"Cửu Nhi, sao lại nói chuyện của nương thân con với Trần Bình An?"
Sau khi bóng dáng của Trần Bình An biến mất, Chu Cơ nhìn chiếc trâm cài trong tay Điềm Cửu Nhi, khẽ giọng hỏi.
"Chu di."
Điềm Cửu Nhi không trả lời ngay lập tức, trái lại lấy chiếc kẹp tóc trên đầu xuống, nhìn chằm chằm hồi lâu, nói: "Cái này là Bình An ca ca tặng cho ta, huynh ấy chẳng có tiền gì, cũng không biết là mua thế nào."
Chu Cơ không nói chuyện, nàng ta là tu sĩ Nguyên Anh, đương nhiên biết đây là "phí nhuận bút" mà Trần Bình An giúp người ta viết câu đối, hắn không nỡ mua sách cho bản thân, nhưng lại mua một cái kẹp tóc tặng cho Điềm Cửu Nhi.
"Hôm nay tâm trạng của Cửu Nhi có chút không ổn định, không biết liệu có phải do chiếc kẹp tóc này hay không."
Trong lòng Chu Cơ thầm nghĩ.
"Còn có…"
Điềm Cửu Nhi dừng lại một lát, lại tiếp tục hỏi: "Bình An ca ca, huynh ấy có từng nghi ngờ chúng ta không?"
Chu Cơ không ngờ Điềm Cửu Nhi sẽ hỏi câu này, nàng ta nghĩ một chút rồi nói: "Cho dù Trần Bình An có trung thực hơn nữa, nếu như xuất hiện quá nhiều chuyện không phù hợp với nhận thức của cậu ta thì chắc hẳn cũng sẽ suy nghĩ đi."
"Nhưng mà, trước giờ Bình An ca ca chưa từng hỏi gì cả."
Giọng nói Điềm Cửu Nhi nghi hoặc nhưng lại bình tĩnh: "Từ trước tới giờ huynh ấy chưa từng hỏi tại sao chúng ta không ăn cơm, tại sao trong nhà không có giường, tại sao sau khi bôi thuốc lên vết thương, vết thương sẽ lành ngay lập tức… Còn có, huynh ấy chưa từng hỏi chúng ta tới từ đâu!"
Tất nhiên là Chu Cơ cũng biết, trên người mình và Điềm Cửu Nhi có rất nhiều chỗ kỳ lạ, những điều này ở trong thế giới tục thế đều không cách nào giải thích được, về việc tại sao trước giờ Trần Bình An không có hỏi thì nàng ta cũng không rõ lắm.
"Có lẽ."
Chu Cơ thầm nghĩ một lát: "Có lẽ cậu ta là kiểu người sẽ không ép buộc bạn bè nói ra bí mật của bản thân."
"Nhưng mà, giữa bạn bè với nhau không phải nên thẳng thắn sao?"
Điềm Cửu Nhi hỏi ngược lại: "Bình An ca ca tín nhiệm ta, chuyện gì huynh ấy cũng nói với ta, nói chuyện lão phu tử nhặt huynh ấy về nhà, Ngũ thẩm ở nhà bên, cụ bà bán diều giấy, sau này huynh ấy muốn làm một tiên sinh dạy học… nhưng mà, ta vẫn luôn che giấu thân phận của mình, đến bây giờ Bình An ca ca còn chưa biết tên thật của ta."
Chu Cơ nhìn góc nghiêng không nhiễm bụi trần của Điềm Cửu Nhi, lúc này mới phát giác Cửu Nhi đã không còn là trẻ con nữa, bất tri bất giác nàng ta đã có chủ kiến và suy nghĩ của chính mình rồi.
"Cửu Nhi, con muốn làm thế nào?"
Chu Cơ yên tĩnh hỏi.
"Ngày mai ta muốn nói cho Bình An ca ca biết, thực ra ta là một con hồ yêu đến từ Vân La sơn."
Điềm Cửu Nhi nắm chặt chiếc kẹp tóc mà Trần Bình An tặng, kiên định nói: "Cha ta là Ninh Bá Quân, nương ta là Đậu Y Phòng, ta là…"
"Con đã nghĩ kỹ chưa?"
Chu Cơ lên tiếng ngắt lời: "Người đời có thành kiến với chúng ta nhiều như thế nào, ngộ nhỡ sau khi cậu ta biết chúng ta là yêu quái, không dám tiếp tục gặp gỡ con nữa, vậy thì con sẽ mãi mãi mất đi người bạn này."
"Sẽ không đâu!"
Điềm Cửu Nhi không chút do dự nói: "Bình An ca ca sẽ không rời xa ta đâu!"
"Xem ra tín nhiệm Cửu Nhi dành cho Trần Bình An đã vượt qua dự liệu của ta rồi."
Chu Cơ thầm nghĩ.
Điềm Cửu Nhi sít sao kéo căng khuôn mặt nhỏ, bày ra dáng vẻ không hề nhượng bộ.
"Vậy ngày mai con nói với cậu ta đi, ta cũng muốn xem xem sau khi Trần Bình An biết được tất cả chân tướng thì sẽ phản ứng thế nào."
Cuối cùng, Chu Cơ không phản đối nữa, vẫn giao quyền quyết định cho Điềm Cửu Nhi.
Kết quả xấu nhất chẳng qua cũng chỉ là rời khỏi rừng trúc này mà thôi.
Chỉ là trước khi quay về phòng, Chu Cơ lại khuyên bảo: "Cửu Nhi, con và Trần Bình An không phải người cùng một thế giới, sớm muộn gì con cũng phải trở về."
Điềm Cửu Nhi không lên tiếng, xoay người nhìn về con đường Trần Bình An thường đi qua, trong lòng thầm nghĩ:
"Cho dù thế nào, Bình An ca ca cũng phải biết tên của ta chứ."
···
Ngày hôm sau, Bình An trấn có một hộ gia đình kết hôn, bởi vì Trần Bình An viết chữ khá ngay ngắn, cho nên bị lôi qua đó làm một người "ghi chép", chuyên ghi lại những phần tiền mà bằng hữu thân thiết đi lễ.
Đợi đến lúc làm xong hết thảy thì đã là đêm hôm khuya khoắt rồi, thân thể Trần Bình An cũng có hơi mệt mỏi, nhưng mà hắn vẫn không trì hoãn phút nào lập tức đi tới rừng trúc, bởi vì đã hứa hôm nay phải gặp Điềm Cửu Nhi.
Men theo con đường nhỏ quen thuộc chạy tới bên ngoài nhà trúc, Điềm Cửu Nhi đã đứng đợi ở cửa từ sớm rồi, nàng ta yên tĩnh ngồi trên hòn đá, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc mang theo chút âu sầu.
Trần Bình An cho rằng Điềm Cửu Nhi đợi lâu quá nên không vui, vừa thở hổn hển vừa vội vã xin lỗi cuống quýt: "Xin, xin lỗi, hôm nay ta có chút việc, cho nên mới tới muộn."
Điềm Cửu Nhi đưa mắt qua, trời vừa đổ tuyết xong, vì Trần Bình An chạy nên đầu đổ đầy mồ hôi, nhìn thấy hắn vì gặp mình mà trong lòng gấp gáp biết bao.
"Bình An ca ca, không sao đâu."
Điềm Cửu Nhi khẽ nói: "Ta cũng không đi đâu cả, nếu như huynh không tới, ta cũng sẽ luôn chờ đợi."
"Ta…"
Nghe thấy lời này, Trần Bình An cảm thấy hình như có thứ gì đó chặn ở cuống họng, hắn muốn đáp lại nhưng không biết phải biểu đạt thế nào, cuối cùng đành đỏ mặt cúi thấp đầu.
Trong rừng trúc rộng lớn, trái tim của thiếu niên đang đập loạn nhịp "thình thịch thình thịch".
Cũng không biết đôi bên im lặng trong bao lâu, đột nhiên Điềm Cửu Nhi lên tiếng nói: "Bình An ca ca."
"...Ừm?"
Trần Bình An ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện vẻ mặt của Điềm Cửu Nhi có phần trang nghiêm, đây là lần đầu tiên hắn thấy biểu cảm này xuất hiện trên mặt của nàng ta.
"Ta muốn kể cho huynh nghe một câu chuyện."
Điềm Cửu Nhi vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Câu chuyện này rất dài, huynh qua đây ngồi, ta chậm rãi kể cho huynh nghe."
"Ồ."
Trần Bình An nghe lời qua đó ngồi, hắn không biết Điềm Cửu Nhi muốn kể chuyện gì, chỉ là vì sao trong lòng hắn lại có phần bất an?
Nhưng mà đợi rất lâu, Điềm Cửu Nhi vẫn không mở miệng, Trần Bình An nghi hoặc nhìn sang, không nghĩ tới Điềm Cửu Nhi cũng đang cau mày, hình như đang nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu.
Có điều Trần Bình An rất nhẫn nại, hai tay hắn đặt trên đầu gối, cơ thể ngồi thẳng, cẩn thận ngồi chờ.
Lại qua một lát nữa, khi ánh trăng ẩn vào trong áng mây, khi tất cả các hộ trong Bình An trấn đều đã tắt đèn, cuối cùng Điềm Cửu Nhi cũng mở miệng: "Bình An ca ca, huynh biết không, ngoài thế giới huynh đang sống hiện tại thì còn có một thế giới khác nữa."
"Một thế giới khác?"
Trần Bình An sững sờ, hắn chỉ từng nghe nói trong Phật giáo có "nghìn thế giới lớn" và "nghìn thế giới nhỏ", không biết ý của Điềm Cửu Nhi có phải chỉ cái này không.
"Chính là, chính là…"
Điềm Cửu Nhi cũng đang suy nghĩ làm thế nào để nói hết lời trong lòng mình ra, nhưng Trần Bình An lại có thể nghe hiểu được tuần tự từng khúc.
"Chính là ở trong thế giới của Bình An ca ca, mọi người có thể phân thành các thân phận như người đọc sách, thương nhân, hay thợ săn, nhưng ở trong thế giới khác thì sẽ biến thành Huyền môn, Ma tông và..."
Giọng nói của Điềm Cửu Nhi bỗng nhỏ hơn một chút, nhưng mà vẫn nói ra: "Và cả Yêu tộc."
Đây là lần đầu tiên Trần Bình An nghe thấy những thứ này, trên sách thánh hiền căn bản không có nói những điều này a.
"Vậy, Huyền, Huyền môn và Ma…"
Trần Bình An không nhớ những thuật ngữ không thuận miệng này, chỉ có thể nói chung chung: "Bọn họ làm gì thế?"
"Bọn họ có một số người tu luyện một vài đạo pháp khó biết khó hiểu, sau đó mượn linh cơ giữa thiên địa, nắm chắc các uy năng thần thông quảng đại; có một số người bởi vì quan hệ huyết mạch mà theo sự tăng cao của tu vi, dần dần cũng sẽ lĩnh ngộ một vài thần thông, có điều trăm sông đổ về một biển, cuối cùng vẫn phân thành Trúc Nguyên, Huyền Quang, Hoá Đan, Nguyên Anh, Tượng Tương, ứng với năm cảnh giới."
Điềm Cửu Nhi không định che giấu, chuẩn bị triệt để bày thế giới kia ra trước mặt Trần Bình An.
Nhưng mà Trần Bình An càng nghe càng mơ hồ: "Trúc Nguyên, Huyền Quang, Hoá Đan, Nguyên Anh, Tượng Tương" lại là cái gì?
Có điều kế tiếp, Điềm Cửu Nhi lại nói cho hắn biết một tin tức long trời.
"Bình An ca ca."
Ánh mắt Điểm Cửu Nhi trong trẻo lại chân thành, ngẫu nhiên xuất hiện một tia do dự, sau khi nàng ta hít một hơi thật sâu, trở nên cực kỳ kiên quyết: "Thực ra cha của ta là tông chủ Thiên Hồ nhất tộc trên Vân La sơn, ta cũng là Thiên Hồ trên Vân La sơn, ta là Trúc Nguyên cảnh, Chu di là Nguyên Anh cảnh…"
"Đùng đoàng!"
Điềm Cửu Nhi vừa nói tới đây, bầu trời nơi rừng trúc đột nhiên xuất hiện một tiếng vang cực lớn, nhưng đây không phải là tiếng sấm, mà giống như tiếng gầm của thứ vật khổng lồ gì hơn, tiếp đó có một chùm sáng màu tím chói lọi đâm xuống mặt đất.
Âm thanh to lớn, nếu như thực sự bị đụng trúng thì e rằng không chỉ ngôi nhà trúc này mà ngay cả Bình An trấn cũng lõm thành cái hố.
Vào lúc Trần Bình An và Điềm Cửu Nhi còn đang khiếp sợ, trong nhà trúc cũng có một đạo ánh sáng vọt lên trời.
Nhưng mà hồi lâu sau, đạo ánh sáng này từ từ rơi xuống, bên trong vậy mà lại xuất hiện bóng dáng của Chu Cơ, nàng ta chán nản lại khiếp sợ nói: "Đây là, rồng ở Tượng Tương cảnh!"
···