Phó Cửu Thương cứ như vậy mà lừa Trần Bình An, sau đó không chịu trách nhiệm phủi mông trốn đi rồi, chỉ dặn dò một tiếng:
Chuyện lão tổ ta tỉnh dậy, ngươi cũng không cần phải nói với tiểu hồ ly, miễn cho nàng ta một mực căng thẳng cứ cho rằng ta đang theo dõi nàng ta.
Còn về vật ở trên người nàng ta kia, sau khi tới Long cung ta sẽ trả lại!
Đây là lần đầu tiên Trần Bình An và Phó Cửu Thương giao lưu, hoặc là nói đây là lần đầu tiên Trần Bình An làm quen với Phó Cửu Thương, kỳ thực cả quãng đường Phó Cửu Thương đã quan sát Trần Bình An rất lâu rồi.
Bằng không sao Trần Bình An có thể đột nhiên trở thành Trúc Nguyên cảnh.
Một tháng nữa lại trôi qua, Chu Cơ dẫn Trần Bình An và Ninh Ngọc Manh ra khỏi Bình Nguyên quận, đi đến Thiên Thủy quận.
Thiên Thủy quận là thành quận tiếp giáp với Bắc Hải, nó được hợp thành bởi rất nhiều đảo nhỏ độc lập, cư dân trên đảo cũng chủ yếu sống bằng nghề đánh bắt cá, nơi này trời cao mây thưa, ngay cả trong gió cũng mang theo vị mặn, làm người ta thấy vui vẻ thoải mái.
Trần Bình An là một thiếu niên sinh ra và lớn lên ở biên cương trong nội địa, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn nhìn thấy biển khơi sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, trong hai tháng đi bộ qua Thiên Thủy quận, thực sự biết thêm không ít kiến thức.
Ví dụ như thời điểm ở Bình Nguyên quận, Trần Bình An phát hiện người ở nơi đó sẽ thờ cúng đủ loại thần tiên, nhưng ở Thiên Thủy quận mọi người chỉ cùng thờ cúng thần tiên ma quỷ ở trong nước.
Hơn nữa điều thú vị là mỗi một hòn đảo lại thờ cúng các vị thần tiên khác nhau, ngươi thờ cúng Long Vương vậy thì ta thờ cúng Ma Tổ, ngươi thờ cúng Ma Tổ vậy ta cúng bái Giao Xà...
Thậm chí, mỗi một đối tượng thờ cúng đều sẽ lưu truyền một câu chuyện mà ai cũng thích, Trần Bình An và Điềm Cửu Nhi suốt đường đi đều nghe rất say sưa.
Có điều Chu Cơ khịt mũi coi thường, lấy tu vi của nàng ta thì đương nhiên nhìn ra được chỉ là một vài tiểu yêu quái Trúc Nguyên cảnh hoặc Huyền Quang cảnh giở trò mà thôi.
Một ngày này, Trần Bình An đến một nơi gọi là "đảo Nguyệt Nhi".
So sánh với những hòn đảo khác mà nói thì diện tích đảo Nguyệt Nhi khá lớn, hộ gia đình ở trên đảo cũng rất nhiều, hơn nữa thời điểm đám người Trần Bình An đến, hình như nơi này đang tổ chức hoạt động gì đó, người người nhà nhà đều cầm lễ vật đi lại ở trên đường.
"Đây là đang làm gì thế?"
Ninh Ngọc Manh cảm thấy rất kỳ quái.
Chu Cơ phóng thần thức khẽ cảm ứng một chút ra, nàng ta lập tức hiểu rõ, nói: "Hình như bọn họ đều đang tặng đồ cho một người, cảm tạ sự cống hiến của nàng ta cho đảo Nguyệt Nhi."
"Vậy ta đoán chắc là đại phu nhỉ."
Ninh Ngọc Manh ngây thơ nói: "Cũng chỉ có đại phu chăm sóc người bị thương mới có thể có được vinh dự như thế này."
"Cũng có thể là tiên sinh mà."Trần Bình An nhớ tới lão phu tử của Bình An trấn, tranh luận nói: "Lão tiên sinh dạy học dưỡng người cũng có thể có được sự kính yêu của tất cả mọi người."
"Đều không phải."
Sau khi thần thức của Chu Cơ thăm dò xong, nhận thấy trên đảo Nguyệt Nhi không hề có dị thường gì cả, lúc này mới hơi mỉm cười nói: "Nếu như các ngươi cảm thấy tò mò, thì chúng ta có thể đi xem xem, cũng vừa vặn tìm một chỗ để đêm nay dừng chân nghỉ lại."
"Được~"
Ninh Ngọc Manh vui vẻ hô to một tiếng, lập tức kéo Trần Bình An chạy theo dòng người, kết quả là đi tới một cổng viện lạc cực kỳ bình thường.
Bên trong viện lạc, có một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, làn da bị phơi nắng có hơi đen nhưng trông có vẻ sạch sẽ nhanh nhẹn.
Mỗi lúc có người đặt lễ vật xuống, người phụ nữ sẽ đứng lên đùn đẩy một hồi, nhưng mà người tặng đồ quả thực là quá nhiệt tình, rất nhiều người đều bỏ lễ vật xuống đi luôn, hoặc là dứt khoát đứng trong viện tử cười ha ha tán gẫu với người phụ nữ.
Nụ cười trên mặt mọi người hiền hậu chất phác, điều này khiến cho Trần Bình An không khỏi nhớ tới các hương thân của Bình An trấn.
Dần dần từ trong cuộc trò chuyện của mọi người, Trần Bình An và Ninh Ngọc Manh cũng biết được ngọn nguồn của hết thảy mọi chuyện.
Hoá ra người phụ nữ này tên là Kỷ Minh Tú, từ khi còn rất nhỏ phụ mẫu đã gặp sự cố trong một lần ra biển, có điều tính cách của nàng ta kiên cường mà cởi mở, lại cộng thêm sự chăm sóc của các hương thân trên đảo Nguyệt Nhi nên vẫn thuận lợi trưởng thành.
Nhưng vào năm nàng ta mười tám tuổi, nước biển xung quanh đảo Nguyệt Nhi đột nhiên dâng cao bất thường, thủy triều như sấm lớn tựa thiên quân vạn mã cuồn cuộn kéo tới, từng đợt sóng nối tiếp nhau vỗ vào ven bờ, thoạt nhìn như muốn nhấn chìm đảo Nguyệt Nhi.
Khi ấy cho dù có cúng bái miếu thờ nào trên đảo cũng không hề có tác dụng.
Sau cùng có một thư sinh qua đây nói: "Đây là yêu quái đang quấy phá, bắt buộc phải đẩy khuê nữ Kỷ gia không cha không mẹ kia xuống biển, như vậy mới có thể giữ được bình an."
Nhưng mà không có ai bằng lòng làm việc như thế này, các gia đình trên đảo thà nhà tan người mất cũng không muốn đẩy Kỷ Minh Tú ra cúng tế.
Sau đó Kỷ Minh Tú không biết từ đâu biết được lời đồn này, nàng ta chủ động nhảy vào trong biển, người trên đảo mò ba ngày ba đêm cũng không tìm được.
Có điều nói ra cũng lạ từ sau lúc ấy đảo Nguyệt Nhi mưa thuận gió hoà, thậm chí ngư dân ra biển gặp phải tai nạn trên biển cũng đều có thể gặp dữ hoá lành một cách khó hiểu.
Đây là năm thứ năm Kỷ Minh Tú nhảy xuống biển, không ai ngờ được nàng ta vậy mà lại bình yên vô sự quay trở về, nàng ta còn nói năm ấy sau khi nhảy xuống biển may mắn được một người cứu giúp, về sau người đó cũng trở thành trượng phu của mình.
Gần đây công việc của trượng phu khá bộn bề, nàng ta muốn về lại quê nhà xem xem.
Trần Bình An và Ninh Ngọc Manh đều cảm thấy đây là một câu chuyện ngoắt ngoéo uyển chuyển, nhất là Trần Bình An đứa trẻ cũng ăn cơm trăm nhà mà lớn lên hắn lại càng cảm động lây.
Chỉ có Chu Cơ liếc nhìn Kỷ Minh Tú vài cái, cười lạnh không nói gì.
"Tú Nhi à."
Lúc này một lão đầu mái tóc bạc phơ đi qua đây, ông ta đại khái giống như nhân vật thôn trưởng ở trên đảo.
Lão đầu chống quải trượng, run lẩy bẩy nói: "Nếu ngươi đã quay về thăm viếng người thân thì cũng nên mang cả trượng phu cùng trở về chứ, chúng ta đều muốn gặp hắn."
"Tam gia gia."
Kỷ Minh Tú vừa cười vừa nói: "Dạo gần đây công việc của hắn khá nhiều, đợi tới khi có thời gian rảnh ta sẽ mang hắn trở về."
"Vậy… hắn làm công việc gì thế?"
Lão đầu lại hỏi, ông ta lo lắng Kỷ Minh Tú bị người ta lừa, vậy nên muốn hỏi rõ ràng một chút.
"Hắn à…"
Kỷ Minh Tú chau mày suy nghĩ, trả lời nói: "Hắn làm việc ở trong cung!"
"Làm việc trong cung?"
Mọi người nghe xong đều kinh ngạc, chẳng lẽ là thị vệ làm việc ở trong cung?
"Ờm… cũng gần như thế đấy…"
Kỷ Minh Tú mập mờ lừa gạt cho qua chuyện này, sau đó nàng ta lại hỏi tình hình gần đây của hàng xóm chung quanh, đánh lạc hướng cái chủ đề này.
···
Cư dân trên đảo Nguyệt Nhi nhiệt tình mà ấm áp, đến buổi tối sau khi bọn họ nghe nói Trần Bình An là người nơi khác đặc biệt nhường một căn phòng phong cảnh đẹp nhất ra.
Màn đêm buông xuống, Trần Bình An và Ninh Ngọc Manh ngồi bên cửa sổ, cùng ngắm nhìn biển lớn yên ả.
Trên mặt biển xanh tăm tối, ánh trăng sáng trong chiếu xuống một tầng ánh bạc phát sáng lấp lánh, gió khẽ lướt qua nhè nhẹ, ánh sao nhỏ bé như được cắt nhỏ, lay động một tầng gợn sóng lăn tăn.
Thiếu niên thiếu nữ đều không nhịn được đắm chìm vào trong đó, bỗng nhiên Ninh Ngọc Manh dường như bị thứ gì đó thu hút sự chú ý, nàng ta chỉ về phía trước hỏi: "Bình An ca ca, huynh xem đó là cái gì?"
Trần Bình An thuận thế nhìn qua bên đó, chỉ thấy rất xa rất xa trên mặt biển phẳng lặng có một gợn trắng liên tục xô về đây.
"Là… sóng sao?"
Trần Bình An nhìn tỉ mỉ hồi lâu, lúc này mới không chắc chắn hỏi.
"Là sóng!"
Chu Cơ ở phía sau đưa ra một đáp án khẳng định, nàng ta có lòng bổ sung thêm một câu: "Sóng lớn!"
···