• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vô Cực Thượng Thanh...”

Trong lòng Trần Bình An nghi hoặc một hồi, đây chẳng phải là khẩu hiệu của Đạo gia sao?

Nhưng Trần Bình An cũng đã từng nghe Cửu Nhi nói, Thiên Hồ Vân La sơn mặc dù là Yêu tộc, nhưng bọn họ tu hành đạo pháp chân chính, hơn nữa cho đến bây giờ, Trần Bình An cũng chưa từng nghĩ Chu Cơ cô cô sẽ lừa mình.

Sau khi Chiêm Đình Thiên hướng dẫn những đệ tử ngoại thất này dập đầu xong, hắn ta đi ra ngoài giao lưu với những người khác, có vẻ như đang thảo luận về việc phân bổ công việc cho những đệ tử ngoại thất này.

Trong đại điện đã không còn quản sự, những người trẻ tuổi rất nhanh đã trở nên rối loạn.

“Tại hạ Đại Tấn Cơ Lệnh Minh.”

Một thanh niên mười tám, mười chính tuổi chỉ động chào hỏi những người xung quanh: “Không biết các vị phải xưng hô thế nào?”

Năng lực xã giao của vị đệ tử danh giá này còn rất lợi hại, những người khác cũng lần lượt ôm quyền đáp lại:

Tại hạ Đại Sở Hạng Chính Lễ;

Tại hạ Đại Tề Khương Sĩ Quý;

Tiểu nữ tử Đại Tần Doanh Mạn;

Tiểu nữ tử Đại Tống Chử Mẫn Nhu.

...

Khi tất cả mọi người đều tự giới thiệu xong, cuối cùng đều tập trung ánh mắt lên người Trần Bình An không nói lời nào.

“Ta là... ta là Trần Bình An đến từ Bình An trấn.”

Trần Bình An không còn cách nào, cũng chỉ có thể giới thiệu sơ lai lịch của bản thân.

Bình An trấn?

Những người khác hai mặt ngơ ngác nhìn nhau, nơi đây đều là những người đến từ thân tông của hoàng tộc, bình thường đều mang theo chữ “quốc” làm đầu, làm gì có chuyện tự cho là “trấn”?

“Trần huynh khí vũ hiên ngang, nói năng bất phàm.”

Cơ Lệnh Minh vì để thám thính căn gốc của Trần Bình An, ngay cả nói dối cũng không chớp mắt: “Nhưng mà không biết Bình An trấn là chỗ tiên hương như thế nào?”

“Bình An trấn chính là một trấn nhỏ bình thường, không phải tiên hương gì cả.”

Trần Bình An trả lời rất thành khẩn, hắn vẫn không biết người khác đang thăm dò gốc gác của chính mình.

“Vậy thì đó là ở đâu? Nó thuộc thành quận nào?”

Lại có một người khác hỏi.

“Bình An trấn thuộc Thanh Hà thành.”

Trần Bình An vẫn trả lời rất nghiêm túc.

Nhưng đối với những tôn thất quý tộc này mà nói, “Thanh Hà thành” vẫn là một địa phương nhỏ không có danh tiếng gì, cho đến khi truy ngược về Triều Ca quận “thượng cấp” của Thanh Hà thành, người cũng đến từ Đại Tấn Cơ Lệnh Minh mới phản ứng lại.

“Nói như vậy.”

Cơ Lệnh Minh có chút không tin nổi hỏi: “Thực ra ngươi chỉ là một người bình thường đến từ một trấn nhỏ bình thường?”

”Ừm.”

Dưới ánh mắt quan sát của bao nhiêu người, Trần Bình An đã đưa ra một đáp án xác định.

“Ồ~~~”

Những tử đệ hoàng tộc này bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ đưa mắt nhìn nhau.

Ban đầu bọn họ chưa từng nghe đến Bình An trấn, còn tưởng rằng Trần Bình An đến từ một thế gia nào đó, kết quả sau khi gặng hỏi hai ba câu thì chỉ là một thiếu niên vùng quê biên thùy.

Về phần tại sao thiếu niên vùng quê biên thùy lại có lệnh bài nhập môn, đây cũng chẳng phải là chuyện lạ gì, ai cũng biết chỗ lợi của việc bái nhập đại phái, cho dù chỉ là một tên đệ tử ngoại thất, nếu như học thành trở về, tùy tiện cũng có thể chấn hưng một gia tộc.

Cho nên một số gia tộc sẽ nghĩ ra mọi phương pháp để có thể có được lệnh bài nhập môn, cho dù là tiêu hao hết khoản tích lũy của mấy đời cũng không tiếc.

“Người này, rất có khả năng chính là có được lệnh bài như thế.”

Đây là nhận thức chung của tất cả mọi người trong đại điện.

Nhưng cũng không sao, tuy rằng Trần Bình An không phải “người trong vòng” tông thất hoàng tộc, nhưng hắn cũng không hề có uy hiếp gì, cho nên mọi người lại thả lỏng và thích thú khoác lác.

“Thực lực của Đại Tề ta mặc dù không phải đứng nhất.”

Khương Sĩ Quý đến từ Tề quốc hùng hồn nói: “Nhưng bầu không khí tu đạo lại là nồng đậm nhất, thực lòng mà nói, từ sau khi lão quốc sư của nước ta lui về, tân quốc sư chính là một vị chân nhân Hóa Đan cảnh của Khưu Ma quan.

Khi nói đến “Hóa Đan chân nhân”, Khương Sĩ Quý đặc biệt nhấn mạnh giọng điệu, phải biết rằng trong thế tục có rất ít người có thể gặp được một vị đại năng Hóa Đan cảnh, cho nên khi hắn ta nói ra, hiện trường lập tức trở nên yên lặng.

Khương Sĩ Quý thấy vậy thì khoa trương cười.

“Khụ!”

Một lúc sau, Hạng Chính Lễ của Đại Sở ho khan một tiếng lơ đãng nói: “Chuyện này ta cũng từng nghe qua, có điều theo phiên bản mà ta nghe được thì vị chân nhân kia chỉ đồng ý làm khách khanh mà thôi, sao đến miệng Khương huynh lại trở thành hộ quốc pháp sư rồi.”

Khương Sĩ Quý bị làm mất mặt, cứng miệng nói: “Hạng huynh cho rằng ta đang nói dối?”

“Hắc hắc.”

Hạng Chính Lễ ngoài cười nhưng trong không cười “hắc hắc” hai tiếng: “Cũng có thể là ta đã nghe nhầm, nhưng tu vi của Hóa Đan chân nhân cao như thế, bình thường sẽ không xuống núi đâu.”

“Ta cũng cảm thấy lời Hạng huynh nói có lý.”

Chử Mẫn Nhu của Đại Tống cũng lên tiếng nói: “Nếu Đại Tề các ngươi và Khưu Ma quan đã có giao tình không ít, vậy thì Khương huynh tại sao lại không đến Khưu Ma quan làm đệ tử ngoại thất?”

Đừng thấy dáng vẻ tiểu gia bích ngọc, giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt của Chử Mẫn Nhu mà lầm, kỳ thực lại rất xảo trá.

“Ta...”

Khương Sĩ Quý nhất thời nghẹn họng, hắn ta không cẩn thận làm chim đầu đàn, lập tức đã phải chịu đòn.

Còn về việc tại sao không đến Khưu Ma quan, cái này không cần phải nói, phân lượng của đệ tử ngoại thất Khưu Ma quan có thể giống với đệ tử ngoại thất của Thượng Thanh phái sao?

Trần Bình An ngồi im lặng ở bên cạnh, đại khái hắn cũng đã nghe ra rồi, dường như trong lòng những người khác, “Hóa Đan chân nhân” chắc hẳn là một sự tồn tại có địa vị rất cao.

Nhưng mà, điều này lại có chỗ khác với cảnh ngộ của hắn những năm gần đây.

Chu Cơ cô cô là Nguyên Anh nhất trùng cảnh, nàng ta đã sống trong rừng trúc của Bình An trấn hai năm, bản thân gần như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy;

Ở Khê Phong sơn, còn tận tai tậm mắt nhìn thấy Nguyên Anh nhị trùng cảnh Tiêu Ma Kha và Cố Hoành Ba ngã xuống;

Không chỉ thế Chân Long Phó Cửu Thương lão tổ là Tượng Tương cảnh, còn nhiều lần lưu trú trong cơ thể của hắn;

Kỳ thực chân nhân Hóa Đan cảnh Trần Bình An cũng đã nhìn thấy rất nhiều, trong Bắc Hải Long cung có rất nhiều thị vệ và tướng quân tuần biển, bọn họ hầu như đều ở tu vi này.

Tất nhiên Trần Bình An cũng không nói ra, hắn vốn không phải là người có tính nói khoác phô trương, tự nhiên cũng sẽ không cố ý thể hiện kiến thức của mình làm nổi bật lên sự nông cạn của người khác.

Thế nhưng, Trần Bình An hiền hậu khoan dung, nhưng một số người lại không muốn bỏ qua cho hắn.

Người cũng đến từ Đại Tấn Cơ Lệnh Minh kia nhìn thấy đồng bạn tranh cãi ngày càng kịch liệt, còn cả Trần Bình An vẫn luôn một mực yên lặng không lên tiếng thì đột nhiên khẽ động linh cơ.

“Ai da! Mọi người đừng tranh luận nữa, sau này chúng ta chính là huynh đệ tỷ muội đồng môn rồi.”

Cơ Lệnh Minh nhìn sang Trần Bình An, cười ha ha nói: “Trần huynh rất có phong độ đấy, căn bản không dính vào những cuộc tranh luận này.”

“Hắn không phải không dính vào!”

Doanh Mạn của tông thất Đại Tần, bĩu môi nói: “Đoán chừng là vốn chẳng hiểu gì.”

Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người lập tức “ha ha” bật cười lớn, thiếu niên đến từ vùng quê biên thùy này, phỏng chừng ngay cả cấp bậc tu luyện còn chẳng biết.

Khương Sĩ Quý nhìn qua Cơ Lệnh Minh với một ánh mắt cảm kích, nếu không nhờ hắn ta chuyển chủ đề thì chính mình đã trở thành mục tiêu bị công kích.

Cơ Lệnh Minh nhận lấy ánh mắt của Khương Sĩ Quý, hơi gật đầu bày tỏ không cần để ý.

Cơ Lệnh Minh tất nhiên là không để ý, nhân tình là hắn nhận, nhưng người bị giẫm đạp lại là Trần Bình An, điều này thì có liên quan gì.

“Làm sao bọn họ biết được, ta không hiểu cấp bậc tu luyện?”

Trần Bình An cảm thấy những người này kết luận quá mức tùy tiện, nhưng cũng không giải thích gì, bởi vì trong lòng hắn đang suy nghĩ về câu nói vừa rồi “sau này chúng ta chính là huynh đệ tỷ muội đồng môn” của Cơ Lệnh Minh.

“Ta chỉ đến đây để tìm Cửu Nhi, tại sao phải trở thành sư huynh đệ đồng môn với các ngươi?”

Đúng lúc Trần Bình An đang nghĩ mãi không ra thì Chiêm Đình Thiên vừa đi ra ngoài đã quay trở lại, hắn ta nghiêm túc nhìn quét qua đại điện, những thanh niên vừa nãy vẫn còn ồn ào đã lập tức yên tĩnh trở lại.

Chiêm Đình Thiên lúc này mới hài lòng gật đầu, những người này ở thế tục là hoàng thất quý tộc nhưng ở trong Thương Thanh phái thì chỉ là một đệ tử ngoại thất bình thường, Chiêm Đình Thiên có thể tùy ý quở mắng hay thậm chí là trách phạt bọn họ.

“Như mọi người đã biết, Thượng Thanh phái ta có Quan Triều, Lạc Hà, Đãng Vân, Thông Thiên, Chiêu U, Minh Bích, Độ Nguyệt, tổng cộng bảy tòa chủ phong.”

Nhắc đến thất phong này, trong giọng điệu của Chiêm Đình Thiên có mấy phần tự hào không hề che giấu, xem ra cho dù là đệ tử bổn phái thì vẫn sẽ vì sư môn phồn vinh cường đại như thế mà cảm thấy tự hào.

“Tuy nhiên các ngươi chỉ là đệ tử ngoại thất

Giọng điệu của Chiêm Đình Thiên lại trở nên lạnh nhạt: “Cho nên không có tư cách đến thất phong chính, các ngươi chỉ có thể đến thư các, dược viên, phù phường, những nơi như công tội đường...”

“Làm việc vặt!”

Chiêm Đình Thiên dừng lại một chút rồi nói thêm.

Đúng như tên gọi, thư các chính là nơi cất giữ sách, dược viên chính là nơi trồng thuốc chế dược, phù phường là nơi chế tác phù lục, công tội đường đại khái chính là nơi ghi chép công tội của đệ tử.

“Có ý kiến gì không?”

Chiêm Đình Thiên cụp mi mắt xuống, hỏi một câu theo thông lệ.

Đám người Cơ Lệnh Minh đều đang lắc đầu, bọn họ sớm đã biết được những quy tắc này từ người trong nhà, thậm chí còn biết bốn chỗ này nơi nào là nhẹ nhàng nhất, nơi nào là khổ cực nhất.

Duy nhất, chỉ có một giọng nói không quá êm dịu vang lên trong đám người: “Xin hỏi, chỗ này không phải là Vân La sơn sao?”

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK