Câu chuyện của Hồ Tứ Nương, chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ trong cuộc hành trình này, nhưng lại có ảnh hưởng rất lớn với Trần Bình An.
Từ sau khi rời khỏi Chu Tiên trấn, Trần Bình An vẫn luôn cúi gằm mặt như thể đang lo lắng về điều gì đó, thực ra Chu Cơ vẫn khá vui mừng, nếu như kết cục của Hồ Tứ Nương và Lâm Nguyên Thịnh cũng không tác động được đến hắn, vậy thì Trần Bình An không phải là người thật thà chất phác nữa, mà là vô tâm.
“Xem ngươi có thể nhịn đến lúc nào mới tìm ta!”
Chu Cơ nghĩ thầm.
Một ngày nọ, sau khi Ninh Ngọc Manh tiến vào trạng thái minh tưởng, Trần Bình An đột nhiên chạy đến trước mặt Chu Cơ, lo sợ bất an kêu lên: “Chu Cơ cô cô...”
“Hửm?”
Chu Cơ mở mắt ra khỏi thiền định, bình tĩnh nhìn Trần Bình An.
“Ta, ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo.”
Trần Bình An lắp bắp nói.
“Ồ.”
Giọng điệu của Chu Cơ tuy rằng khá lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại đang nghĩ cuối cùng Trần Bình An cũng đến rồi, suýt chút nữa ta đã muốn chủ động nói cho ngươi biết, chỉ có chân nhân của Tượng Tương cảnh mới có thể coi nhẹ thành kiến người yêu khác đường.
“Chu Cơ cô cô, giữa người và yêu...”
Trần Bình An nhìn Ninh Ngọc Manh một cái, cuối cùng dũng cảm hỏi ra câu đó: “Có phải là không thể lấy nhau không?”
“Tất nhiên là không thể rồi.”
Chu Cơ dội cho Trần Bình An một gáo nước lạnh trước: “Cũng chẳng phải là ngươi không nhìn thấy kết cục của Hồ Tứ Nương, Cửu Nhi vốn còn có một di di, nàng ấy đã là Nguyên Anh cảnh rồi, nhưng chỉ bởi vì sinh ra cảm tình với một tên Nguyên Anh chân nhân của Ngọc Dương tông nên cuối cùng không thể không rời khỏi Vân La sơn.
“À...”
Trần Bình An nghe xong, vẻ mặt quả nhiên cực kỳ mất mát, thậm chí giống như bỗng dưng mờ mịt khi mất đi mục tiêu quan trọng của cuộc đời.
Không chỉ có vậy, Chu Cơ còn tiếp tục nói: “Ngươi có biết tên Nguyên Anh chân nhân của Ngọc Dương tông kia cuối cùng có kết quả gì không?”
“Kết quả gì?”
Trần Bình An chậm chạp hỏi.
“Bởi vì tên chân nhân kia cũng rất kiên trì, không phải là di di của Cửu Nhi thì không lấy.”
Chu Cơ lắc đầu thở dài: “Cuối cùng bị Chấp Pháp đường trưởng lão của Ngọc Dương tông xử trí theo môn quy, ngã xuống thành hồn phi phách tán.
“Chuyện này... nghiêm trọng như thế?”
Bây giờ Trần Bình An đã biết, bởi vì chân nhân của Tượng Tương cảnh rất khan hiếm, Nguyên Anh chân nhân gần như là lực lượng trụ cột tiếp nối của các môn phái, nhưng cho dù là như vậy, môn phái kia cũng vẫn phải xử lý tàn nhẫn.
Ngọc Dương tông là một môn phái điên rồ, thỉnh thoảng cũng sẽ có hai ba đệ tử bình thường, nhưng lại có vẻ không ăn khớp, nếu như là kiểu môn phái như Thượng Thanh thì hẳn là sẽ không xử lý cực đoan như vậy.”
Chu Cơ trong lúc vô tình đã tiết lộ cho Trần Bình An một chút bí mật giữa các môn phái.
Tiếp đó nàng ta lại chuyển hướng, nói đến chuyện chính: “Trần Bình An, thế gian không có thần thông không thể phá nổi, nhân yêu khác đường cũng không phải là không có cách giải quyết, thật ra ta có hai cách.”
“Lại còn có tận hai cách.”
Vẻ mặt Trần Bình An mừng rỡ, lập tức nghiêm túc lắng nghe, sợ là sẽ bỏ sót một từ nào.
“Cách thứ nhất.”
Chu Cơ nhìn Trần Bình An nói: “Đó chính là trở thành Tượng Tương chân nhân, bất cứ quy tắc nào trên thế gian cũng đều được thiết lập cho đối tượng dưới Tượng Tương cảnh, nếu như tên đệ tử kia của Ngọc Dương tông là Tượng Tương cảnh chân nhân thì ta tin rằng Chấp Pháp đường chắc chắn sẽ không dám hỏi đến.”
“Trở thành Tượng Tương chân nhân?”
Trần Bình An còn tưởng rằng nghe nhầm rồi, bản thân chỉ là một người bình thường, khoảng cách với Tượng Tương chân nhân phải đến mười vạn tám ngàn dặm mất.
“Cô cô, có thể cả đời này ta cũng không để trở thành Tượng Tương chân nhân được.”
Trần Bình An vô cùng thất vọng nói.
“Hừ! Không có tiền đồ!”
Trong tai truyền đến một tiếng trào phúng.
Trần Bình An gục đầu xuống, hắn cảm thấy yêu cầu này quá làm khó bản thân.
“Hừ! Không có tiền đồ!”
Lúc này Chu Cơ cũng hừ lạnh một tiếng nói: “Cách thứ hai, đó chính là trốn đi và đừng bao giờ xuất hiện nữa, Hồ Chính Nương vốn là đã che giấu rất tốt, chỉ bởi vì tham dự sinh nhật của trượng phu mà suýt chút bị giết chết, chẳng lẽ ngươi muốn...”
Chu Cơ gần như đã nói ra câu “chẳng lẽ ngươi muốn Cửu Nhi cả đời này phải trốn trong rừng trúc không nhìn thấy mặt trời sao”, sau lại cảm thấy tạm thời không thể chọc thủng tầng giấy cửa sổ này, lúc này mới hung hăng trừng Trần Bình An một cái, rồi lại nhắm mắt lại thiền định.
Nhưng Trần Bình An cảm thấy, cả đời ở trong rừng trúc của Bình An trấn cũng chẳng có gì là không tốt cả, chính hắn và Cửu Nhi đều rất thích hoàn cảnh ở đó.
Hơn nữa, cho dù là không đồng ý thì tại sao Chu Cơ cô cô phải mắng hắn “không có tiền đồ” hai lần chứ?
...
Sau đó, Chu Cơ tiếp tục dẫn Ninh Ngọc Manh và Trần Bình An đi về phía Bắc, ba tháng sau bọn họ đã đến Bình Nguyên quận.
Bình Nguyên quận được xem là Trung Bộ thành quận của châu lục, nơi đây cách Bắc Hải chỉ còn lộ trình ba tháng nữa, nhưng có điều trong ba tháng này, Chu Cơ và Ninh Ngọc Manh đều nhận ra Trần Bình An mơ hồ có vẻ như muốn tiến vào Trúc Nguyên cảnh.
Điều này không chỉ có Ninh Ngọc Manh vô cùng ngạc nhiên mà ngay cả Chu Cơ cũng không thể giải thích hợp lý được.
“Chẳng lẽ là bởi vì Cửu Nhi ngày nào cũng cho Trần Bình An ăn những dược hoàn kia cho nên mới đẩy nó vào Trúc Nguyên nhất trùng?”
Chu Cơ nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một khả năng này.
Bởi vì Trần Bình An vẫn còn chưa tích cốc cho nên trong quá trình đi đường, Ninh Ngọc Manh vẫn lo lắng Trần Bình An sẽ bị đói, vì vậy thường cho hắn uống một số dược hoàn lót dạ.
Những số dược hoàn này đều là Ninh Bá Quân đưa cho khuê nữ để chữa lành vết thương hoặc là củng cố việc tu luyện cảnh giới, kết quả Ninh Ngọc Manh đều đưa hết tất cả cho Trần Bình An ăn.
“Nhưng số dược hoàn đó đối với người bình thường mà nói, nhiều nhất cũng chỉ có thể có tác dụng làm cho cơ thể cường tráng, kéo dài tuổi thọ thôi.”
Chu Cơ vẫn không hiểu rõ, không có đạo pháp tu luyện thích hợp, cưỡng ép đẩy người bình thường thăng cấp lên thẳng Trúc Nguyên nhất trùng cảnh, Chu Cơ cảm thấy bản thân không làm được.
Nhưng không có quá nhiều thời gian cho Chu Cơ suy nghĩ, bởi vì lúc ở Bình Nguyên quận, Chu Cơ đã nhận được một tin tức.
Tông chủ Ninh Bá Quân của Thiên Hồ nhất tộc ở Vân La sơn trong quá trình thống nhất Yêu tộc đã gặp phải trở ngại, mấy ngày trước đã đánh chết một vị Tượng Tương chân nhân của bộ tộc Quỳ Ngưu ở Thanh Khâu sơn.
Thanh Khâu sơn có tổng cộng hai vị Tượng Tương chân nhân, là mối quan hệ phụ tử, người bị Ninh Bá Quân đánh chết kia là nhi tử, lão tử đang bế quan nghe thấy nhi tử bị giết thì lập tức xuất sơn tìm Ninh Bá Quân liều mạng.
Không chỉ có vậy, vị Tượng Tương chân nhân của Thanh Khâu sơn kia cũng biết Ninh Bá Quân có một nữ nhi, nên đã phát động tất cả quan hệ nhất định phải tìm được nàng ta.
Ngươi đã giết nhi tử của ta, cho dù ta không có cách nào giết ngươi nhưng nhất định phải giết chết nữ nhi của ngươi để trút giận.
Chu Cơ biết việc thống nhất Yêu tộc này chắc chắn là rất mạo hiểm, nhưng không ngờ lại có thể náo động đến mức đánh chết Tượng Tương chân nhân, nhưng nói theo cách khác, nếu đã đi đến mức độ này, một khi giải quyết được chuyện này thì Yêu tộc tan rã về cơ bản đã có thể thống nhất.
Bây giờ chính là thời điểm quan trọng nhất!
“Lão Ngưu kia đang tìm Cửu Nhi khắp nơi, chúng ta không thể cứ tùy ý đi lại nữa, với tài trí mưu lược của tông chủ chắc chắn cũng sẽ không để cho lão Ngưu này sống quá lâu đâu.”
Chu Cơ tính toán một chút, dứt khoát quyết định ở lại một ngọn núi sâu gần đó trong một tháng.
Ngọc núi này có tên là “Khê Phong sơn”, cổ thụ cao vót che bóng bầu trời, dãy núi kéo dài hùng hậu như một con rết màu đen khổng lồ, bất cứ chỗ nào ngươi chạm vào, nham thạch giao thoa đứt gãy, nước suối khô cạn.
“Đây là hung sơn.”
Trước khi tiến vào núi, Chu Cơ thầm nói trong lòng.
…