Quản sự của đệ tử ngoại thất Chiêm Đình Thiên nổi giận đùng đùng nói xong, sau đó vung tay lên gọi người tới, mang nhóm đệ tử ngoại thất này đưa đến những nơi làm việc vặt.
Đồng thời, hắn ta còn liếc mắt nhìn sang Trần Bình An, với một loại hàm ý “nếu ngươi còn nhắc tới việc rút khỏi Thượng Thanh phái, có tin ta dám giết ngươi ngay tại chỗ nãy không”.
Ngoại trừ Trần Bình An, những người khác đều đi đến thư các và công tội đường, cho nên bọn họ là những người đầu tiên bị dẫn đi.
Khi những người này rời khỏi đại điện, vừa đồng tình liếc nhìn Trần Bình An cũng vừa không tiếc những lời an ủi:
“Trần huynh, ba năm rất nhanh, nhịn một chút là qua rồi.”
“Đừng làm chuyện ngốc nghếch, cũng đừng nói sai lời, người nhà ngươi đưa ngươi đến đây cũng chẳng dễ dàng gì đâu, nhất định phải quý trọng cơ hội.”
“Chết tử tế cũng không bằng còn sống, Cửu Nhi của ngươi vẫn đang đợi ngươi đấy.”
...
Những lời an ủi thì vẫn luôn rất đơn giản, bởi vì chỉ cần động miệng một chút là có thể bày tỏ lòng thiện lương của chính mình, sau đó bọn họ đi “hưởng phúc” và không thèm quay đầu nhìn lại...
Đối với Trần Bình An mà nói, những người này quả thật là hưởng phúc.
Trần Bình An được một sư huynh trẻ tuổi tên là “Lâm Nghiễn Thư” dẫn đi, hắn ta vẫn rất tò mò, làm sao mà tiểu sư đệ này vừa tới đã có thể chọc giận Chiêm Đình Thiên rồi.
“Ta hỏi Chiêm sư huynh, liệu có thể rút khỏi Thượng Thanh...”
Trần Bình An thành thật trả lời.
“Cái gì?”
Lâm Nghiễn Thư hết hồn một phen, hắn ta cũng từng nhìn thấy rất nhiều đệ tử ngoại thất không thích ứng được với tiết tấu sinh hoạt của môn phái, nhưng mà dám nói “rút khỏi môn phái” thì vẫn là người đầu tiên.
“Tại sao chứ?”
Lâm Nghiễn Thư rất khó hiểu, thân phận “đệ tử ngoại thất của Thượng Thanh” quý giá biết bao, tấm lệnh bài nhập môn kia ở tục thế đã bị xào thành giá trên trời rồi.
“Ta không muốn tu tiên.”
Trần Bình An nhỏ giọng nói: “Ta cũng đã đồng ý với thiếu cung chủ của Long cung, không thể gia nhập môn phái khác.”
“Ai?”
Lâm Nghiễn Thư sửng sốt.
“Thiếu cung chủ Phó Thanh Nịnh của Long cung.”
Trần Bình An lại lặp lại lần nữa.
“Ồ.”
Lâm Nghiễn Thư gật gật đầu, sau đó cười “hắc hắc” hai tiếng.
Xem ra tiểu sư đệ này không chỉ có tính khí rất cứng mà còn rất biết khoác lác!
Thiếu cung chủ Phó Thanh Nịnh của Long cung? Chỉ sợ tiểu tử này ngay cả cổng lớn của Long cung mở ở chỗ nào cũng không biết.
Đối diện với một tiểu sư đệ “thích khoe khoang” như thế này, Lâm Nghiễn Thư mất hết hứng thú không muốn trò chuyện nữa, vừa hay lúc này Trần Bình An cũng đang chìm trong hoang mang, cho nên hai người vừa vừa im lặng vừa hành tẩu.
Cũng không biết đã đi bao lâu, cuối cùng đã đi đến rìa một vách đá, trước mắt đã không còn đường nữa.
Tuy nhiên trên vách đá lại có một cái bệ rất lớn, phía trên có rất nhiều Tiên Hạc đang đứng, những con Tiên Hạc này có kích cỡ rất lớn, hầu như đều to hơn hai mét, khi dang cánh ra phải dài hơn năm mét.
Lâm Nghiễn Thư bước đến bên cạnh con Tiên Hạc có kích thước lớn nhất, khách khí thi lễ rồi nói: “Hạc sư huynh, ta phải dẫn sư đệ mới nhập sơn môn này đến dược viên, làm phiền ngươi giúp đỡ.”
Con Tiên Hạc này vô cùng hùng tráng, lông vũ mềm mại như một tấm áo choàng gấm sáng bóng, nó từ trên cao liếc nhìn xuống Lâm Nghiễn Thư và Trần Bình An, cuối cùng lại còn nói chuyện: “Nếu đã là sư đệ mới nhập môn, vậy tất nhiên là không thành vấn đề.”
Giọng nói vừa dứt, lập tức có một con Tiên Hạc chủ động cúi mình xuống.
“Đa tạ Hạc sư huynh.”
Lâm Nghiễn Thư ôm quyền, sau đó kéo lấy Trần Bình An ngồi lên sau lưng Tiên Hạc.
Tiên Hạc gầm lên một tiếng dài, chân nhỏ vừa dùng sức đã lập tức chở hai người xuyên thẳng qua mây mù trên đỉnh núi.
Nếu như là đệ tử mới nhập môn bình thường, lúc này đã sớm sợ ngây người, không chỉ có Tiên Hạc biết nói chuyện mà còn có loại cảm giác kỳ diệu cưỡi mây đạp gió này.
Nếu là trước kia thì lúc này, Lâm Nghiễn Thư đang vô cùng đắc ý giới thiệu nơi chốn của khắp nơi trong môn phái, sau đó nhận được cảm giác thỏa mãn cực độ từ trong ánh mắt sùng bái của các sư đệ sư muội.
Cho nên, bình thường Lâm Nghiễn Thư rất thích “chào đón người mới”, nhưng mà Trần Bình An lại không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào, Lâm Nghiễn Thư dứt khoát cũng lười giới thiệu.
Thực ra chuyện này cũng không thể trách Trần Bình An, nếu ai đã sống cùng với Nguyên Anh đại yêu hơn hai năm thì cũng sẽ không cảm thấy việc Tiên Hạc có thể nói chuyện có gì hiếm lạ.
Có điều phong cảnh của môn phái quả thực rất đẹp, lúc bay lên trời bị mây mù che khuất không thể nhìn rõ, đợi đến khi Tiên Hạc hạ cánh, mặc dù Trần Bình An tâm thần bất định những vẫn bị cảnh sắc trước mắt làm rung động.
Ban đầu Trần Bình An vốn cho rằng “dược viên” chỉ là một mảnh trang viên, bây giờ xem ra là đã hiểu sai rồi, phóng tầm mắt nhìn khắp các núi đồi đều là dược thực, có đủ các loại màu sắc, không thể nhìn thấy điểm cuối.
Khi gió phất qua những cánh hoa dược rực rỡ bay múa trong gió, sơn nguyên tuyết trắng, ánh nước phản chiếu màu hồng đào, còn có hương thuốc phảng phất xộc vào mũi.
“Đến rồi.”
Lâm Nghiễn Thư chỉ vào cổng lớn hàng rào và nói: “Ngươi đi vào từ chỗ kia, hẳn là sẽ có sư huynh của dược viên đến đón ngươi.”
Sau khi Trần Bình An đi xuống, Lâm Nghiễn Thư cũng không khách khí hai lời, vỗ vỗ cổ của Tiên Hạc, không thèm nhìn mà cứ thế rời đi.
Lúc này hoàng hôn đã buông, Trần Bình An đứng ở bên hồ phẳng lặng, nhìn vào cái bóng phản chiếu của ráng chiều khẽ lay động, đột nhiên hắn có ảo giác đang nằm mơ.
Rõ ràng buổi sáng vẫn còn ở cùng với Chu Cơ cô cô, tại sao đến tối đã trở thành đệ tử của Thượng Thanh?
Rõ ràng hôm qua còn ở trong Bắc Hải Long cung, tại sao hôm nay đã ở dược viên rồi?
Đúng vào lúc Trần Bình An không thể nghĩ thông bất cứ chuyện gì, đột nhiên có người gọi một câu từ phía sau: “Chính là tên xui xẻo mới tới... không đúng, là tiểu sư đệ mới tới?”
Trần Bình An quay đầu lại, phát hiện là một vị đạo sĩ vũ quan khoảng ba mươi tuổi, lần này hắn không còn dám xưng hô là “đại thúc” nữa, thành thật gọi chào: “Sư huynh.”
Nhưng đối phương ngược lại không có nhiều phép tắc như thế, phất tau ra vẻ không có gì nói: “Đều đã đến dược viên chạy vặt rồi, những tục lễ này cũng miễn luôn đi, ta tên Khâu Ngạn, ngươi gọi ta lão Khâu là được rồi.”
Mặc dù Khâu Ngạn nói như vậy nhưng Trần Bình An vẫn thi lễ: “Khâu sư huynh, ta tên là Trần Bình An.”
Nhìn thấy tiểu sư đệ hiểu phép tắc lễ nghĩa như thế, Khâu Ngạn lại thở dài một hơi, có chút phiền muộn nói: “Lúc ta vừa tới, cũng có tinh thần phấn chấn giống như tiểu sư đệ, kết quả bận rộn ở dược viên hai năm bây giờ đã thành một lão đầu bi quan chán đời.”
“Có ý gì?”
Nhìn thấy dáng vẻ lờ mờ của Trần Bình An, Khâu Ngạn cũng không giải thích, chỉ nói: “Ta dẫn ngươi đi gặp những tên xui xẻo khác... những sư huynh khác chứ.”
Khâu Ngạn dẫn Trần Bình An tới một chỗ lầu các trong đại sảnh, bên trong còn có bốn người đang ngồi, sau khi được Khâu Ngạn giới thiệu thì biết được bốn người này tên là Võ Khánh Đường, Từ Nguyên, Yến Truyền Giang, Vinh Bành.
Những người này nhìn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng trên mặt mỗi người đều là dáng vẻ ốm yếu suy nhược, ngay cả chào hỏi cũng không có sức.
Đúng lúc Trần Bình An đang làm lễ lần lượt chào, đột nhiên có một bóng dáng xông vào, lớn tiếng nói: “Khâu sư huynh, La tam gia và Đan ngũ gia lại đánh nhau rồi, ngươi mau đi khuyên nhủ đi.”
Nhìn thấy trong đại sảnh lại nhiều thêm một người, hắn ta sửng sốt một chút rồi lập tức chào hỏi: “Tại hạ Mạc Khê Thanh, chính là tiểu sư đệ?”
“Tại hạ Trần Bình An, xin chào Mạc sư huynh.”
Trần Bình An khách khí hồi lễ, trong lòng lại đang nghĩ, chẳng lẽ trong dược viên còn có hai sư huynh, bọn họ không hòa hợp nên đang đánh nhau?
“Đánh nhau cả ngày! Đánh nhau cả ngày!”
Đột nhiên Võ Khánh Đường vỗ bàn “bộp” một cái, không nhịn được nói: “Trong nhà tốt xấu gì lão tử cũng là một tiểu vương gia, tới đây bón phân hái lá thì thôi đi, tại sao con mẹ nó cả ngày phải làm trọng tài thế?”
Năm người khác đều không nói gì, ai đã phải làm những việc này ở nhà đâu.
Một lúc sau vẫn là Khâu Ngạn lớn tuổi nhất có tính kiên nhẫn, đứng dậy nói: “Ta vẫn nên đi xem xem, nếu không hai tên này sẽ quậy càng lúc càng lớn.”
Vừa bước gần ra cửa, Khâu Ngạn lại liếc mắt nhìn Trần Bình An một cái, nghĩ nghĩ rồi nói: “Tiểu sư đệ vừa đến, có muốn cùng đi xem không?”
“Được.”
Trần Bình An tưởng rằng muốn chính mình đi trợ giúp khuyên can, mặc dù không quá thành thục nhưng hắn cũng không giỏi từ chối người khác, vì vậy cũng đi theo ra ngoài.
Nhưng khi đến “hiện trường vụ án”, Trần Bình An lúc này mới thực sự choáng váng.
Thứ “đánh nhau” vốn không phải là người, vậy mà lại là một cây củ cải và một cây đan sâm, bọn chúng chỉ có kích thước bằng nắm đấm, nhưng lại có tay có chân, hơn nữa ẩu đả còn vô cùng ác liệt.
Đan sâm vừa đánh vừa mắng: “Hay cho tên La tam ngươi, lại dám nhìn trộm lão bà của ta tắm?”
Củ cải cũng không chịu thua kém: “Cái rắm nhà ngươi, lão bà của ngươi muốn mặt không có mặt, muốn thân hình không có thân hình, có gì đáng xem chứ.”
“Wa ha ha!”
Đan sâm càng tức giận hơn, nổi giận gầm lên một tiếng rồi lại nhào tới..
“Wa ha ha!”
Củ cải hất bộ râu củ cải trên đầu, cũng không hề sợ hãi mà tiếp đòn.
Xung quanh còn có một đám củ cải nhỏ và đan sâm nhỏ đứng khua tay múa chân, đang hò hét cổ vũ.
“Ta có phải...”
Trần Bình An choáng váng đầu óc: “Thực sự đang nằm mơ không.”
...