"Ta…"
Nghe thấy Chu Cơ bảo mình đi theo rời khỏi Bình An trấn, Trần Bình An cũng không biết nên nói gì mới tốt, từ đêm qua đến bây giờ, hắn vẫn luôn dùng góc nhìn của "người ngoài cuộc" để nhìn nhận cái thế giới kia, nhưng hắn chưa từng muốn tham dự vào cái thế giới đó.
Bản thân hắn chỉ muốn yên tĩnh ở bên cạnh Cửu Nhi, sau đó kế thừa nghiệp dạy của lão phu tử, trở thành một vị tiên sinh dạy học là được rồi.
Điềm Cửu Nhi chắc chắn chính là người hiểu rõ Trần Bình An nhất, nàng ta săn sóc khuyên giải: "Chúng ta cùng nhau đi tới Bắc Hải trước, đợi sau khi tới Bắc Hải rồi, gọi tỉnh Phó chân nhân từ trong cơ thể huynh ra, lấy đồ của Chu di về nữa, sau đó chúng ta lập tức trở về Bình An trấn, từ đây sinh hoạt ở trong rừng trúc không bao giờ chia xa nữa."
Chu Cơ ở bên cạnh mấp máy khoé miệng, thời điểm Điềm Cửu Nhi nói tới "Chúng ta cùng nhau trở về Bình An trấn, từ đây sinh hoạt ở trong rừng trúc không bao giờ chia xa nữa", vốn dĩ Chu Cơ muốn cắt ngang nói chút gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Người khi niên thiếu đều thích mơ mộng, mình vì cớ gì lại tàn nhẫn mà phá vỡ nó chứ, chí ít ở trong mộng, bọn chúng vẫn vui vẻ.
Trần Bình An một mực không lên tiếng, qua một lúc sau mới ngẩng đầu lên hỏi: "Bắc Hải cách Bình An trấn bao xa?"
"Cả đi và về đại khái cần khoảng một năm."
Chu Cơ sớm đã tính toán thời gian rồi, đồng thời còn nhắc nhở nói: "Ngươi cũng cần chuẩn bị sớm, hai ngày tới chúng ta sẽ phải xuất phát rồi."
Trần Bình An lại rơi vào trầm mặc, thực ra hắn chẳng muốn rời khỏi Bình An trấn chút nào, nhưng nếu không rời khỏi thì bản thân phải tách rời với Cửu Nhi, hơn nữa trên người Chu Cơ cô cô cũng sẽ vĩnh viễn thiếu một thứ đồ.
Còn về con rồng thật trong cơ thể kia, bởi vì hiện tại không có quá nhiều dị thường nên Trần Bình An vẫn cảm thấy dường như không có ảnh hưởng gì cả.
Trần Bình An cứ ngồi như thế, Điềm Cửu Nhi cũng ở bên cạnh như vậy, từ buổi trưa cho tới tận khi mặt trời lặn, khi ánh trăng như dòng nước yên tĩnh nhô lên trên đỉnh rừng trúc, bụng Trần Bình An bắt đầu kêu "ọc ọc ọc".
Hiện tại hắn chỉ là một phàm nhân, cả ngày không ăn cơm tất nhiên sẽ đói bụng.
"Ai ya! Ta quên mất…"
Điềm Cửu Nhi lè lưỡi, lấy một bình dược từ trong ngực, đổ ra một viên dược hoàn đưa qua: "Bình An ca ca, huynh uống một viên đi."
"Ò."
Trần Bình An nhận lấy, cũng không nhìn kỹ đã nuốt vào trong bụng rồi, hắn biết Cửu Nhi vĩnh viễn sẽ không hại bản thân.
Sau khi nuốt dược hoàn vào bụng, Trần Bình An cảm thấy nó vừa vào miệng đã tan ra, sau đó biến thành một luồng nước ấm xuôi theo bụng dưới đi một mạch tới vị trí đan điền, trong bụng lập tức xuất hiện cảm giác no bụng, hơn nữa cả người cũng có khí lực dùng không hết, ngay cả đầu óc hình như cũng càng tỉnh táo hơn.
"Ợ~"
Sau cùng, Trần Bình An không nhịn được ợ một cái, ngại ngùng nói: "Cửu Nhi, ta no rồi."
"No rồi thì tốt~"
Điềm Cửu Nhi cười cong đôi mắt, nàng ta thích nhìn dáng vẻ Bình An ca ca ăn no uống đủ, thậm chí ở nơi sâu nhất trong lòng còn có một suy nghĩ muốn chăm sóc hắn mãi mãi.
Trong đêm khuya tăm tối, sao trời thưa thớt nhiều không đếm xuể, Trần Bình An ngẩng đầu ngắm một lúc, chậm rì rì nói: "Cửu Nhi, thời điểm mỗi đêm ngắm sao trời ta đều sẽ cảm thấy bản thân rất nhỏ bé, những chuyện nhìn thấy và nghe được từ đêm qua tới giờ cũng làm cho ta có cảm giác giống như vậy."
"Có lúc ta cũng cảm thấy như thế."
Điềm Cửu Nhi bên cạnh Trần Bình An cùng nhau ngẩng đầu ngắm bầu trời, ngắm ánh trăng qua lại như thoi đưa trong áng mây, ngắm vì sao lấp lánh xinh đẹp, nàng ta mềm giọng nói: "Đợi sau khi chúng ta từ Bắc Hải trở về, mỗi ngày đều sẽ ngắm sao như thế này, Bình An ca ca, có được không?"
"Được~"
Tuy rằng Trần Bình An vẫn chưa hiểu yêu là gì, nhưng hắn đã rất thích cuộc sống như thế này rồi.
···
Trần Bình An cứ như vậy cùng Điềm Cửu Nhi ngồi suốt một đêm, nhưng mà trong lòng cũng đã đưa ra quyết định rồi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Trần Bình An quay về Bình An trấn, chăm chỉ dọn dẹp viện tử, kỳ thực cũng không có quá nhiều đồ cần thu xếp, chủ yếu chính là những cuốn sách lão phu tử để lại.
Sau đó, hắn lại đến nhà Ngũ thẩm cách vách, không lâu sau, trong viện tử truyền tới giọng nói gần như thét ra của Ngũ thẩm: "Cái gì? Ngươi muốn rời khỏi Bình An trấn?"
Ngũ thẩm vẫn còn cho rằng bản thân mình nghe nhầm rồi, vừa qua tết Trần Bình An đã tới trước mặt mình chào tạm biệt, bày tỏ phải rời khỏi Bình An trấn một đoạn thời gian.
"Ngươi rời khỏi Bình An trấn thì chuẩn bị đi đâu?"
Ngũ thẩm lo lắng hỏi.
Trần Bình An chỉ cúi đầu, không nói lời nào, hắn đã đồng ý với Chu Cơ và Cửu Nhi không thể nói với bất kỳ ai về hành tung của bọn họ, nhưng bản thân mình lại không biết nói dối, cho nên chỉ có thể dùng sự im lặng để ứng đối.
Có điều bộ dạng "khó đoán" này của Trần Bình An lại khiến cho Ngũ thẩm càng không yên lòng, sau cùng bà ta gọi cả trấn trưởng của Bình An trấn tới cùng mình khuyên bảo.
Trấn trưởng là một lão đầu mặt mày hiền hậu, râu tóc bạc phơ, sau khi ông ta tới nhìn Trần Bình An vài lần, hỏi: "Bình An, ngươi muốn rời khỏi Bình An trấn?"
Trần Bình An gật gật đầu.
Lão trấn trưởng lại hỏi: "Khi nào thì đi?"
Trần Bình An suy nghĩ một chút, trả lời: "Có lẽ là ngày mai hoặc ngày kia."
"Chuyện gì mà lại gấp gáp như vậy?"
Ngũ thẩm lẩm bẩm làu bàu nói chen vào một câu, lão trấn trưởng không vừa lòng nhìn Ngũ thẩm một cái, sau đó lại hỏi lần nữa: "Bình An, ta cũng không hỏi ngươi đi nơi nào, cũng không hỏi ngươi muốn đi làm gì, bởi vì ngươi đã mười sáu tuổi, đã là người lớn rồi. Lão đầu tử chỉ muốn hỏi một chút, có phải ngươi nhất định phải đi không?"
"Phải!"
Trần Bình An không hề do dự, hắn đã quyết định xong.
"Vậy thì đi đi!"
Trấn trưởng vậy mà lại nói: "Ngươi đọc nhiều sách như thế lại là lão phu tử dạy dỗ trưởng thành, vậy nên chúng ta đều biết tâm tính của ngươi. Bình An, có lẽ hiền lành thật thà sẽ phải chịu thiệt thòi nhất thời, nhưng sẽ không chịu thiệt thòi suốt đời, bất luận sau này ngươi ở đâu đi chăng nữa cũng nhất định phải gìn giữ tính cách hiện tại."
"Lão trấn trưởng…"
Ngũ thẩm ngây người, bản thân gọi ông ta qua đây là để khuyên nhủ, sao nghe ý tứ này giống như là biến thành cổ vũ rồi.
"Ngươi hiểu cái gì, thiếu niên thì nên có kiên trì của bản thân."
Lão trấn trưởng khoát khoát tay nói với Ngũ thẩm: "Giống như nhi tử Hổ Đầu của ngươi, ngươi hy vọng hắn ở lại Bình An trấn làm một thợ mộc nhưng hắn lại muốn tới tửu quán trong Thanh Hà thành làm tiểu nhị, vậy thì đừng ngăn cản hắn, sau nguyên tiêu cứ để Hổ Đầu tới tửu quán đi, ta cũng sẽ đánh tiếng với ông chủ bên đó."
Lão trấn trưởng đức cao vọng trọng rất có uy tín, Ngũ thẩm cũng không dám phản bác, nhưng bà ta nghĩ Hổ Đầu và Trần Bình An đều sắp phải rời xa mình, trong lòng chua xót, nước mắt cứ thế chảy xuống.
"Đàn bà đã lập gia đình thường thích giữ con cái bên người mình…"
Lão trấn trưởng lắc đầu, chống gậy rời đi.
Ngũ thẩm vừa khóc, vành mắt Trần Bình An cũng đỏ lên, hắn ngồi xổm bên cạnh Ngũ thẩm ngập ngừng nói: "Ngũ, ngũ thẩm, thẩm đừng khóc nữa, một năm sau là ta trở về rồi, đến lúc đó sẽ không bao giờ rời đi nữa."
"Không sao, kỳ thực lão trấn trưởng nói rất đúng."
Ngũ thẩm điều chỉnh cảm xúc xong, lau nước mắt nói: "Ngươi và Hổ Đầu có thể có suy nghĩ riêng của bản thân, chúng ta nên vui mừng mới phải, tối nay gọi cả Ngũ thúc của ngươi và Hổ Đầu trở về, người một nhà chúng ta ăn một bữa cơm tối, Ngũ thẩm lại hấp cho ngươi chút màn thầu, ngươi đem đi ăn trên đường…"
Đêm nay, lần đầu tiên Trần Bình An không tới rừng trúc tìm Điềm Cửu Nhi.
Lúc Điềm Cửu Nhi hỏi Chu Cơ nguyên nhân, Chu Cơ thở dài một hơi: "Hắn đang chào tạm biệt, đang chào tạm biệt người thân ở Bình An trấn."
"Ò."
Điềm Cửu Nhi ngồi một lát, sau đó lại hỏi: "Bình An ca ca có khóc không."
Chu Cơ im lặng một lúc, khẽ giọng nói: "Khóc rồi."
"Ò."
Sau khi nghe xong Điềm Cửu Nhi lại yên tĩnh ngồi xuống, nhưng không được bao lâu Chu Cơ phát hiện Điềm Cửu Nhi cũng đang lặng lẽ rơi nước mắt, vội vàng hỏi nguyên nhân.
"Chu Cơ di di…"
Điềm Cửu Nhi ngẩng mặt nhỏ lên, nghẹn ngào nói: "Cũng không biết vì sao, ta nghe thấy Bình An ca ca khóc rồi, rất đau lòng cho huynh ấy."
Ngực Chu Cơ đột nhiên có chút khó chịu, nàng ta không dám tưởng tượng khi Điềm Cửu Nhi và Trần Bình An ly biệt thì tiểu nha đầu sẽ khóc thành cái dạng gì.
···
Buổi sáng ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Trần Bình An khóa cổng tre xong, đeo một cái bọc vài tới rừng trúc, Chu Cơ và Điềm Cửu Nhi đã đợi ở cửa nhà trúc.
"Đã cáo biệt xong hết chưa?"
Chu Cơ hỏi.
"Xong rồi."
Trần Bình An cúi thấp đầu trả lời, vành mắt của hắn vẫn còn hơi sưng đỏ.
"Vậy thì đi thôi!"
Chu Cơ vừa phất tay, ngôi nhà trúc sau lưng bèn ầm ầm sụp đổ, có điều Trần Bình An và Điềm Cửu Nhi đều dừng chân lưu lại một lát.
Đối với Chu Cơ mấy trăm tuổi mà nói hai năm ở rừng trúc chẳng qua chỉ là một thoáng trong nháy mắt mà thôi, nhưng đối với Trần Bình An mười sáu tuổi và Điềm Cửu Nhi mười lăm tuổi mà nói, ngôi nhà trúc này đại diện cho quá nhiều hồi ức đẹp đẽ.
"Bình An ca ca, chúng ta vẫn sẽ trở lại thôi."
Điềm Cửu Nhi nắm tay Trần Bình An.
Chu Cơ giả bộ không nhìn thấy, chỉ tìm một con đường nhanh gọn nhất, rất nhanh đã tới được biên giới Thanh Hà thành.
Một khi rời khỏi Thanh Hà thành, Trần Bình An sẽ phải đối mặt với một thế giới hoàn toàn lạ lẫm, trong lòng hắn vừa không nỡ lại lo lắng, quay người đứng ở biên giới trông về Bình An trấn nơi xa.
Bình An trấn khắp chốn đều có khói bếp, rừng trúc vẫn rậm rạp xanh tươi như cũ, chỉ đáng tiếc tất cả những thứ này tạm thời không liên quan tới hắn nữa.
Đệ tử thiếu niên, lần đầu bước vào giang hồ.
···