thấy người tặng lễ vật kia quăng bộ thường phục mặc bên ngoài để lộ ra thất tinh đạo bào ở bên trong, vuốt râu nói: "Ta chính là Hầu An Đô của Trấn Yêu tông, mấy ngày trước được nhi tử của ngươi xin giúp đỡ, vậy nên mới tới Chu Tiên trấn. Thê tử Hồ Tứ Nương của ngươi chính là một con ly miêu thành tinh, nếu ngươi không tin thì xem thử mặt của nàng ta đi, nàng ta bị kính chiếu yêu chiếu vào, lúc này đã hiện ra nguyên hình rồi."
Hồ Tứ Nương nghe thấy những lời này vội xách tay áo muốn che mặt kín kẽ một chút, nhưng qua khe hở vẫn có thể nhìn thấy từng đống lông trắng.
Cùng lúc này, đỉnh đầu nàng ta cũng đã dựng lên hai cái tai nhọn nhỏ.
Hết thảy tất cả mọi thứ đều chứng minh Hầu An Đô không hề nói sai.
"A a~"
Trong tửu lâu lập tức trở nên hỗn loạn, có một số người gan dạ hoặc là nói tương đối tin tưởng vị đạo trưởng của Trấn Yêu tông này muốn ở lại xem náo nhiệt; có một số không can đảm được như thế nhưng nhìn thấy không có ai rời đi nên bản thân cũng không rời đi.
Đám người lại sôi nổi nghị luận, nhưng ngữ khí trong và ngoài lời đã từ xu nịnh tâng bốc biến thành mỉa mai chế giễu.
"Ta nói Lâm lão gia sao mà làm cái gì là kiếm được cái đó, hoá ra là có yêu quái tương trợ à."
"Đúng thế, đúng thế, nếu như ta cũng được yêu quái tương trợ nói không chừng không dừng ở lại ở Lâm Bán Nhai mà phải là Trương Toàn Trấn rồi."
Còn có người quá đáng hơn nữa, trực tiếp nói:
"Nghe nói ly miêu thích ăn gà, mấy năm trước nhà ta chẳng hiểu ra sao cứ mất mấy con gà suốt, không biết có phải là Lâm phu nhân này trộm lấy ăn mất rồi không."
"Cái này cũng không phải không có khả năng, chờ sau khi chuyện này lắng lại, ngươi phải đi tìm Lâm lão gia nói cho rõ ràng, để ông ta đền tiền gà cho ngươi."
...
Trần Bình An nghe được những lời này trong lòng rất khó chịu, Chu Tiên trấn phồn hoa vượt xa Bình An trấn, nhưng sao lại không đoàn kết bằng Bình An trấn chứ?
Ở Bình An trấn nếu như nhà nào xảy ra chuyện, những nhà khác đều sẽ cố hết sức giúp đỡ, căn bản sẽ không giậu đổ bìm leo như thế này, huống hồ Lâm gia còn mời tất cả mọi người ăn uống miễn phí.
Trong hoàn cảnh rối loạn này, Lâm phu nhân ở vị trí chính giữa tửu lâu, cũng chính là li miêu tinh Hồ Tứ Nương đột nhiên lên tiếng.
"Đại ca nhi, nhị ca nhi, tuy ta không phải mẫu thân thân sinh ra các ngươi nhưng từ sau khi làm phu thê với phụ thân của các ngươi, ta đối xử với các ngươi cũng là cơm ăn áo mặc chưa từng thiếu thốn, tại sao các ngươi phải đối xử với ta như vậy?"
Mặc dù Hồ Tứ Nương trúng kế hiện nguyên hình, phải đối mặt với Trấn Yêu tông chuyên trị yêu quái, nhưng ngữ khí của nàng ta vẫn bình tĩnh nhã nhặn, cho dù là chất vấn hai nhi tử của Lâm gia thì cũng không hề có bộ dạng nhớn nhác.
Chu Cơ nhìn rồi lặng lẽ gật gật đầu.
"Xì!"
Đại nhi tử Lâm gia khinh thường nói: "Bọn ta ăn mặc không thiếu thốn là bởi vì nhà bọn ta có tiền, liên quan gì đến ngươi chứ."
"Vậy ngươi có biết."
Giọng nói của Hồ Tứ Nương vẫn bình tĩnh như cũ: "Mười lăm năm trước thời điểm ta và phụ thân ngươi vừa mới quen biết, hắn chỉ là một người gánh hàng rong ăn bữa trước lo bữa sau, sở dĩ Lâm gia có tiền như vậy tất cả đều là vì ta nói cho phụ thân ngươi biết nên làm cái gì, nên bán cái gì, nên kinh doanh cái gì."
"Nếu đã như thế vậy tại sao ngươi lại kiến nghị với phụ thân đợi sau khi hắn trăm tuổi đem tất cả tài sản của Lâm gia đi quyên tặng toàn bộ làm việc thiện?"
Nhị nhi tử Lâm gia cũng lên tiếng chất vấn một câu.
"Ồ~"
Lúc này cuối cùng mọi người cũng hiểu rồi, hoá ra nguồn gốc của mọi chuyện hết thảy đều là bởi vì tiền à.
"Những tài sản kia đối với Lâm gia các người mà nói vốn là thuộc vào tài sản ngoài ý."
Hồ Tứ Nương lấy ống tay áo che mặt, mặc dù trông có vẻ nằm ở thế bất lợi nhưng nàng ta không tức không cáu, bình tĩnh trực tiếp nói ra chân tướng sự thật: "Ta yêu phụ thân của ngươi, vậy nên không đành lòng để hắn nghèo khó chịu khổ, đợi sau khi phụ thân ngươi qua đời, những tài sản nằm ngoài ý không nên có được trong mệnh của Lâm gia đương nhiên phải đem chia làm việc thiện, nếu như các ngươi muốn tiền thì tại sao không tự đi mà kiếm chứ?"
Hồ Tứ Nương nói chuyện ôn hòa nhưng từng từ từng chữ đều đâm vào tim, ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, đại nhi tử Lâm gia không nén được giận quát lớn một tiếng chuyển rời trọng tâm câu chuyện: "Nữ nhân nhà ngươi gả vào nhà ta mười lăm năm, phụ thân ta đã già cả xế chiều, nhưng từ đầu tới cuối ngươi lại không hề thay đổi gì cả, há có thể không phải yêu quái?"
"Nhưng ngươi lại một mực giảo hoạt."
Nhị nhi tử Lâm gia vội vàng tiếp lời: "Quanh năm ở trong nội viện, nếu không phải ta và đại ca cố ý lấy thọ đản của phụ thân làm lý do dụ ngươi ra đây thì Hầu đạo trưởng sao có cơ hội giết chết thứ tà ma ngoại đạo ngươi chứ!"
"Ta là yêu quái là thật."
Lúc này, Hồ Tứ Nương cũng thả tay áo xuống, để lộ ra gương mặt li miêu trắng lóa, nàng ta nhìn Lâm Nguyên Thịnh nói: "Nhưng ta không phải tà ma ngoại đạo, trượng phu của ta có thể làm chứng cho ta, ta chưa từng làm chuyện xấu thương thiên hại lý gì."
...