Đây là lần đầu tiên Trần Bình An nhìn thấy Chân Long, bộ dạng rất giống với trên sách từng xem qua.
Thân rắn, móng ưng, sừng hươu, vảy rắn, khóe miệng có râu, dưới trán có châu, chẳng qua Chân Long này lớn nhỏ ước chừng hơn ngàn trượng, nhưng từ lúc nó xông ra khỏi biển, đến khi xoay quanh trên bầu trời, thời gian khoảng chừng cũng chỉ có tầm một khắc.
Nước biển đã sớm sôi trào, cư dân Nguyệt Nhi đảo cũng đồng loạt quỳ rạp xuống, đây là sự bái phục của người bình thường đối với Chân Long.
Cùng khoảng thời gian này, Phó Đại Lực cũng từ dưới đáy biển đi lên, hắn một đường chạy đến trước mặt Chu Cơ thở hồng hộc nói: "Chuyện của Cửu Thương lão tổ, tiền bối ngươi không được gạt ta đâu, bằng không chúng ta đều sẽ chịu không nổi."
Hóa ra, vừa rồi Chu Cơ đã nói ba chữ Phó Cửu Thương.
"Tượng Tương chân nhân ở đây, ta có mấy cái lá gan dám nói láo?" Chu Cơ thản nhiên nói.
"Vậy cũng phải." Phó Đại Lực lau mồ hôi trên trán, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Sau khi ta trở về báo cáo, không nghĩ tới Nam Phong lão tổ đã xuất quan, sau khi hắn nghe nói liền trực tiếp xông ra đây."
"Ừ." Chu Cơ nhẹ gật đầu, nàng từng nghe nói qua cái tên Phó Nam Phong này, một trong những Tượng Tương chân nhân của Long cung.
Lúc này, Phó Nam Phong hóa thành Chân Long phảng phất nghe được có người đang nói đến mình, hắn thò đầu ra từ trong đám mây, hai con mắt lớn bằng cả căn phòng, nghiêm túc mà ngạo mạn nhìn xem Chu Cơ.
Dáng người mạnh mẽ ngàn trượng kia vẫn đong đưa tại trong mây mưa sóng dữ.
Chu Cơ không quỳ xuống, dù sao nàng cũng là nhất mạch của Vân La sơn, quả thật Bắc Hải Long cung vô cùng cường đại, thế nhưng thực lực Vân La sơn cũng không kém, cho nên Chu Cơ chỉ cúi chào một cái thật sâu, sau đó thẳng tắp eo ngực chờ.
Chu Cơ không quỳ, Trần Bình An và Ninh Ngọc Manh cũng không quỳ, nhất là Trần Bình An, mặc dù hắn trung thực nhưng cũng biết đạo lý dưới gối nam nhi có cốt khí.
"Đinh ~"
Lúc này đáy biển lại truyền ra âm thanh chuông khánh, sau đó thấy bốn con cự quy chở theo một cỗ liễn xa không nhanh chậm đi tới.
Chiếc liễn xa này phục trang đẹp đẽ, lộng lẫy dị thường, không chỉ tản ra hương khí, mà còn có một đám cung nữ theo hầu.
Chu Cơ híp mắt nhìn sang, phát hiện bốn con cự quy này rõ ràng đều là Hóa Đan cảnh, kỳ thật Phó Đại Lực cũng là Giao Long Hóa Đan cảnh, có thể coi cao thủ Hóa Đan cảnh là kiệu phu và tuần vệ, trong thiên hạ đại khái cũng chỉ có Bắc Hải Long cung.
Chẳng qua chiếc liễn xa này có chút đặc thù, dựa vào thần thức của Chu Cơ vẫn không thể nhìn thấu được người nào đang ngồi bên trong, nàng lập tức hiểu rõ chắc là bên trên chiếc liễn xa này có chứa đựng một loại cấm chế.
"Nhanh quỳ xuống!" Phó Đại Lực nhìn thấy liễn xa tới, bản thân lập tức quỳ xuống, sau đó sốt ruột nói: "Đây là thiếu cung chủ, không thể không quỳ."
Chu Cơ lắc đầu, nói: "Bọn ta lần này đến Long cung chỉ là nhận được sự nhờ vả của Phó chân nhân Phó Cửu Thương mà thôi, đã không có điều cầu thì cần gì phải quỳ?"
"Ngươi..." Phó Đại Lực thấy đám người này không biết lễ nghĩa cấp bậc, nhưng cũng không dám di chuyển, chỉ có thể than nhẹ một tiếng, tùy ý cầu phúc cho bọn họ.
Cũng không lâu lắm, liễn xa chậm rãi đi đến, cung nữ phụng dưỡng theo sau mở cửa xe, một nữ tử ước chừng hai mươi tuổi từ bên trong đi ra.
Nữ tử này mặc một bộ cung y làm từ gấm, dung mạo tú lệ thanh lãnh, da thịt trắng muốt tinh tế, lông mày lá liễu đoan trang, hai bên gò má hơi hiện lúm đồng tiền, trong mắt có màu xanh của biển mờ mờ, chẳng qua cũng bình tĩnh tựa như biển sâu khó dò.
Ba búi tóc đen được buộc thành một cái búi tóc bích lạc đơn giản, đeo một cây trâm hoa mai thanh nhã lên, gió biển thổi qua lụa mỏng bay múa, cả người đều tản mát ra linh khí nhàn nhạt, phảng phất không dính nửa điểm bụi trần.
Sau khi nàng xuống xe, sau lưng lập tức có bốn cung nữ theo đuôi phía sau, trong tay mỗi người còn bưng các loại đồ vật khác nhau.
Một cung nữ tay cầm thanh đồng chuông khánh, một cung nữ bưng long tiên trầm hương, một cung nữ thì cầm hoa lan thánh thủy, còn cung nữ sau cùng là mang theo một thanh trường kiếm.
Trường kiếm xưa cũ, nhưng trên vỏ kiếm lại khắc lấy hai chữ: A Nan.
"Hay cho một thiếu cung chủ xuất trần, hóa ra còn là một vị mỹ nhân hiếm thấy."
Chu Cơ yên lặng tán thưởng một tiếng, mặc dù vị thiếu cung chủ này cũng chỉ có Hóa Đan cảnh, nhưng không ảnh hưởng đến Nguyên Anh cảnh như Chu Cơ, chủ động chắp tay: "Vân La sơn Chu Cơ, bái kiến thiếu cung chủ."
"Hóa ra là tiền bối đến từ Vân La sơn." Âm thanh thiếu cung chủ u tĩnh bình thản, mặc dù nàng xuất hành phô trương rất lớn, nhưng dường như bản thân không có vẻ kiêu ngạo, rất có cấp bậc lễ nghĩa trả lời: "Tại hạ Long cung Phó Thanh Nịnh."
"Không dám." Chu Cơ khách khí đáp lễ lại, trong lòng lại nghĩ đến thì ra cung chủ Long cung tương lai gọi là Phó Thanh Nịnh.
"Ngao ~~~"
Lúc này trên bầu trời lại rít lên một tiếng long ngâm.
Chỉ thấy đầu cự long ngàn trượng kia lật quấy một trận trong mây mù, sau đó chậm rãi cưỡi mây hạ xuống, đợi đến thời điểm xuống đến mặt đất đầu cự long này liền biến thành một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, hình dạng dáng người giống Phó Cửu Thương mấy lần.
Đây chính là một trong những Tượng Tương chân nhân của Long cung, Phó Nam Phong.
"Tiểu hồ ly, nghe nói ngươi có tin tức của Cửu ca ta sao?"
Mắt Phó Nam Phong sáng như đuốc, Chân Long uy nghiêm khóa chặt tại trên thân của Chu Cơ, Chu Cơ trong nháy mắt cảm thấy thể nội khí huyết quay cuồng, thân thể loáng thoáng tựa hồ như muốn nổ tung.
Chẳng qua Chu Cơ cũng rất có cốt khí, cố gượng cắn chặt răng nhỏ cũng không rên một tiếng.
Loại ra oai phủ đầu trong vô hình như này, Trần Bình An và Ninh Ngọc Manh không thể cảm giác được, đều do tu vi của bọn họ quá nông cạn.
Trần Bình An trực tiếp bị đám người này coi nhẹ, còn Ninh Ngọc Manh bởi vì bề ngoài xinh xắn và có Tước Hỏa Phiến trong tay, ngược lại có không ít thần thức đảo qua điều tra.
Sau một lúc lâu, cuối cùng Phó Nam Phong cũng thu linh cơ về khẽ vuốt cằm nói: "Không hổ là tộc nhân của Ninh Bá Quân, hắn có lá gan giết chết hai tên Tượng Tương chân nhân cũng xem như rất có khí phách."
"Giết hai tên Tượng Tương chân nhân?" Chu Cơ vừa thở phì phò vừa ngẫm lại câu nói này, lúc ở Bình Nguyên quận, nàng chỉ nghe nói tông chủ giết chết một Tượng Tương chân nhân của Quỳ Ngưu bộ tộc, một tên Tượng Tương chân khác của Quỳ Ngưu bộ tộc thề muốn báo huyết cừu này.
Nhưng mà sau khi tiến vào Thiên Thủy quận, bởi vì chỗ này là Bắc Hải, hơn nữa còn là một tòa đảo nhỏ cô lập, tin tức truyền đi cực kì không thuận tiện.
Không nghĩ tới lúc này chỉ mới hơn ba tháng tông chủ đã đánh chết một tên Tượng Tương chân nhân khác của Quỳ Ngưu bộ tộc.
"Xem ra tông chủ nghe nói đối phương muốn tìm Cửu Nhi báo thù, không chờ khôi phục pháp lực đã trực tiếp đi khiêu chiến."
Chu Cơ cứ như vậy suy đoán một phen, đợi đến khi khí huyết sôi trào trong thể nội bình ổn trở lại, lúc này mới trầm giọng nói: "Không sai, hơn nửa năm trước lúc vãn bối đang tĩnh tọa tu luyện, Phó Cửu Thương tiền bối đột nhiên hạ xuống..."
Thế là Chu Cơ lập tức nói toàn bộ chuyện phát sinh đêm ấy một lần, Phó Nam Phong và Phó Thanh Nịnh đều yên tĩnh không cắt đứt, chỉ là lúc nghe được tam hồn thất phách của Phó Cửu Thương bị chém chỉ còn lại một phách...
Cặp mắt xanh lam từ đầu đến cuối không có một chút gợn sóng kia của Phó Thanh Nịnh cuối cũng cũng xuất hiện bi thương.
Phó Nam Phong thì càng nghiến răng nghiến lợi, nhưng giống như bởi vì một vài nguyên nhân không có cách nào phát tác.
Cuối cùng bọn họ đều đưa ánh mắt chuyển dời đến trên thân Trần Bình An.
Trần Bình An khó chịu vặn vẹo mấy lần, cũng may Phó Thanh Nịnh chỉ nhìn một chút, liền xoay người nói với Phó Nam Phong: "Nam Phong thúc, ngươi có thể phát giác được khí cơ của Cửu thúc không?"
"Tiểu tử này có điểm lạ." Phó Nam Phong trầm ngâm nói: "Dựa vào tu vi của ta, thế mà chỉ có thể cảm giác được một chút khí tức Long Nguyên trên người hắn, còn khí cơ của Cửu ca hoàn toàn không thể điều tra ra."
"Tiền bối Phó Cửu Thương trước khi ngủ đông đã từng nói..." Chu Cơ giải thích: "Ngoại trừ lão gia hỏa kia của Thượng Thanh phái ra, hẳn là không còn người nào có thể phát giác được."
Đoạn đường tới đây Trần Bình An đã từng gặp qua Chúc Đình Quân và Bàng Sư Cổ, cũng đã gặp Tiêu Ma Kha và Cố Hoành Ba, nhưng bọn họ đều không phát giác Trần Bình An có bất cứ dị thường nào, hiện tại đến cả Phó Nam Phong cũng không thể điều tra ra được, vậy nói rõ lúc trước Phó Cửu Thương cũng không phải chỉ là nói mạnh miệng.
"Cao thủ trên đời cũng không chỉ có mỗi lão đầu Thượng Thanh Tiết kia, nếu như cung chủ không bế quan chắc hẳn cũng có thể phát hiện ra được."
Phó Nam Phong không vui giải thích một câu, sau đó nói với Phó Thanh Nịnh: "Một phách kia của Cửu ca cũng chưa hoàn toàn tiêu tán, không bằng mang tiểu tử này về trong cung trước, dùng Tuyền Cơ Ngọc Bích ôn dưỡng một phen, có thể có chút tác dụng."
Tuyền Cơ Ngọc Bích cũng là một kiện chí bảo, cho dù thần hồn sắp tiêu tán, cũng có thể chậm rãi ngưng kết lại như ban đầu ở bên trên ngọc bích.
"Được." Phó Thanh Nịnh nhẹ gật đầu, đôi mắt xanh lam nhìn Trần Bình An một chút, sau đó liền quay người leo lên liễn xa.
Lúc này lập tức có cung nữ đi tới nói với Trần Bình An: "Mời công tử dời bước vào cung."
"Ờ." Trần Bình An đã đáp ứng Phó Cửu Thương, bản thân nhất định sẽ đưa hắn đến Bắc Hải Long cung cho nên cũng không chối từ.
Nhưng mà lúc Chu Cơ và Ninh Ngọc Manh cũng tính đi theo thì thị vệ trong Long cung lại ngăn các nàng lại: "Thiếu cung chủ không mời hai người, xin hãy chờ lại trên bờ!"